Chương 30 - Trương Nhụy Anh Gặp Quả Báo (Hơi H)
Yên Yên, Cậu Th...
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
2024-08-08 12:28:50
Editor: Claudia
“Yên Yên, có phải cậu thích Tiêu Dật Việt không đó?” thừa dịp Tiêu Dật Việt không ở đây, Lý Nam Nam thần thần bí bí sát lại gần Diệp Yên Yên, khẽ hỏi bằng tông giọng mà chỉ có hai người nghe thấy.
Bởi vì phản ứng hôm nay của Diệp Yên Yên rất khác thường nên cô mới có chút nghi ngờ. Hơn nữa, hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, quan hệ đương nhiên là không được bình thường lắm rồi…
“?!” Diệp Yên Yên cả kinh, lập tức trợn tròn hai mắt không thể tin được nhìn Lý Nam Nam. Còn chưa kịp hỏi tiếp thì đã nhìn thấy Tiêu Dật Việt từ toilet đi ra, lập tức nuốt câu trả lời vào trong họng, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trở nên đỏ ửng dị thường.
“Yên Yên, cậu không cảm thấy khỏe à?” Tiêu Dật Việt nhận thấy cô có gì đó không ổn, có chút lo lắng đặt tay lên trán cô “Sao mặt lại đỏ vậy chứ?” sau đó nhìn thấy trong quán có trà thảo mộc, lập tức đi mua cho thiếu nữ một ly.
“Yên Yên, mình hỏi cậu nhé.” nhìn khuôn mặt phiếm hồng của thiếu nữ, Lý Nam Nam chợt chấn chỉnh lại thái độ, nghiêm túc nhìn cô “Nếu cậu phát hiện bên cạnh Tiêu Dật Việt có nữ sinh khác, thì tâm trạng của cậu sẽ thế nào?” Lý Nam Nam hỏi.
“Tâm trạng…buồn buồn…” Diệp Yên Yên thành thật suy nghĩ, sau đó lại nghe Lý Nam Nam hỏi tiếp “Nhìn cậu ta đối xử tốt với cô gái khác, hoặc là chỉ quan tâm đến cô gái khác, cậu có tức giận không, tâm trạng có trở nên không tốt không?”
Diệp Yên Yên ngẩn người, sau đó nghĩ tới Trương Nhụy Anh hôm nay. Nếu Tiêu Dật Việt đối xử với Trương Nhụy Anh giống như đối xử với cô, thì tâm trạng của cô sẽ cực kỳ tệ, không muốn để ý đến anh chút nào…
“Diệp Yên Yên, cậu thích con mọt sách.” Lý Nam Nam thấy dáng vẻ của Diệp Yên thì gật đầu khẳng định. Sau đó ánh mắt nhìn thấy con mọt sách đang đi về phía này, chợt lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
“Sao thế?” Tiêu Dật Việt đưa trà thảo mộng trong tay cho Diệp Yên Yên, cũng tiện tay mua cho Lý Nam Nam một chai luôn, nhưng còn chưa kịp đưa thì nghe thấy cô nói…
“Không có gì, chỉ đang nói về việc Yên Yên thầm mến một nam sinh thôi…” Lý Nam Nam nín cười, nhìn phản ứng của hai người thì thấy rất thú vị “Nhưng điều tôi không nghĩ tới là…Diệp Yên Yên lại thích kiểu người như vậy…” cô vừa định đưa tay nhận lấy trà thảo mộc mà thiếu niên đưa, nhưng Tiêu Dật Việt đột nhiên rút tay về.
“Cậu đừng nghe cậu ấy nói linh tinh…” Diệp Yên Yên sốt ruột, vội vàng muốn phủ nhận lời Lý Nam Nam nói.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhuốm đầy rặng mây hồng, trong mắt Tiêu Dật lại cảm thấy chói mắt dị thường…
“Cậu thích ai?” giọng điệu thiếu niên lộ vẻ lạnh lùng, giờ phút này anh chỉ muốn biết người mà cô thích rốt cuộc là tên chết tiệt nào!
“Đừng…đừng nghe cậu ấy nói linh tinh.” Diệp Yên Yên mím chặt môi, lắc đầu “Cậu ấy nói vớ vẩn thôi.” bàn tay đặt trên eo Lý Nam Nam bất chợt siết chặt, hung hăng nhéo thịt mềm ở bên eo cô, khiến Lý Nam Nam bật ra tiếng nức nở vì đau đớn.
Sau khi được giải thoát, Lý Nam Nam xoa xoa cái eo đau của mình, dưới ánh mắt cảnh cáo của Diệp Yên Yên đành biết điều mà ngậm miệng lại.
“Về…về nhà thôi.” không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy của thiếu niên, Diệp Yên Yên mím môi đi lướt qua Tiêu Dật Việt, vội vàng ôm lấy Lý Nam Nam.
