A Tỷ, A Tỷ
2024-12-04 17:58:48
Editor: Chiếc mèo đi mưa
Hai người vào phòng, Lâm Thanh bôi thuốc cho hắn, miệng vết thương dính đất đá vụn, tụ huyết tím bầm.
Không gian tĩnh lặng, Lâm Thanh như cười như không, lơ đãng hỏi: “Hôm nay đi thăm Cố lão, sức khỏe lão nhân gia thế nào?”
Niên Cẩn hơi suy tư, dùng ngón tay giơ giơ biểu thị “Tốt”, động tác có chút buồn cười.
Lâm Thanh gật đầu, lại hỏi tiếp: “Buổi tối lão nhân có lưu ngươi lại ăn chút điểm tâm không? Có phải còn phát bao lì xì cho ngươi không? Bạc nhiều hay ít? Cố lão uống rượu buổi tối tâm trạng thế nào?”
Nàng liên tiếp hỏi, Niên Cẩn vội vàng khua tay múa chân trả lời, trong luống cuống lộ ra mấy âm tiết.
Lâm Thanh giả vờ như không nghe thấy, chậm chạp hỏi tiếp, đến tận lúc Niên Cẩn nghi hoặc mà nhìn nàng, giống như đang nghi vấn sao hôm nay nàng hỏi nhiều vậy.
Bỗng nhiên, Lâm Thanh đưa tay áp lên má hắn, động tác vô tư không xen lẫn tình ý, nhưng ánh mắt lại thâm thúy, trong mắt như có lệ quang, trông không giống như đang nhìn hắn.
“Thanh âm của ngươi rất êm tai, Niên Cẩn.”
Nữ nhân thấy hắn lúng túng xấu hổ, tự nhiên nói: “Hôm nay Cố lão nói chuyện gì với ngươi?”
Đêm đó Niên Cẩn tới, chữ viết trong thư chính là của Cố lão, lão muốn nàng thu lưu Niên Cẩn, lại sợ nàng đa nghi, vì thế mới để Niên Cẩn giả bộ làm người câm, khiến nàng tin tưởng Niên Cẩn không bị người có tâm sai sử đến tiếp cận nàng, mà vì sao phải thu lưu Niên Cẩn…
Lâm Thanh thở dài trong lòng.
Niên Cẩn do dự, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Cố lão, Cố lão bảo từ giờ trước mặt nàng có thể nói chuyện rồi. Hắn nói nàng sẽ không bỏ rơi ta. Cho nên, ta không cần giả vờ làm người câm nữa…” Hắn nói tới việc chính mình giả làm người câm, sắc mặt hổ thẹn, tai phiếm hồng, ngượng ngùng nhìn nàng.
Cố lão nói, nàng thích nam nhân hiểu chuyện, ngoan ngoãn mà tĩnh lặng.
Kỳ thực hắn vốn rất ít nói, chỉ làm việc luôn tay, dần dà cũng không thích nói chuyện, nên giả vờ làm người câm rất thuần thục.
Niên Cẩn không dám ngẩng đầu nhìn nàng, sợ nàng tức giận, thậm chí sợ bắt gặp phải ánh mắt chán ghét của nàng.
Nhưng mà nàng không như vậy, vẫn như cũ ôn nhu mà nhìn hắn.
Nàng đúng là không thích người phức tạp, có mục đích tiếp cận, nhưng Niên Cẩn là người Cố lão gửi tới, nếu Cố lão còn có thể bảo hộ Niên Cẩn, nhất định sẽ không đưa Niên Cẩn tới chỗ nàng.
Cố lão để Niên Cẩn ăn mặc chỉnh tề, mạo hiểm tuyết lớn mà đưa tới nhà nàng, sau lại để Lâm Thanh theo Niên Cẩn tìm được lão sống một mình trong căn phòng cũ, bao gồm cả cuộc đối thoại vừa giận dữ vừa bất đắc dĩ, bao gồm cả việc Cố lão khập khiễng tiễn nàng về nhà, đều là những điều cuối cùng lão nhân có thể làm.
Cố gia đời đời trung liệt, lại rơi vào thảm trạng toàn gia chém đầu, chỉ để lại một mình Cố lão già nua vô lực. Chân của Cố lão, chính là giữa trưa hôm ấy, hắn kéo lê theo xe cũi hành hình, vì gắng gượng cầu xin quan sai buông tha cho nữ nhân và hài tử trong nhà, mà bị ác ý nghiền nát. Cố lão một đầu tóc bạc, hai mắt đỏ ngầu, bất lực nhìn gia quyến trong cũi gỗ, đó đều là những người thân yêu nhất của lão.
Trong số những người này, Tần phu nhân, thê tử duy nhất của Cố lão, ngồi ngay ngắn. Tưởng chừng như, hoàn cảnh dơ bẩn ô uế không chút nào ảnh hưởng tới vẻ đẹp mỹ lệ mà tĩnh lặng của bà, cách song gỗ của lồng giam, bà dùng bàn tay gầy yếu khẽ vuốt tóc mai của Cố lão: “Minh Thụy, chớ có cầu xin bọn họ.” Tần phu nhân cũng sợ chết chứ, bà sợ sẽ cùng Cố Minh Thụy, nam nhân cả đời quyến luyến chân thành, âm dương cách biệt. Nhưng nước mắt không thể rơi xuống, bà sợ nước mắt sẽ khiến người mình yêu thương càng trở nên yếu ớt bi thương.
Cố Minh Thụy gật đầu, nhưng một giây sau nước mắt lại trào ra như suối, từng hạt đậu lớn nhỏ không ngừng rớt xuống. Hắn không hiểu, thực sự không hiểu, vì sao hết thảy đều thay đổi, vì sao nghĩa quân thần không còn nguyên vẹn, vì sao Cố gia không còn là Cố gia. Một đạo thánh chỉ phán hắn tội phản loạn, trừ bỏ một mình hắn được Thánh thượng khai ân, còn lại Cố gia mãn môn sao trảm.
“Minh Thụy… chàng, muốn…” Tần phu nhân mấy lần nghẹn ngào, tham lam mà cố gắng níu giữ thân ảnh nam nhân đã chung sống cùng mình vài thập niên, muốn ghim thật sâu vào lòng, đợi lát nữa hành hình, bà sẽ không còn sợ hãi gì nữa.
“A tỷ, a tỷ…” Cố Minh Thụy run rẩy thấp giọng gọi bà, Tần phu nhân là thanh mai của hắn, bên nhau từ thuở thiếu thời, Tần phu nhân lớn hơn hắn hai tuổi. Lúc còn nhỏ, bà thường hay lừa hắn gọi a tỷ, còn hắn thì thường xuyên ỷ lại bà, cứ gọi a tỷ a tỷ mãi không thôi, sau khi trưởng thành, lòng kiêu ngạo của nam nhân khiến hắn không kêu a tỷ nữa. Mà nay, lại là lần cuối cùng được gọi bà, rốt cuộc về sau….
Tần Trinh nghe được, mắt rưng rưng lệ, giống như vô số lần, bà nghiêm túc nói: “Nhất định phải sống cho tốt tới ngày chân tướng minh bạch, trả lại trong sạch cho Cố gia.”
Hai người vào phòng, Lâm Thanh bôi thuốc cho hắn, miệng vết thương dính đất đá vụn, tụ huyết tím bầm.
Không gian tĩnh lặng, Lâm Thanh như cười như không, lơ đãng hỏi: “Hôm nay đi thăm Cố lão, sức khỏe lão nhân gia thế nào?”
Niên Cẩn hơi suy tư, dùng ngón tay giơ giơ biểu thị “Tốt”, động tác có chút buồn cười.
Lâm Thanh gật đầu, lại hỏi tiếp: “Buổi tối lão nhân có lưu ngươi lại ăn chút điểm tâm không? Có phải còn phát bao lì xì cho ngươi không? Bạc nhiều hay ít? Cố lão uống rượu buổi tối tâm trạng thế nào?”
Nàng liên tiếp hỏi, Niên Cẩn vội vàng khua tay múa chân trả lời, trong luống cuống lộ ra mấy âm tiết.
Lâm Thanh giả vờ như không nghe thấy, chậm chạp hỏi tiếp, đến tận lúc Niên Cẩn nghi hoặc mà nhìn nàng, giống như đang nghi vấn sao hôm nay nàng hỏi nhiều vậy.
Bỗng nhiên, Lâm Thanh đưa tay áp lên má hắn, động tác vô tư không xen lẫn tình ý, nhưng ánh mắt lại thâm thúy, trong mắt như có lệ quang, trông không giống như đang nhìn hắn.
“Thanh âm của ngươi rất êm tai, Niên Cẩn.”
Nữ nhân thấy hắn lúng túng xấu hổ, tự nhiên nói: “Hôm nay Cố lão nói chuyện gì với ngươi?”
Đêm đó Niên Cẩn tới, chữ viết trong thư chính là của Cố lão, lão muốn nàng thu lưu Niên Cẩn, lại sợ nàng đa nghi, vì thế mới để Niên Cẩn giả bộ làm người câm, khiến nàng tin tưởng Niên Cẩn không bị người có tâm sai sử đến tiếp cận nàng, mà vì sao phải thu lưu Niên Cẩn…
Lâm Thanh thở dài trong lòng.
