Mỗi Lần Đều Là Ta Nằm Cũng Trúng Đạn

Chương 8

2024-11-21 08:25:46

“Cha lúc còn sống đã nói với con rồi, sớm muộn gì cũng sẽ dọn vào kinh thành. Cha bảo chỉ cần chịu khó làm việc, vào thành sẽ không lo thiếu việc, ai chịu làm thì sẽ không đói chết.” Tiền Thiển liền mở màn “chém gió”, dù sao cha nàng cũng đã mất, lời này có thật hay không Trương thị cũng không thể biết được.

“Con nghĩ rồi, mẹ may vá rất khéo, tuy không thêu được hoa tinh xảo như nhà giàu, nhưng nhận việc khâu vá thì chắc chắn làm được. Hơn nữa, cha cũng nói, ở kinh thành không như chỗ mình, con gái có thể ra ngoài kiếm việc. Con cũng có thể tìm một việc gì đó, cùng lắm thì làm nha hoàn.”

“Con... Con sao có thể làm như thế!” Trương thị nghe vậy kinh hãi: “Dù có khó khăn, mẹ cũng không để con đi hầu hạ người khác.”

“Nhưng mà, mẹ à, nếu đến nhà cậu thì cũng chỉ càng thêm khó khăn. Chẳng lẽ con còn muốn liên lụy cả gia đình cậu nữa sao? Hơn nữa, dì vẫn đang bệnh, với cái danh tiếng ‘khắc phu’ của nhà mình hiện tại, mẹ đi hỏi nhờ cậy người ta cũng khó mà mở lời. Vào kinh thành, cùng lắm thì xin ăn, ít ra cũng có miếng cơm cầm hơi, sẽ không chết đói, đúng không? Chỉ cần còn sống, nhất định sẽ có cách.” Tiền Thiển giả vờ thở dài, ra vẻ chịu đựng.

“Con… Haiz! Con thực sự muốn vậy sao?” Trương thị nhìn Tiền Thiển đầy lo lắng: “Thôi, con cũng đã lớn rồi! Dù sao chúng ta cũng cùng đường, nếu đã vậy, mẹ sẽ nghe con. Dù tốt xấu gì mẹ con ở bên nhau, có chết thì cũng chết cùng nhau.”

Nghe xong, Tiền Thiển thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì cũng có cơ hội tiến gần đến Trạng Nguyên Lâu rồi!

Trương thị tuy đã đồng ý cùng Tiền Thiển vào kinh, nhưng vẫn lộ rõ vẻ lo âu. Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con kiểm kê lại tài sản trong nhà. Vì vừa mới tổ chức tang sự cho chồng, lại thêm thu hoạch bị tham ô một phần, nên tất cả tài sản trong nhà gom góp lại chỉ được chưa tới một trăm văn tiền. Số tiền này chưa tính của hồi môn mà Trương thị đã chuẩn bị cho Tiền Thiển.

Nói đến chuyện này, quả thật vợ chồng Trương thư sinh rất thương con gái. Từ khi Tiền Thiển, tức Trương Ngũ Nương, vừa chào đời, hai vợ chồng đã bắt đầu dành dụm từng đồng một cho của hồi môn của nàng. Khi Trương thư sinh còn sống, ông là người duy nhất trong mấy thôn xung quanh biết chữ và dạy học, nên mỗi năm cũng kiếm được chút đỉnh. Vợ chồng họ sống tiết kiệm, gần như toàn bộ số tiền kiếm được đều đổi thành đồng xu tích góp làm của hồi môn cho con gái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương thư sinh luôn lo sợ gia cảnh yếu kém của nhà mình, chỉ e con gái khi lấy chồng sẽ bị khinh thường, nên muốn dành dụm cho của hồi môn thật dày, để khi gả đi Tiền Thiển sẽ được tự tin hơn.

Năm ngoái, sau khi đính hôn với Tôn gia, Trương thư sinh đã gom hết số tiền dành dụm bao năm, còn bán một số tài sản lấy tiền mặt, đổi được hai lượng bạc trên trấn. Ông thậm chí còn đặt làm một chiếc vòng tay bạc tinh xảo để làm của hồi môn áp đáy rương cho con gái.

Đáng tiếc, số của hồi môn mà vợ chồng Trương thư sinh dốc sức gom góp cho Trương Ngũ Nương, giờ đây nàng lại không còn cơ hội dùng đến theo cách đã định.

Nhìn vào đống của hồi môn này, thứ mà ở trong thôn có thể xem là gia tài lớn, Tiền Thiển cảm thấy an tâm hơn hẳn. Ít nhất khi đến kinh thành, nàng sẽ không phải lưu lạc đầu đường xó chợ, mà còn có tiền để thuê một căn phòng ở tạm.

Trương thị ban đầu không muốn động đến của hồi môn của con gái. Dù sao đây cũng là tài sản mà bà và chồng mình đã tích góp cả đời, mong làm bảo đảm cho tương lai của Tiền Thiển. Nhưng không cưỡng lại được sự nài nỉ chấp nhất của con, cuối cùng bà cũng đồng ý lấy một phần của hồi môn để thuê nhà khi vào kinh thành.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, hai mẹ con quyết định đi nói chuyện với lý chính trong thôn để ông giúp họ đến quan nha làm giấy thông hành. Dù đã chuẩn bị tinh thần cho những lời dèm pha, nhưng khi đứng trước cửa nhà lý chính, Tiền Thiển và Trương thị vẫn cảm thấy không thoải mái vì chẳng ai mời họ vào nhà. Lý chính chỉ đứng trước cửa, nhìn hai người bằng ánh mắt khó chịu.

Khi nghe họ nói muốn lên kinh thành nương nhờ họ hàng (đây là cái cớ mà hai mẹ con đã bàn trước ở nhà), lý chính liền cười nhếch mép đầy chế giễu, có vẻ như ông ta nghĩ rằng dù có họ hàng trên kinh thành thì cũng chẳng ai thèm chứa chấp mẹ con Trương thị.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Lần Đều Là Ta Nằm Cũng Trúng Đạn

Số ký tự: 0