Cáo Biệt
2024-12-04 17:58:48
Editor: Chiếc mèo đi mưa
Hứa Lâm Thanh một mình ra cửa, nàng bước đi trên đường núi gập ghềnh, thong thả mà vững chắc.
“Cố lão.” Nàng đứng ở ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong có tiếng bước chân hướng cửa mà tới, định mở cửa cho nàng.
Nàng cất tiếng đánh gãy ý định của Cố lão: “Không cần mở cửa, Cố lão. Ta tới để cáo biệt ngài, ta phải về kinh thành.”
“Thánh thượng thưởng thức tài hoa của Hứa mỗ, điều ta trở lại nhậm chức thái phó của thái tử.”
“Ta đi lần này hẳn sẽ không còn quay lại, thời gian ở đây, cùng với nhiều năm như vậy ngài quan tâm chăm sóc, Hứa mỗ ghi tạc trong lòng. Nếu, nếu ngày nào đó còn duyên gặp lại, Hứa mỗ chắc chắn nguyện dốc hết sức lực, báo đáp ân tình.”
Phòng trong một mảnh im lặng, lão nhân què xuyên qua cửa gỗ rách nát mà nhìn nữ tử trẻ tuổi, mặt mũi nàng sạch sẽ, quang minh lỗi lạc, lại mang theo trầm ổn quật cường, lão muốn nói gì, rồi lại thôi.
Ngôn từ nghẹn lại ở cuống họng, rồi chậm rãi tuôn ra: “Lần sau gặp lại lão nhân ta, nhớ mang chân vịt muối loại tốt nhất của kinh thành tới.”
Hứa Lâm Thanh lùi một bước, khom lưng cúi người về phía nhà gỗ nhỏ, thật lâu không đứng dậy.
Người bên trong nhẹ nhàng nói: “Hài tử, ngươi trước nay chưa từng thua kém bất cứ ai, vô luận là đi đến bước nào, đều phải nhớ rõ, ngươi không hề hổ thẹn với lương tâm, không cần vì bất cứ kẻ nào mà khom lưng quỳ gối cầu toàn, cũng không được vì kẻ nào mà hi sinh chính mình.”
“Vô luận là người quá cố, vẫn là bằng hữu cạnh ngươi, đều đã và đang dùng phương thức riêng của họ mà bảo hộ ngươi, ái ngươi.”
Lão nhân nghẹn ngào, hắn già rồi, tự biết không còn sống được bao lâu, mà tiểu bối hắn thích nhất này, lại chuẩn bị bước lên con đường mà hắn đã chứng kiến vô số người bước lên, tiền bối của hắn, đồng sự, đều ngã trên con đường này. Có người sống sót đạp trên vô số huyết nhục mà bước tới bậc thang, dùng trường kiếm chỉ thẳng kẻ đáng chết, cuối cùng lại đem chính mình trở thành kẻ đáng ghê tởm.
“Cố lão, ngài nhất định phải sống thật tốt, chờ ta, chờ ta tới đón ngài.”
Suy nghĩ xong, nàng mở miệng thốt ra câu này, nàng trước nay không hề thích nói suông, không duyên không cớ cho người khác mong đợi. Nhưng nàng thật sự muốn cho Cố lão một tia hi vọng, một ý niệm để tồn tại.
Cố lão cười, hơi gật đầu, nói: “Đi thôi, ta chờ ngươi.”
Nàng đi rồi, Cố lão nhìn bóng lưng nàng, rồi xoay người vào phòng.
Hứa Lâm Thanh không quay đầu lại, bước chân vội vàng về nhà. Nàng không muốn Cố lão mở cửa, là vì sợ lão nhân gia bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh của triều đình. Hiên giờ, lời nói cùng hành động của nàng đều không tiện, không còn tự do tự tại nữa, vừa nghĩ vậy đã thấy Thẩm Minh đứng ở cửa.
“Thẩm tướng quân.” Nàng gật đầu hành lễ.
“Về sau không cần hành lễ với ta, ngươi trước nay không có tật xấu này.”
Biểu tình Thẩm Minh vẫn nặng nề, có thể nhìn ra hắn nỗ lực nói chuyện ôn hòa với nàng.
“Được rồi.” Hứa Lâm Thanh đồng ý.
“Ngươi đi đâu?” Thẩm Minh hỏi.
Hứa Lâm Thanh đáp: “Ta đi gặp hương thân phụ lão, cáo biệt thôi.”
Thẩm Minh khẽ gật đầu, nghiêng người để nàng đi vào, theo sau nói: “Y phục của ngươi không cần mang theo, mấy đồ vật lung tung rối loạn cũng để lại hết đi, trên đường về ta mua mới cho ngươi.”
Hắn không phải bắt bẻ gì Hứa Lâm Thanh, mà mấy cái y phục trông keo kiệt nghèo khổ đó, thực sự không xứng lên xe ngựa của hắn.