Niên Cẩn do dự, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Cố lão, Cố lão bảo từ giờ trước mặt nàng có thể nói chuyện rồi. Hắn nói nàng sẽ không bỏ rơi ta. Cho nên, ta không cần giả vờ làm người câm nữa…” Hắn nói tới việc chính mình giả làm người câm, sắc mặt hổ thẹn, tai phiếm hồng, ngượng ngùng nhìn nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố lão nói, nàng thích nam nhân hiểu chuyện, ngoan ngoãn mà tĩnh lặng.
Kỳ thực hắn vốn rất ít nói, chỉ làm việc luôn tay, dần dà cũng không thích nói chuyện, nên giả vờ làm người câm rất thuần thục.
Niên Cẩn không dám ngẩng đầu nhìn nàng, sợ nàng tức giận, thậm chí sợ bắt gặp phải ánh mắt chán ghét của nàng.
Nhưng mà nàng không như vậy, vẫn như cũ ôn nhu mà nhìn hắn.
Nàng đúng là không thích người phức tạp, có mục đích tiếp cận, nhưng Niên Cẩn là người Cố lão gửi tới, nếu Cố lão còn có thể bảo hộ Niên Cẩn, nhất định sẽ không đưa Niên Cẩn tới chỗ nàng.
Cố lão để Niên Cẩn ăn mặc chỉnh tề, mạo hiểm tuyết lớn mà đưa tới nhà nàng, sau lại để Lâm Thanh theo Niên Cẩn tìm được lão sống một mình trong căn phòng cũ, bao gồm cả cuộc đối thoại vừa giận dữ vừa bất đắc dĩ, bao gồm cả việc Cố lão khập khiễng tiễn nàng về nhà, đều là những điều cuối cùng lão nhân có thể làm.
Cố gia đời đời trung liệt, lại rơi vào thảm trạng toàn gia chém đầu, chỉ để lại một mình Cố lão già nua vô lực. Chân của Cố lão, chính là giữa trưa hôm ấy, hắn kéo lê theo xe cũi hành hình, vì gắng gượng cầu xin quan sai buông tha cho nữ nhân và hài tử trong nhà, mà bị ác ý nghiền nát. Cố lão một đầu tóc bạc, hai mắt đỏ ngầu, bất lực nhìn gia quyến trong cũi gỗ, đó đều là những người thân yêu nhất của lão.
Trong số những người này, Tần phu nhân, thê tử duy nhất của Cố lão, ngồi ngay ngắn. Tưởng chừng như, hoàn cảnh dơ bẩn ô uế không chút nào ảnh hưởng tới vẻ đẹp mỹ lệ mà tĩnh lặng của bà, cách song gỗ của lồng giam, bà dùng bàn tay gầy yếu khẽ vuốt tóc mai của Cố lão: “Minh Thụy, chớ có cầu xin bọn họ.” Tần phu nhân cũng sợ chết chứ, bà sợ sẽ cùng Cố Minh Thụy, nam nhân cả đời quyến luyến chân thành, âm dương cách biệt. Nhưng nước mắt không thể rơi xuống, bà sợ nước mắt sẽ khiến người mình yêu thương càng trở nên yếu ớt bi thương.
Cố Minh Thụy gật đầu, nhưng một giây sau nước mắt lại trào ra như suối, từng hạt đậu lớn nhỏ không ngừng rớt xuống. Hắn không hiểu, thực sự không hiểu, vì sao hết thảy đều thay đổi, vì sao nghĩa quân thần không còn nguyên vẹn, vì sao Cố gia không còn là Cố gia. Một đạo thánh chỉ phán hắn tội phản loạn, trừ bỏ một mình hắn được Thánh thượng khai ân, còn lại Cố gia mãn môn sao trảm.
“Minh Thụy… chàng, muốn…” Tần phu nhân mấy lần nghẹn ngào, tham lam mà cố gắng níu giữ thân ảnh nam nhân đã chung sống cùng mình vài thập niên, muốn ghim thật sâu vào lòng, đợi lát nữa hành hình, bà sẽ không còn sợ hãi gì nữa.
“A tỷ, a tỷ…” Cố Minh Thụy run rẩy thấp giọng gọi bà, Tần phu nhân là thanh mai của hắn, bên nhau từ thuở thiếu thời, Tần phu nhân lớn hơn hắn hai tuổi. Lúc còn nhỏ, bà thường hay lừa hắn gọi a tỷ, còn hắn thì thường xuyên ỷ lại bà, cứ gọi a tỷ a tỷ mãi không thôi, sau khi trưởng thành, lòng kiêu ngạo của nam nhân khiến hắn không kêu a tỷ nữa. Mà nay, lại là lần cuối cùng được gọi bà, rốt cuộc về sau….
Tần Trinh nghe được, mắt rưng rưng lệ, giống như vô số lần, bà nghiêm túc nói: “Nhất định phải sống cho tốt tới ngày chân tướng minh bạch, trả lại trong sạch cho Cố gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro