Mộ Tương Xuân

Ta Bằng Tuổi Ng...

2024-12-04 17:58:48

Ngón tay hai người chạm nhẹ, nam nhân ngay lập tức rụt lại, giống như ghét bỏ mà đưa mắt nhìn nơi khác.

Hứa Lâm Thanh gật đầu: “Thẩm tướng quân, đã lâu không gặp.”

“Ừm”. Nam tử chỉ hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, coi như đã trả lời nàng. Hứa Lâm Thanh cũng không để ý hắn chỉ trả lời cho có lệ, mặt vẫn mang ý cười tiếp đón bọn họ vào nhà, còn rót rượu cho tùy tùng.

Đêm đông lạnh băng, uống một chén rượu nóng khiến tâm tình người ta trở nên tốt hơn, vài tên tùy tùng uống đến say sưa, Thẩm Minh không uống, chỉ nhìn cách bài trí trong phòng.

Không nói quá chút nào, so với kinh thành, nơi này của Lâm Thanh đơn sơ giống hệt chuồng ngựa, hắn soi mói bắt bẻ, mày hơi nhăn lại.

Không thể tưởng tượng được quý nữ thế gia đã từng sống ở kinh thành cẩm y ngọc thực, nay lại lưu lạc tới mức này.

Năm đó Hứa gia thông đồng địch nhân phản quốc, bị Thánh thượng tra rõ, kịp thời tra rõ mới có thể ngăn chặn tổn thất, quân ta bảo toàn chủ lực, thành trì biên quan không đến nỗi rơi vào tay địch quốc, bảo hộ kinh đô an bình.

Thẩm Minh nói: “Trong phòng ngươi có người?”

Hắn nghe được hơi thở, dù mỏng manh, nhưng dồn dập khẩn trương.

Thẩm Minh đứng dậy, hướng cửa phòng trong mà đi, Hứa Lâm Thanh ngăn lại:

“Là nhóm phu quân của ta, còn đang ngủ, thỉnh tướng quân để họ ngủ yên.”

Thẩm Minh dừng bước, giống như không thể tin nổi mà quay đầu lại hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Trong ánh mắt hắn mang theo vài tia tàn nhẫn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Lâm Thanh nghĩ, nếu nơi này chỉ có hai người bọn họ, hắn hẳn sẽ bóp cổ nàng, đến mức hít thở không thông.

Nàng giả vờ như không có chuyện gì, tự nhiên nói: “Thẩm tướng quân vì sao kinh ngạc như thế, ta năm nay đã 26 tuổi. Theo lý mà nói cũng nên có phu quân.” Hứa Lâm Thanh cười, Thẩm Minh lại không cảm nhận bất kỳ một sự nhượng bộ nào.

Cửa ở trước mặt, nhưng hắn không tiếp tục đẩy ra, nội tâm cũng giống như đang trốn tránh.

Hắn nói: “Ta bằng tuổi ngươi…” Hắn còn muốn nói gì đó, lại ngừng lại kịp thời, Hứa Lâm Thanh nghi hoặc nhìn hắn.

Tuy rằng không biết hắn đang luẩn quẩn việc gì trong lòng, Hứa Lâm Thanh vẫn đáp: “Đúng vậy, Thẩm tướng quân cùng ta là đồng niên, tính ra đã 6 năm không gặp ngài.”

Thẩm Minh trở lại chỗ ngồi, có lệ mà “ừ” một tiếng.

Hứa Lâm Thanh thấy thần sắc hắn lãnh đạm, cũng không có ý muốn ôn chuyện cũ, chỉ yên lặng châm thêm rượu.

Nàng cùng Thẩm Minh kì thật cũng không có chuyện gì tốt để kể, hắn là tướng quân uy vũ dưới cánh Hoàng thượng, năm đó cũng là nhờ hắn tiếp viện kịp thời mới giữ được biên quan, cứu chính mình đã giống như chó nhà có tang.

Trừ điểm này, bọn họ không có gì giao thoa.

Năm ấy nàng hai mươi tuổi, bị định tội, bị đuổi khỏi triều đình, bị huyết tẩy gia tộc, chỉ còn lại một mình nàng.

Hoàng thượng không trừ bỏ nàng, là bởi vì một vị phó tướng dưới trướng mẫu thân đã đem tất cả hiềm nghi của Lâm Thanh ôm vào người mình. Vị phó tướng là vây cánh của Hoàng thượng chứ không phải là thân vệ của Tần Ái Hòa, triều đình không tìm được kẽ hở nào từ lời khai cùng chứng cứ mà nữ phó tướng cung cấp.

Bởi vậy, nàng cũng không biết vì sao mà được cứu ra. Nhìn thần sắc nữ phó tướng, nàng đột nhiên nhận ra tại sao nữ nhân này ở trong quân doanh luôn gây gổ với Tần Ái Hòa, đóng vai mặt đỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên mặt Hứa Lâm Thanh vẫn còn vết máu chưa khô, trên người từng miệng vết thương vẫn đang rỉ huyết, còn chưa kịp đóng vảy, nàng rõ ràng thấy gương mặt Hoàng đế lộ ra vẻ không cam lòng. Đúng vậy, không cam lòng vì đáng lẽ ra có thể đem gia tộc nàng hoàn toàn diệt trừ.

Chỉ là lại lưu lại nàng một người…

Thôi, Hoàng thượng thay đổi sắc mặt, chỉ là phế vật không thể nào mà thành châu báu được.

Không có binh phù, không có gia tộc hậu thuẫn, nàng dùng cái gì tới báo thù, cho nên cứ coi như nàng biết chân tướng thì sao nào.

Ra khỏi hoàng cung, hắn có ngàn vạn phương thức trừ bỏ nàng.

Nàng từng bước đi ra, từ Diên Khang Điện, Trung Hòa Điện, Hi Khang Điện… đến tận khi ra khỏi hoàng cung, hốc mắt mới lập tức ướt át, bởi vì Hứa Lâm Thanh đã minh bạch, chính mình không còn nhà để về nữa rồi.

Ánh mặt trời chói lóa, nước mắt nàng nhiễm máu, một mảnh thê thảm.

“Sáu năm này ngươi đi đâu?” Thẩm Minh hỏi, nhíu mày nhìn bốn phía.

Hứa Lâm Thanh hiểu rõ, Thẩm Minh tuy là tướng quân, nhưng lại được Hoàng thượng ân sủng, một năm chỉ có vài tháng đi tuần tra biên cương còn đang an ổn, không mấy khi trải qua gian khổ sinh hoạt.

Hắn có vẻ bất mãn hoàn cảnh sống của nàng, nhưng hắn không biết, đây đã là căn nhà ấm áp thoải mái nhất của nàng trong sáu năm qua.

Hứa Lâm Thanh trả lời: “Cũng không đi đâu, chỉ nhìn mỗi nơi một chút.”

Nàng phải trốn tránh nanh vuốt chó săn của triều đình, mấy năm nay cũng không có gì tốt mà kể, cũng may nàng sống sót.

Đúng vậy, nàng sống sót.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0