Mộ Tương Xuân

Vòng Tay Bằng V...

2024-12-04 17:58:48

Editor: Chiếc mèo đi mưa

Hắn hiển nhiên không tin tưởng lí do thoái thác mà Lâm Thanh tùy tiện nói, rồi lại không biết bắt bẻ thế nào, chỉ đành nhấp miệng, rồi không nói gì nữa.

Thẩm Minh nhìn Hứa Lâm Thanh, phòng ốc đơn sơ, y phục mộc mạc, ánh đèn le lói, ở hoàn cảnh thế này mà nàng còn giữ khuôn mặt giống sáu năm trước, làn da trắng nõn, dung mạo không thay đổi mấy, năm tháng thực sự phá lệ mà khoan dung với nàng.

“Ngươi sau này trở về có tính toán gì không?”

“Sư phụ ta còn khỏe không?”

Hai người hỏi cùng lúc, nhưng sau đó đều ăn ý mà trầm mặc, chờ đối phương phản ứng.

Thẩm Minh nói trước: “Ta cũng mới trở lại kinh thành gần đây, có chút tin đồn nhỏ trên phố, nhưng ta chưa từng gặp qua Trần Đình Trĩ.”

Hứa Lâm Thanh gật đầu, trả lời: “Ta nghe nói Thánh thượng…”

Thẩm Minh gật đầu nghiêm mặt nói: “Lần này Thánh thượng có ý muốn trọng dụng ngươi, vừa lúc thái tử mười bốn tuổi, là thời điểm cần giáo dưỡng, Thánh thượng coi trọng người tài, vừa ý tài năng uyên bác của ngươi, lần này về kinh, ngươi không cần phải đi đâu nữa.”

Lúc này cửa bị gió to mở ra, lộ ra một nửa câu đối, mực ở trên bị tuyết làm ướt, chữ thịnh vẫn thiếu một chút, trang giấy đỏ sậm hơi cuộn lại. Hứa Lâm Thanh bước qua đem góc giấy vuốt phẳng, giấy hồng hơi ẩm ướt dính màu đỏ lên tay nàng, như một đóa hoa xinh đẹp.

“Thẩm tướng quân, ngài mấy năm nay có nghe được lời đồn gì ở kinh thành không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng quay đầu lại hỏi, nhìn giống như không để ý, nhưng ánh mắt lại gợn sóng.

Nam nhân trầm ngâm hồi lâu: “Chưa từng nghe.”

“Thẩm tướng quân, ngài từ phía bắc về, trên đường có gặp phải thổ phỉ?”

“Chưa từng gặp.”

“Thẩm tướng quân….” Nàng ngừng lại, không hỏi nữa.

Hoàng đế trảm Cố gia, giết Hứa gia, không lưu tình, không để lại đường sống, đem quyền lực trên cao toàn bộ dựa vào Thẩm gia, mấy năm này bày vẽ bố cục, nhưng thật ra lại khiến mẫu tộc của kế thái hậu quật khởi như mặt trời ban trưa.

Nghĩ tới đây, nàng nhịn không được mà muốn cười lớn.

Sáu năm, Hoàng thượng vậy mà còn nhớ thương tới nàng, muốn ép khô nàng thì chỉ có một lí do, chính là lót đường cho quyền lực của hắn.

Bình minh dần ló rạng, ánh sáng mỏng manh từng bước một chiếu vào căn phòng.

Sáng sớm mùa đông cùng những mùa khác trong năm bất đồng, ánh sáng le lói nhạt nhòa tới mức làm người ta không rõ là nên thức dậy hay ngủ tiếp.

Nhưng may thay trời sáng rất mau, chẳng mấy chốc mà căn phòng tràn ngập ánh sáng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Lâm Thanh vào phòng, đánh thức hai nam nhân đang say giấc. Diệp Chiêu Quân ngủ không tốt lắm, đêm qua đến tận khi Lâm Thanh vào nói với hắn tất cả đều ổn, hắn mới an tâm đi ngủ. Trong lúc hắn ngủ, mơ hồ nghe thấy có thanh âm ngoài phòng tranh chấp điều gì, nhưng cũng không dám tùy tiện đi ra chọc phiền toái cho nàng, chỉ đành tránh sau cửa mà yên lặng nghe, rồi chẳng biết dựa khung cửa mà thiếp đi từ lúc nào.

Vẫn là Hứa Lâm Thanh ôm hắn lên giường nghỉ ngơi.

“Bên ngoài là người tới đón ta hồi kinh thành, các ngươi không cần sợ.”

Thần sắc nàng bình tĩnh, nhìn không giống như một đêm không ngủ.

Niên Cẩn gật đầu, hai người theo nàng ra ngoài. Chạm mặt Thẩm Minh, nam tử ngồi cao cao tại thượng, y phục nghiêm cẩn lại quý giá, thêu hoa văn chìm màu xanh đen, kiểu dáng thịnh hành ở kinh thành, xoa hoa mà nhã nhặn.

Vô duyên vô cớ làm nảy sinh cảm giác giữa người với người mà có khoảng cách thật xa.

Diệp Chiêu Quân hơi rụt lại vòng tay bằng vàng trên cổ tay mình.

Ánh mắt đánh giá của Thẩm Minh dao động trên người họ, không biết nghĩ ra điều gì mà ánh mắt vui vẻ nhìn Hứa Lâm Thanh, xong lúc nhìn về phía bọn họ lại lạnh băng như đêm tuyết.

Hứa Lâm Thanh nói: “Thẩm tướng quân, làm phiền thủ hạ của ngài giúp Hứu mỗ chút chuyện, mấy thứ trong nhà này ta không mang đi được, muốn làm thành lương khô, phân loại để cho người khác mang về. Nhân thủ không đủ, không biết có thể hay không giúp đỡ một chút?”

Nàng chỉ một núi đồ mà hương thân phụ lão đem tới, còn chưa kịp ăn, nếu cứ vứt ở đây, vừa lãng phí lương thực vừa tốn một phen ý tốt của dân thôn.

Thẩm Minh nhìn theo tay nàng chỉ, toàn là hàng hóa không đáng tiền, nhưng thấy thần sắc nữ nhân nghiêm túc, đành đem lời vừa định nói nuốt xuống, chỉ vẫy tay chỉ huy người khác đi xử lý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0