Chương 30 - Trương Nhụy Anh Gặp Quả Báo (Hơi H)
Thiếu Nữ Dần Nh...
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
2024-08-08 12:28:50
Editor: Claudia
“Mình…sao mình có thể thích Tiểu Dật chứ…” thiếu nữ sau khi tắm xong nằm trên giường, hai tay ôm chặt cái gối, chợt nhớ lại những gì Lý Nam Nam nói hôm nay, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lập tức đỏ bừng lên, ngay cả trái tim bé bỏng cũng biến thành nai con chạy loạn…
“Không phải…không thể nào…” nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Yên Yên che kín mặt mình bằng cái gối đang ôm chặt trong tay, chỉ hận không thể xóa bỏ hình ảnh của thiếu niên đang chiếm cứ đầu óc mình.
Không thể gạt bỏ khuôn mặt của thiếu niên ra được, sau lời nhắc nhở của Lý Nam Nam, cô mới nhận ra tâm tư khác thường của mình dành cho Tiêu Dật Việt…
Thiếu nữ suy nghĩ một chút, cứ như vậy mà ôm gối ngủ thϊếp đi. Mãi đến tận khuya, nơi cửa kính có tiếng động, thiếu niên dễ dàng mở cửa kính ra bước vào phòng, liếc mắt liền chú ý tới thiếu nữ đang ngủ say trên giường…
Nhẹ nhàng đóng lại cửa kính, thiếu niên nhìn thiếu nữ đáng yêu đang say ngủ trên giường, nhịn không được leo lên giường khẽ vuốt ve cơ thể trắng nõn mịn màng của cô, hai tay thuần thục xoa nắn hai vυ' mềm mại…
“Ưm…” Diệp Yên Yên khó chịu rêи ɾỉ, dù đã chịu ảnh hưởng của thuốc ngủ nhưng vẫn có phản ứng mà khẽ run rẩy.
Tay Tiêu Dật Việt thăm dò vào nơi tư mật của thiếu nữ, cảm nhận được sự ẩm ướt của nơi đó thì nhịn không được khẽ cười, lại càng càn rỡ hơn nữa, dùng ngón tay trêu chọc nơi mẫn cảm của cô.
“Ngày càng nhạy cảm…” thiếu niên rút ngón tay từ nơi tư mật của cô ra, đầu ngón tay dính đầy ái dịch khi động tình của thiếu nữ, đặt trên môi mỏng rồi liếʍ láp.
Mùi vị thuộc về cô khiến Tiêu Dật Việt càng muốn ngừng mà không được, chợt dùng tay kéo bắp đùi cân xứng của thiếu nữ ra, hoa huyệt ướŧ áŧ hồng hào lập tức bại lộ trước mặt thiếu niên.
“Em là của anh…” Tiêu Dật Việt nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa cô và Lý Nam Nam ngày hôm nay, hai mắt chợt trở nên lạnh lẽo, nhìn xuống thiếu nữ đang hôn mê bất tỉnh dưới thân, trong mắt tràn ngập sự chiếm hữu…
Ai cũng không thể cướp cô khỏi tay anh…cô là của một mình anh!
“Yên Yên, thật muốn hoàn toàn chiếm lấy em ngay bây giờ…” cúi người khẽ cắn liếʍ cánh môi cô, thiếu niên phóng thích côn ŧᏂịŧ thô to, đặt lên miệng huyệt của thiếu nữ rồi cọ sát.
Hoa huyệt của Diệp Yên Yên dưới sự ma sát của thiếu niên ngày càng trở nên ẩm ướt, chỉ trong chốc lát liền ướŧ áŧ lầy lội không chịu nổi, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng rên ri vô thức vì động tình của cô.
“Em là của anh…chỗ này của em cũng chỉ có thể bị côn ŧᏂịŧ của anh cắm…tử ©υиɠ nhỏ chỉ có thể bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rót đầy… Ai cũng không thể…” môi mỏng nóng rực liếʍ xuống, lưu lại dấu vết của mình trên cơ thể Diệp Yên Yên, còn hoa huyệt đang dần ẩm ướt cũng không thể trốn khỏi việc bị người đàn ông quấn quýt mà ma sát.
“Ưm…” cho đến khi trên người cô đầy dấu vết của mình, lúc này Tiêu Dật Việt mới thỏa mãn, cự vật thô to nóng bỏng run rẩy, mãnh liệt phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng hổi, dính đầy lên thân thể thiếu nữ, như tuyên bố rằng đây là vật sở hữu của anh.