Thiếu nữ bị lời nói của Lý Nam Nam kɧıêυ ҡɧí©ɧ nên không dám nhìn thiếu niên, chỉ sợ rặng mây hồng vừa mới tiêu tan sẽ lại quay trở về
“Yên Yên, có phải cậu thích Tiêu Dật Việt không đó?” thừa dịp Tiêu Dật Việt không ở đây, Lý Nam Nam thần thần bí bí sát lại gần Diệp Yên Yên, khẽ hỏi bằng tông giọng mà chỉ có hai người nghe thấy.
Bởi vì phản ứng hôm nay của Diệp Yên Yên rất khác thường nên cô mới có chút nghi ngờ. Hơn nữa, hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, quan hệ đương nhiên là không được bình thường lắm rồi…
“?!” Diệp Yên Yên cả kinh, lập tức trợn tròn hai mắt không thể tin được nhìn Lý Nam Nam. Còn chưa kịp hỏi tiếp thì đã nhìn thấy Tiêu Dật Việt từ toilet đi ra, lập tức nuốt câu trả lời vào trong họng, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trở nên đỏ ửng dị thường.
“Yên Yên, cậu không cảm thấy khỏe à?” Tiêu Dật Việt nhận thấy cô có gì đó không ổn, có chút lo lắng đặt tay lên trán cô “Sao mặt lại đỏ vậy chứ?” sau đó nhìn thấy trong quán có trà thảo mộc, lập tức đi mua cho thiếu nữ một ly.
“Yên Yên, mình hỏi cậu nhé.” nhìn khuôn mặt phiếm hồng của thiếu nữ, Lý Nam Nam chợt chấn chỉnh lại thái độ, nghiêm túc nhìn cô “Nếu cậu phát hiện bên cạnh Tiêu Dật Việt có nữ sinh khác, thì tâm trạng của cậu sẽ thế nào?” Lý Nam Nam hỏi.
“Tâm trạng…buồn buồn…” Diệp Yên Yên thành thật suy nghĩ, sau đó lại nghe Lý Nam Nam hỏi tiếp “Nhìn cậu ta đối xử tốt với cô gái khác, hoặc là chỉ quan tâm đến cô gái khác, cậu có tức giận không, tâm trạng có trở nên không tốt không?”
Diệp Yên Yên ngẩn người, sau đó nghĩ tới Trương Nhụy Anh hôm nay. Nếu Tiêu Dật Việt đối xử với Trương Nhụy Anh giống như đối xử với cô, thì tâm trạng của cô sẽ cực kỳ tệ, không muốn để ý đến anh chút nào…
“Diệp Yên Yên, cậu thích con mọt sách.” Lý Nam Nam thấy dáng vẻ của Diệp Yên thì gật đầu khẳng định. Sau đó ánh mắt nhìn thấy con mọt sách đang đi về phía này, chợt lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
“Sao thế?” Tiêu Dật Việt đưa trà thảo mộng trong tay cho Diệp Yên Yên, cũng tiện tay mua cho Lý Nam Nam một chai luôn, nhưng còn chưa kịp đưa thì nghe thấy cô nói…
“Không có gì, chỉ đang nói về việc Yên Yên thầm mến một nam sinh thôi…” Lý Nam Nam nín cười, nhìn phản ứng của hai người thì thấy rất thú vị “Nhưng điều tôi không nghĩ tới là…Diệp Yên Yên lại thích kiểu người như vậy…” cô vừa định đưa tay nhận lấy trà thảo mộc mà thiếu niên đưa, nhưng Tiêu Dật Việt đột nhiên rút tay về.
“Cậu đừng nghe cậu ấy nói linh tinh…” Diệp Yên Yên sốt ruột, vội vàng muốn phủ nhận lời Lý Nam Nam nói.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhuốm đầy rặng mây hồng, trong mắt Tiêu Dật lại cảm thấy chói mắt dị thường…
“Cậu thích ai?” giọng điệu thiếu niên lộ vẻ lạnh lùng, giờ phút này anh chỉ muốn biết người mà cô thích rốt cuộc là tên chết tiệt nào!
“Đừng…đừng nghe cậu ấy nói linh tinh.” Diệp Yên Yên mím chặt môi, lắc đầu “Cậu ấy nói vớ vẩn thôi.” bàn tay đặt trên eo Lý Nam Nam bất chợt siết chặt, hung hăng nhéo thịt mềm ở bên eo cô, khiến Lý Nam Nam bật ra tiếng nức nở vì đau đớn.
Sau khi được giải thoát, Lý Nam Nam xoa xoa cái eo đau của mình, dưới ánh mắt cảnh cáo của Diệp Yên Yên đành biết điều mà ngậm miệng lại.
“Về…về nhà thôi.” không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy của thiếu niên, Diệp Yên Yên mím môi đi lướt qua Tiêu Dật Việt, vội vàng ôm lấy Lý Nam Nam.
Thiếu nữ bị lời nói của Lý Nam Nam kɧıêυ ҡɧí©ɧ nên không dám nhìn thiếu niên, chỉ sợ rặng mây hồng vừa mới tiêu tan sẽ lại quay trở về
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro