Mộ Tương Xuân

Hồi Kinh

2024-12-04 17:58:48

Editor: Chiếc mèo đi mưa

Nàng nhìn hai người bọn họ, Niên Cẩn lưng thẳng tắp, kiên nghị tỏ vẻ không sợ hãi, Diệp Chiêu Quân lại rũ vai, nhìn giống như đã không còn hi vọng.

“Ta muốn dẫn cả hai người bọn họ theo.”

“Có thể chứ? Thẩm tướng quân.”

Thẩm Minh khẽ hừ nhẹ, nói: “Vô luận mang ai cũng vậy, nếu như cùng ngươi hồi kinh, chỉ có thể lấy thân phận người hầu mà bầu bạn.”

“Tạ ơn Thẩm tướng quân.” Hứa Lâm Thanh nói lời cảm tạ, thấy Diệp Chiêu Quân đang sững sờ, nàng bước lại gần hắn.

“Ngươi đổi ý sao? Không muốn cùng ta hồi kinh?”

“Không, không phải, không phải như vậy, ta đương nhiên nguyện ý. Chỉ là, ta không nghĩ ngươi sẽ mang ta theo.”

Hứa Lâm Thanh nói khẽ: “Vậy ngươi cần về nhà thu thập đồ đạc không? Không phải đi vĩnh viễn, sau này ngươi vẫn còn cơ hội trở về, mong rằng mẫu thân ngươi sẽ không trách ta.”

Diệp Chiêu Quân: “Được. Ta sẽ quay lại nhanh thôi.”

Đoàn người xuất phát ngay lúc chính ngọ, từng hàng xe ngựa thẳng tắp trật tự chạy trên đường lớn, Thẩm Minh ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng không muốn bị ai quấy rầy.

Hứa Lâm Thanh cũng tự nhiên mà ngồi nói chuyện cùng Niên Cẩn và Diệp Chiêu Quân, vô tư cứ như là chủ nhân của cỗ xe ngựa này vậy. Đến tận lúc nàng lấy ra bánh phỉ thúy được gói cẩn thận từ ngăn bí mật của xe ngựa, Thẩm Minh mới nâng mí mắt, lạnh nhạt nói: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ý nói Niên Cẩn cùng Diệp Chiêu Quân. Hai người tự giác ra ngoài xe ngựa, ngồi ở bên ngoài lều cỏ.

“Sao trước nay ta không biết, Hứa Lâm Thanh quen thuộc xe ngựa của Thẩm mỗ như vậy, còn đem điểm tâm đặc biệt của ta chia cho người khác?”

Thẩm Minh cười nói: “Hứa Lâm Thanh, ngươi càng ngày càng có bản lĩnh.”

Hứa Lâm Thanh đem điểm tâm đặt xuống một bên, sờ bụng của mình, nói: “Hồi Thẩm tướng quân, ta đã đói bụng, có chút say xe.”

“Ta sợ phun trên xe ngựa của ngươi…” Nàng bổ sung.

Thẩm Minh hiển nhiên không tin, nói: “Ngươi say xe? Mới vừa rồi nói chuyện vui vẻ cùng bọn họ sao không thấy ngươi say xe?”

Hứa Lâm Thanh im lặng, ngoan ngoãn ngồi, cũng không nhìn hắn, không ngắm phòng cảnh, chỉ ngơ ngác nhìn điểm tâm.

“….”

Thẩm Minh cứng họng cạn lời, trong lúc nhất thời không biết làm sao có thể giáo huấn nàng, nàng lại đột nhiên im bặt, làm hắn không mở lời được.

“Ăn đi.” Xem như hắn bại trên tay nàng, nhắm mắt lại, không muốn để ý tới nàng nữa.

Hứa Lâm Thanh thấy hắn nhắm mắt, cầm lấy một viên điểm tâm, tinh tế đánh giá, bánh ngọc phỉ thúy này toàn thân trong suốt, mềm mại lại ngọt thơm, trên mặt còn in hoa văn màu hồng nhạt, đúng là chiêu bài trăm năm của Dương Thành – Ngự Đình Phường.

Thẩm Minh cố ý mua điểm tâm ở Dương Thành, nhưng Dương Thành không có trong lộ trình của hắn, lấy tính tình của hắn sẽ không dừng lại chỉ vì muốn thỏa mãn nhu cầu ẩm thực của nàng, hẳn là hắn đã gặp ai ở Dương Thành.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dương Thành sông ngòi rậm rạp, thuyền qua lại nhiều, trách không được trong lá thư kia có đề cập tới việc quan lớn ở Dương Thành bí mật đàm phán gì đó cùng với thống lĩnh thủy vực, nói hết một canh giờ rưỡi. Sau, Dương Thành không một tiếng động mà thay đổi quan viên thường xuyên, còn có cả thế lực giang hồ góp vui.

Có lẽ là Hoàng thượng phái Thẩm Minh đi Dương Thành, dùng thủy vực giao thương làm át chủ bài.

Hứa Lâm Thanh chậm rãi nhấm nuốt, đến tận khi vị ngọt tan đi, mới hơi mỉm cười.

“Thẩm tướng quân, Hoàng thượng triệu ta hồi kinh lần này, có phải hay không trong cung phát sinh biến cố gì?”

Thẩm Minh đáp lời: “Trong cung không có biến cố, chỉ là Thái tử đến tuổi, cần có người phò tá.”

Hứa Lâm Thanh không tin, nàng nói: “Thẩm tướng quân có điều không biết, thời điểm giáo dưỡng tốt nhất là bắt đầu từ 10 tuổi đã phải chọn sư phụ…” Ngụ ý là hắn chỉ trả lời cho có lệ, nàng nhìn ra rồi.

Thẩm Minh trợn mắt, không kiên nhẫn nói: “Ngươi biết thì có tác dụng gì? Cùng ngươi liên quan sao? Ngươi hồi kinh an tâm mà làm thái phó Thái tử, không cần tham dự những chuyện khác.”

Ngữ khí của hắn không tốt, nhưng trong lời nói lại lộ ra hàm ý quan tâm mà chính hắn cũng không để ý.

Hứa Lâm Thanh mỉm cười gật đầu.

Thẩm Minh nhắm mắt, xong lại trợn mắt, bực bội nói: “Ngươi không nên hở tí là cười, cười như thể ai cưỡng ép ngươi, không nghĩ cười liền không cần cười. Nhìn mà phát đau đầu.”

Hứa Lâm Thanh tươi cười bỗng dưng cứng đờ trên mặt, nàng không thể không thừa nhận, năm tháng không có điêu khắc ra cái gì ở trên người hắn cả, hắn chính là một khối đá cứng, ngoài cứng trong mềm, khiến năm tháng cũng không nỡ xuống tay.

Thẩm Minh thật sự giống y như sáu năm trước, mặt thối, kiêu căng, không ai bì nổi, hắn mà có thể khom lưng uốn gối thần phục ai chắc trời đều sập xuống rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0