Mộ Tương Xuân

Thẩm Tướng Quân...

2024-12-04 17:58:48

Editor: Chiếc mèo đi mưa

“Những lời ta vừa nói, ngươi rõ rồi chứ? Chiêu Quân.”

Nữ nhân vẻ mặt điềm đạm mỹ mạo, trong ánh mắt không hề mang theo xa cách khách khí, mà là nghiêm túc chân thành.

Diệp Chiêu Quân trừng mắt, hốc mắt phiếm lệ quang, trong phòng dần trở nên ấm áp, hắn mím môi như tự cổ vũ bản thân.

Nói với Lâm Thanh: “Vậy từ nay ly biệt, chúng ta hẳn sẽ không còn được gặp lại?”

“Nàng cứ như vậy chặt đứt liên hệ, cả đời không qua lại? Nàng bỏ được ta, nàng nhẫn tâm vậy sao?” Diệp Chiêu Quân không có khí thế hùng hổ dọa người, ngược lại ngập tràn ủy khuất cùng không cam lòng.

Giống như Lâm Thanh phụ hắn, là kẻ bạc tình bội nghĩa.

Nữ nhân bị hắn như tiểu tức phụ mà oán trách làm cho buồn cười, Diệp Chiêu Quân bị nàng nhìn cũng ngượng ngùng, cúi gằm mặt, lại nghĩ lại sao chính mình có thể nói ra mấy lời nhiệt tình trắng trợn tới vậy.

“Chiêu Quân, có duyên sẽ gặp lại.” Lâm Thanh còn định nói gì, nhưng đột nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cửa sổ, bên ngoài một mảnh đen nhánh, gió vẫn đang thổi mạnh, nhưng Lâm Thanh nghe được âm thanh khác lạ.

Nàng nói với Diệp Chiêu Quân: “Niên Cẩn còn ở trong phòng, đừng phát ra tiếng động, có chuyện gì cũng đừng ra ngoài, ở đây chờ ta trở lại.” Giọng nói của nàng nghiêm túc như vừa xảy ra chuyện gì, Diệp Chiêu Quân gật đầu, nhanh chóng vào phòng trong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tận mắt nhìn Diệp Chiêu Quân vào phòng xong, Lâm Thanh mới phủ thêm áo khoác, đem dụng cụ pha trà mang tới mái hiên ngoài hành lang.

Nàng sắp xếp tốt xong, liền bắt đầu rửa ấm, pha trà, ủ trà, thần thái tự nhiên, bình đạm không một gợn sóng.

Đến tận khi hàng loạt bước chân vang lên dồn dập, nàng mới ngẩng đầu, giống như gặp lại bằng hữu nhiều năm không thấy, nghênh đón người vừa tới: “Trà vừa vặn tốt, nếu không vội, không ngại ngồi nếm thử chứ.”

“Hứa Lâm Thanh”. Thanh âm trầm thấp êm dịu, nhưng lại khác dự đoán của nàng.

Hứa Lâm Thanh ngẩng đầu, thần sắc sửng sốt.

Nàng biết Hoàng thượng sẽ phái người tới, nhưng không nghĩ người tới lại là hắn.

Nữ nhân vì quá kinh ngạc, ly trà rời tay, thẳng tắp rơi xuống làm ướt váy.

Ngay lúc này, trường kiếm bay qua, âm thanh vù vù thanh thúy, trong nháy mắt tiếp được ly trà. Tuyết rơi càng thêm mãnh liệt, giống như đem lượng tuyết của cả đêm mà dồn hết vào lúc này, đuôi tóc của nam tử bị gió thổi tung, tóc mái cũng hỗn loạn, hắn không kiên nhẫn mà nhíu mi, di chuyển đem trà cụ ném sang một bên.

Trà đổ, trút xuống dòng nước màu xanh lục đậm, trên nên tuyết tản ra vài hơi ấm, rồi lạnh dần.

Nàng che giấu bản thân thất thố, đứng dậy, quy củ mà hành đại lễ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Là thường dân hành lễ với tướng quân.

Nàng đang chuẩn bị quỳ gối, lại nghe hắn nói: “Không cần quỳ ta.”

“Tiếp thánh chỉ---”

Hắn tạm dừng, quan sát phản ứng của nàng.

Hứa Lâm Thanh biết nam nhân đang nhìn nàng, nàng đáng lẽ ra không nên do dự mà phải thành tâm biết ơn mà quỳ xuống tiếp chỉ, nhưng trong đầu nàng dần hiện ra cảnh tượng mẫu thân tử vong năm đó.

Khí thế quân địch phá thành như chẻ tre, các nàng liên tiếp chiến bại, đến tận khi Tần Ái Hòa bị trúng tên mà nặng nề ngã xuống, rơi trên mặt đất, cát bụi mù mịt che giấu hốc mắt đỏ ửng của Lâm Thanh. Nàng bò tới bên người Tần Ái Hòa, một khắc kia tai Hứa Lâm Thanh ù đi, không còn nghe được âm thanh gì, cũng không cảm nhận được điều gì đang xảy ra, chỉ thấy đất trời quay cuồng sụp đổ, mà máu tươi lan tràn nhuộm đỏ mắt nàng.

Lúc này, nàng cũng có chút choáng váng, lồng ngực đau đớn không chịu nổi, một cái quỳ này, đối với nàng mà nói, chính là thừa nhận thất bại, nàng không thể quỳ…

Nam nhân nhìn thấy, vẫn chưa làm khó gì nàng, chỉ liếc mắt ra hiệu cho tùy tùng bên người.

Hắn nói: “Hoàng thượng cho phép ngươi trở về triều đình, vì quốc gia, vì quân lính, tiếp tục nghĩa vụ phò tá Thái tử, củng cố giang sơn.”

Hứa Lâm Thanh mỉm cười gật đầu, cung kính hành lễ mà tiếp nhận thánh chỉ, thần sắc tự nhiên: “Thần, Hứa Lâm Thanh, tiếp chỉ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0