“Được.” Nàng không chỉ không mang đồ vật của chính mình, còn bỏ luôn đồ của Niên Cẩn lại.
“Ngươi muốn mang theo người này hồi kinh?”
“Đúng vậy.”
“Hắn cũng biết chuyện ngươi phải hồi kinh, mang theo hắn thật sự ổn chứ?”
Hứa Lâm Thanh: “Hắn là phu thị của ta”
*phu thị: giống như thị thiếp của nam nhân.
Thẩm Minh ngắt lời: “Không cần bịa chuyện, ta đã hỏi rõ ràng, bọn họ cùng ngươi không có quan hệ gì.”
“Một người chỉ là thôn dân, một người thì cùng lắm ở chung với ngươi một đoạn thời gian.”
Hứa Lâm Thanh cũng không kinh ngạc, nàng biết rõ, với bản lĩnh của Thẩm Minh, muốn tra ra chân tướng không khó.
Chỉ là nàng nhìn Niên Cẩn cùng Diệp Chiêu Quân đang ảo não, bộ dáng uể oải, có chút buồn cười, vậy nên nàng nói:
“Không tồi, nhưng Niên Cẩn xác thực là phụ tá của ta, ta muốn mang hắn hồi kinh, chờ lúc trở lại kinh thành, nhiều việc dồn dập ta một mình khó chống đỡ được.”
Thẩm Minh: “Thái phó của thái tử không thiếu bổng lộc, phủ đệ cùng người hầu.”
Hứa Lâm Thanh: “Chắc Thẩm tướng quân đã quên, Hứa mỗ đã lưu lạc sáu năm, bên cạnh vẫn luôn không có ai bầu bạn.”
Thẩm Minh dời mắt, không muốn nhìn nàng diễn khổ nhục kế.
Hắn thực sự không chịu nổi bộ dạng im lặng của nàng, không nói câu nào chỉ ngoan ngoãn cúi mặt xuống, phía sau búi tóc rối tung. Cho dù biết nàng chỉ giả vờ ngoan ngoãn đáng thương, hắn cũng không nhẫn tâm làm nàng khó chịu.
“Vậy đi thôi.”
Nói xong hắn buồn cười mà quét mắt nhìn Niên Cẩn cùng Diệp Chiêu Quân: “Hai người này đều là phu thị của ngươi, ngươi tính mang theo người nào?”
Hứa Lâm Thanh: “Ta mang…”
Hứa Lâm Thanh một mình ra cửa, nàng bước đi trên đường núi gập ghềnh, thong thả mà vững chắc.
“Cố lão.” Nàng đứng ở ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong có tiếng bước chân hướng cửa mà tới, định mở cửa cho nàng.
Nàng cất tiếng đánh gãy ý định của Cố lão: “Không cần mở cửa, Cố lão. Ta tới để cáo biệt ngài, ta phải về kinh thành.”
“Thánh thượng thưởng thức tài hoa của Hứa mỗ, điều ta trở lại nhậm chức thái phó của thái tử.”
“Ta đi lần này hẳn sẽ không còn quay lại, thời gian ở đây, cùng với nhiều năm như vậy ngài quan tâm chăm sóc, Hứa mỗ ghi tạc trong lòng. Nếu, nếu ngày nào đó còn duyên gặp lại, Hứa mỗ chắc chắn nguyện dốc hết sức lực, báo đáp ân tình.”
Phòng trong một mảnh im lặng, lão nhân què xuyên qua cửa gỗ rách nát mà nhìn nữ tử trẻ tuổi, mặt mũi nàng sạch sẽ, quang minh lỗi lạc, lại mang theo trầm ổn quật cường, lão muốn nói gì, rồi lại thôi.
Ngôn từ nghẹn lại ở cuống họng, rồi chậm rãi tuôn ra: “Lần sau gặp lại lão nhân ta, nhớ mang chân vịt muối loại tốt nhất của kinh thành tới.”
Hứa Lâm Thanh lùi một bước, khom lưng cúi người về phía nhà gỗ nhỏ, thật lâu không đứng dậy.
Người bên trong nhẹ nhàng nói: “Hài tử, ngươi trước nay chưa từng thua kém bất cứ ai, vô luận là đi đến bước nào, đều phải nhớ rõ, ngươi không hề hổ thẹn với lương tâm, không cần vì bất cứ kẻ nào mà khom lưng quỳ gối cầu toàn, cũng không được vì kẻ nào mà hi sinh chính mình.”
“Vô luận là người quá cố, vẫn là bằng hữu cạnh ngươi, đều đã và đang dùng phương thức riêng của họ mà bảo hộ ngươi, ái ngươi.”