“Yên Yên…” Tiêu Dật Việt nhìn trên người thiếu nữ ngập tràn dấu vết của mình, thở gấp ôm chặt thân thể cô một lần nữa, trong lòng nhen nhóm tư vị khó tả…
“Mình…sao mình có thể thích Tiểu Dật chứ…” thiếu nữ sau khi tắm xong nằm trên giường, hai tay ôm chặt cái gối, chợt nhớ lại những gì Lý Nam Nam nói hôm nay, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lập tức đỏ bừng lên, ngay cả trái tim bé bỏng cũng biến thành nai con chạy loạn…
“Không phải…không thể nào…” nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Yên Yên che kín mặt mình bằng cái gối đang ôm chặt trong tay, chỉ hận không thể xóa bỏ hình ảnh của thiếu niên đang chiếm cứ đầu óc mình.
Không thể gạt bỏ khuôn mặt của thiếu niên ra được, sau lời nhắc nhở của Lý Nam Nam, cô mới nhận ra tâm tư khác thường của mình dành cho Tiêu Dật Việt…
Thiếu nữ suy nghĩ một chút, cứ như vậy mà ôm gối ngủ thϊếp đi. Mãi đến tận khuya, nơi cửa kính có tiếng động, thiếu niên dễ dàng mở cửa kính ra bước vào phòng, liếc mắt liền chú ý tới thiếu nữ đang ngủ say trên giường…
Nhẹ nhàng đóng lại cửa kính, thiếu niên nhìn thiếu nữ đáng yêu đang say ngủ trên giường, nhịn không được leo lên giường khẽ vuốt ve cơ thể trắng nõn mịn màng của cô, hai tay thuần thục xoa nắn hai vυ' mềm mại…
“Ưm…” Diệp Yên Yên khó chịu rêи ɾỉ, dù đã chịu ảnh hưởng của thuốc ngủ nhưng vẫn có phản ứng mà khẽ run rẩy.
Tay Tiêu Dật Việt thăm dò vào nơi tư mật của thiếu nữ, cảm nhận được sự ẩm ướt của nơi đó thì nhịn không được khẽ cười, lại càng càn rỡ hơn nữa, dùng ngón tay trêu chọc nơi mẫn cảm của cô.
“Ngày càng nhạy cảm…” thiếu niên rút ngón tay từ nơi tư mật của cô ra, đầu ngón tay dính đầy ái dịch khi động tình của thiếu nữ, đặt trên môi mỏng rồi liếʍ láp.
Mùi vị thuộc về cô khiến Tiêu Dật Việt càng muốn ngừng mà không được, chợt dùng tay kéo bắp đùi cân xứng của thiếu nữ ra, hoa huyệt ướŧ áŧ hồng hào lập tức bại lộ trước mặt thiếu niên.
“Em là của anh…” Tiêu Dật Việt nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa cô và Lý Nam Nam ngày hôm nay, hai mắt chợt trở nên lạnh lẽo, nhìn xuống thiếu nữ đang hôn mê bất tỉnh dưới thân, trong mắt tràn ngập sự chiếm hữu…
Ai cũng không thể cướp cô khỏi tay anh…cô là của một mình anh!
“Yên Yên, thật muốn hoàn toàn chiếm lấy em ngay bây giờ…” cúi người khẽ cắn liếʍ cánh môi cô, thiếu niên phóng thích côn ŧᏂịŧ thô to, đặt lên miệng huyệt của thiếu nữ rồi cọ sát.
Hoa huyệt của Diệp Yên Yên dưới sự ma sát của thiếu niên ngày càng trở nên ẩm ướt, chỉ trong chốc lát liền ướŧ áŧ lầy lội không chịu nổi, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng rên ri vô thức vì động tình của cô.
“Em là của anh…chỗ này của em cũng chỉ có thể bị côn ŧᏂịŧ của anh cắm…tử ©υиɠ nhỏ chỉ có thể bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rót đầy… Ai cũng không thể…” môi mỏng nóng rực liếʍ xuống, lưu lại dấu vết của mình trên cơ thể Diệp Yên Yên, còn hoa huyệt đang dần ẩm ướt cũng không thể trốn khỏi việc bị người đàn ông quấn quýt mà ma sát.
“Ưm…” cho đến khi trên người cô đầy dấu vết của mình, lúc này Tiêu Dật Việt mới thỏa mãn, cự vật thô to nóng bỏng run rẩy, mãnh liệt phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng hổi, dính đầy lên thân thể thiếu nữ, như tuyên bố rằng đây là vật sở hữu của anh.
“Yên Yên…” Tiêu Dật Việt nhìn trên người thiếu nữ ngập tràn dấu vết của mình, thở gấp ôm chặt thân thể cô một lần nữa, trong lòng nhen nhóm tư vị khó tả…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro