Mộ Tương Xuân

Ta Phải Đi Rồi

2024-12-04 17:58:48

Editor: Chiếc mèo đi mưa

Đêm đã khuya, Niên Cẩn an tâm ngủ.

Trong căn phòng khác, Lâm Thanh khoác áo đứng dậy, ngoài cửa rất lạnh, tuyết còn rơi. Tuyết trắng bay lả tả, tiếng cửa mở “kẽo kẹt”, đem khí lạnh cuốn vào trong phòng. Lâm Thanh siết chặt áo choàng, bước ra ngưỡng cửa, nhìn về phía bên ngoài cửa viện.

Nam tử tóc phủ đầy tuyết trắng xóa, đuôi tóc gần như đã đóng băng. Hắn nghe tiếng cửa phòng mở, đứng dậy, nghiêng người nhìn qua.

Lâm Thanh đi tới, nhìn Diệp Chiêu Quân bị đông lạnh tới mặt mũi tái nhợt.

Trầm giọng nói: “Thật sự thích tới vậy?”

“Dù băng thiên tuyết địa cũng thích, bị bỏ mặc cũng thích, chờ đợi không có kết quả cũng vẫn thích?”

Tuy giọng nói của nàng mang theo trách cứ cùng buồn bực, nhưng nàng lại đem áo choàng bọc hắn kín mít.

Lâm Thanh vốn không phải là thiếu nữ không hiểu sự đời tâm tư chậm chạp, ngày thường Diệp Chiêu Quân đối xử tốt với nàng thế nào nàng đều biết, nhưng nàng chỉ xem như hắn theo đuổi hứng thú mới mẻ, còn bản thân thì được bổ mắt.

Đèn Khổng Minh trong tuyết, hoàng hôn thuở đầu gặp gỡ, tuyết trắng vô vọng chờ…

Có vẻ như, hắn thực sự thích nàng.

“Thích.” Hắn ủy khuất mà gật đầu thật mạnh.

Đuôi mắt còn phiếm hồng, hắn còn tưởng rằng nàng thực sự sẽ không tới tìm hắn. Rốt cuộc khi hắn rời đi trước mặt nàng, nàng không hề biết hắn ở giữa đất trời băng tuyết trắng xóa, ôm đèn Khổng Minh mà chờ nàng.

Hắn chỉ muốn biết, trong lòng nàng liệu có chỗ nào dành cho hắn không. Đêm càng về khuya, tim hắn cũng lạnh dần, nhớ tới ngày thường nàng phân biệt đối xử giữa hắn và Niên Cẩn, Diệp Chiêu Quân tự nhiên chán ghét bản thân mình, vì sao lúc nào cũng cãi lại nàng, không có cách nào cùng nàng tâm ý tương thông, ngược lại có vẻ ầm ĩ thô tục.

Nàng học thức uyên bác, lại ôn nhu thiện lương.

So với nàng, hắn chỉ là nam nhân quê mùa.

Nếu Lâm Thanh biết suy nghĩ trong lòng hắn, khẳng định là sẽ rất kinh ngạc, trong mắt nàng, Diệp Chiêu Quân mỹ mạo không ai sánh kịp, tâm tư đơn thuần sạch sẽ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng với Diệp Chiêu Quân, đứng trước mặt người thầm thương, hắn cảm thấy thật tự ti.

Lâm Thanh đem bàn tay lạnh lẽo ôm vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể nàng mà ủ ấm hắn.

“Câu hỏi lúc trước của ngươi, ta đã trả lời, giờ ta muốn sửa lại.” Nàng một bên kéo hắn vào trong phòng, một bên chậm rãi nói.

“Hả?”

“Ta phải đi rồi.” Lâm Thanh phủi tuyết đọng trên y phục của hắn, vì hắn mà chải lại mái tóc đen tuyền.

Ánh nến ấm áp hắt lên gương mặt xinh đẹp của Diệp Chiêu Quân, làm lộ ra thần sắc hoảng loạn khó chịu.

“Vì, vì cái gì đột nhiên…”

Bởi vì, nếu ta không tự rời đi, vậy kết cục đang chờ ta phía trước, chính là thi thể bị khiêng đi.

Nàng, Lâm Thanh, Hứa Lâm Thanh, từ trước tới nay luôn kiêu ngạo, không thể ngồi không chờ chết.

Hứa Lâm Thanh, nữ nhi duy nhất của Hứa gia, phụ thân Hứa Khê Sơn, mẫu thân Tần Ái Hòa.

“Vậy khi nào nàng trở lại?”

Hắn lấy hết dũng khí từ khi sinh ra, cầm tay nàng, chính mình lại đang run rẩy.

“Không trở lại.”

Trong phòng còn hơi ấm, có thể tạm chấp nhận ở lại một đêm.

“Niên Cẩn, cũng theo nàng đi sao?”

“Đúng vậy.” Nàng gật đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Chiêu Quân trầm mặc, đuôi lông mày vốn nhếch lên vì vui mừng, nay dần buông xuống.

Nàng đang an ủi hắn, vì nàng phải đi rồi.

“Ta có thể đi cùng không?”

Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng, ngữ khí rụt rè cẩn trọng.

Như dự kiến, nàng lắc đầu.

Hắn nhíu mày, nói: “Tiên sinh, ta muốn ở bên nàng, thực ra qua mấy ngày nữa mẫu thân sẽ làm chủ để đưa ta tới phòng nàng. Ta biết nàng thân phận cao quý, nhưng ta thực sự chân thành thật tâm, thôn nhỏ của chúng ta không có nhiều quy củ cần cố kỵ, nếu thích ai thì liền nhận định người đó. Nương nói ta ngu dại, nhưng ta chỉ thích nàng.”

“Nàng không cần cảm thấy có gánh nặng, ta thích nàng, muốn đi theo nàng, nàng coi ta là tôi tớ sai vặt, hay sủng vật đều được. Tất cả đều là ta tự nguyện.”

Bên ngoài tuyết vẫn rơi, trước mặt Lâm Thanh là Diệp Chiêu Quân, trong phòng đang ngủ say là Niên Cẩn.

Đợi phòng ấm dần, Lâm Thanh giúp hắn cởi áo choàng, lại tìm lò sưởi tay đưa tới, Diệp Chiêu Quân vừa rồi mới thổ lộ, trong lòng thấp thỏm.

Theo nàng động tác, tâm trạng lúc lên lúc xuống.

Lâm Thanh dừng lại trước mặt hắn, nghiêm túc nói: “Sự tình ta cần làm rất nguy hiểm, ta một thân một mình, người trong thiên hạ không thể uy hiếp ta, như vậy ta không cần e sợ gì cả.”

“Nếu ta thực sự đối với ngươi tình thâm ý trọng, ngươi sẽ trở thành nhược điểm của ta, khiến người khác có thể uy hiếp ta, mà quan trọng nhất, là ta chắc chắn sẽ liên lụy ngươi.”

“Ta không sợ yêu ngươi, cũng không sợ cái chết, ta chỉ sợ ngươi nhìn ta chết đi.”

Người ở lại, vĩnh viễn là người đau khổ nhất.

Dịch giả tâm sự:

Mị dịch truyện ngọt sủng mà, tình tiết luyến ái tới mất não đâu? Vừa dịch vừa khóc như chó

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0