Lão nhân nghẹn ngào, hắn già rồi, tự biết không còn sống được bao lâu, mà tiểu bối hắn thích nhất này, lại chuẩn bị bước lên con đường mà hắn đã chứng kiến vô số người bước lên, tiền bối của hắn, đồng sự, đều ngã trên con đường này. Có người sống sót đạp trên vô số huyết nhục mà bước tới bậc thang, dùng trường kiếm chỉ thẳng kẻ đáng chết, cuối cùng lại đem chính mình trở thành kẻ đáng ghê tởm.
“Cố lão, ngài nhất định phải sống thật tốt, chờ ta, chờ ta tới đón ngài.”
Suy nghĩ xong, nàng mở miệng thốt ra câu này, nàng trước nay không hề thích nói suông, không duyên không cớ cho người khác mong đợi. Nhưng nàng thật sự muốn cho Cố lão một tia hi vọng, một ý niệm để tồn tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố lão cười, hơi gật đầu, nói: “Đi thôi, ta chờ ngươi.”
Nàng đi rồi, Cố lão nhìn bóng lưng nàng, rồi xoay người vào phòng.
Hứa Lâm Thanh không quay đầu lại, bước chân vội vàng về nhà. Nàng không muốn Cố lão mở cửa, là vì sợ lão nhân gia bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh của triều đình. Hiên giờ, lời nói cùng hành động của nàng đều không tiện, không còn tự do tự tại nữa, vừa nghĩ vậy đã thấy Thẩm Minh đứng ở cửa.
“Thẩm tướng quân.” Nàng gật đầu hành lễ.
“Về sau không cần hành lễ với ta, ngươi trước nay không có tật xấu này.”
Biểu tình Thẩm Minh vẫn nặng nề, có thể nhìn ra hắn nỗ lực nói chuyện ôn hòa với nàng.
“Được rồi.” Hứa Lâm Thanh đồng ý.
“Ngươi đi đâu?” Thẩm Minh hỏi.
Hứa Lâm Thanh đáp: “Ta đi gặp hương thân phụ lão, cáo biệt thôi.”
Thẩm Minh khẽ gật đầu, nghiêng người để nàng đi vào, theo sau nói: “Y phục của ngươi không cần mang theo, mấy đồ vật lung tung rối loạn cũng để lại hết đi, trên đường về ta mua mới cho ngươi.”
Hắn không phải bắt bẻ gì Hứa Lâm Thanh, mà mấy cái y phục trông keo kiệt nghèo khổ đó, thực sự không xứng lên xe ngựa của hắn.
“Được.” Nàng không chỉ không mang đồ vật của chính mình, còn bỏ luôn đồ của Niên Cẩn lại.
“Ngươi muốn mang theo người này hồi kinh?”
“Đúng vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hắn cũng biết chuyện ngươi phải hồi kinh, mang theo hắn thật sự ổn chứ?”
Hứa Lâm Thanh: “Hắn là phu thị của ta”
*phu thị: giống như thị thiếp của nam nhân.
Thẩm Minh ngắt lời: “Không cần bịa chuyện, ta đã hỏi rõ ràng, bọn họ cùng ngươi không có quan hệ gì.”
“Một người chỉ là thôn dân, một người thì cùng lắm ở chung với ngươi một đoạn thời gian.”
Hứa Lâm Thanh cũng không kinh ngạc, nàng biết rõ, với bản lĩnh của Thẩm Minh, muốn tra ra chân tướng không khó.
Chỉ là nàng nhìn Niên Cẩn cùng Diệp Chiêu Quân đang ảo não, bộ dáng uể oải, có chút buồn cười, vậy nên nàng nói:
“Không tồi, nhưng Niên Cẩn xác thực là phụ tá của ta, ta muốn mang hắn hồi kinh, chờ lúc trở lại kinh thành, nhiều việc dồn dập ta một mình khó chống đỡ được.”
Thẩm Minh: “Thái phó của thái tử không thiếu bổng lộc, phủ đệ cùng người hầu.”
Hứa Lâm Thanh: “Chắc Thẩm tướng quân đã quên, Hứa mỗ đã lưu lạc sáu năm, bên cạnh vẫn luôn không có ai bầu bạn.”
Thẩm Minh dời mắt, không muốn nhìn nàng diễn khổ nhục kế.
Hắn thực sự không chịu nổi bộ dạng im lặng của nàng, không nói câu nào chỉ ngoan ngoãn cúi mặt xuống, phía sau búi tóc rối tung. Cho dù biết nàng chỉ giả vờ ngoan ngoãn đáng thương, hắn cũng không nhẫn tâm làm nàng khó chịu.
“Vậy đi thôi.”
Nói xong hắn buồn cười mà quét mắt nhìn Niên Cẩn cùng Diệp Chiêu Quân: “Hai người này đều là phu thị của ngươi, ngươi tính mang theo người nào?”
Hứa Lâm Thanh: “Ta mang…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro