Một Câu Chuyện Ngọt Ngào

Chương 13

Dạ Đích Đệ Thất Mộng

2024-01-31 00:40:16

32

Chẳng mấy chốc đã đến ngày ba mươi tháng mười hai âm lịch, Tống Tranh từ sáng sớm đã mang theo nhiều đồ đạc đi đến cửa với nụ cười cợt nhả.

"Đây là món dưa chua miền Nam mà ta đặc biệt nhờ một người bạn chuẩn bị. Không phải nàng đã phàn nàn rằng dạo trước không có cảm giác thèm ăn sao? Còn có, đây là mận chua, đây là rau muối.”

Ta ngắt lời hắn: “Thật xin lỗi, Tống Tranh, hiệp ước trước đây của chúng ta không thể tiếp tục được nữa. Đơn Cẩn đã phát hiện ra ta có thai cũng biết chuyện đứa bé là của mình.”

Tay Tống Tranh run lên, một bình dưa muối “lạch cạch” mà rơi xuống đất.

Hắn ngồi xổm xuống nhặt các mảnh nhỏ, ta cũng nhanh chóng chạy lại giúp đỡ.

Nhưng lúc tay ta chạm vào những mảnh vỡ, hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta: “Nàng ngồi đó đi, đừng để bị đứt tay.”

"Ta kêu ma ma tới làm đi!”

"Đừng, là ta làm vỡ. Ta sẽ tự mình xử lý." Hắn trầm mặc cúi đầu, tốn rất nhiều thời gian mới xử lý được.

Cuối cùng sau khi đã chuẩn bị tốt tâm lý, hắn ngẩng đầu lên mỉm cười với ta: “Như vậy cũng tốt, nhưng ta lại khổ rồi, phụ mẫu ta nhất định sẽ nói chuyện này vào dịp Tết Nguyên đán.”

“Thật xin lỗi!” Ta xoắn tay áo, “Hay là ta giới thiệu vài người cho ngươi nhé?”

Tống Tranh vỗ vỗ tay: “Thôi đi, nàng mới tới kinh đô được bao lâu? Quen biết được mấy cô nương?”

Điều này cũng đúng.

Ở bên ngoài, Tống Tranh rất nổi tiếng, những cô nương mà hắn quen biết chắc chắn có thể xiên được một bàn thịt cừu xiên.

Tống Tranh nhất quyết muốn ăn trưa ở phủ Quận chúa, cơm nước xong, khi rời đi, tình cờ gặp được Đơn Cẩn ăn diện lộng lẫy.

33

Bên dưới bộ áo khoác lông cáo trắng của hắn là một bộ quần áo màu đỏ sẫm, khiến hắn càng đẹp như tranh vẽ.

Hai người gặp nhau ở hành lang, Tống Tranh cố ý va vào vai hắn.

Đáng tiếc Đơn Cẩn không hề dao động một chút nào, nhưng bản thân Tống Tranh lại khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh.

Hắn ta hung dữ nhìn Đơn Cẩn: “Minh Nguyệt cũng giống như muội muội của ta. Nếu ngươi dám phản bội nàng, cho dù liều mạng ta cũng sẽ giành lại nàng."

Đơn Cẩn khẽ mỉm cười: “Yên tâm đi anh họ, ta sẽ đối xử tốt với nàng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Tranh suýt nữa bị một tiếng “anh họ” này làm cho tức ch.ết.

Hôm nay ta sẽ tham dự cung yến cùng với Đơn Cẩn.

Đơn Cẩn đã thông báo với bệ hạ chuyện ta có thai. May mắn thay, chuyện Tống Tranh đã đánh bại ta vào ngày tuyển chồng trước đó, ta đã nói với Tiểu Quế Tử rằng điều đó không nhất định chồng ta phải là hắn.

Cho nên, Bệ hạ vẫn chưa ban thánh chỉ, trước mắt hết thảy còn có thể xoay chuyển được đường sống.

Hiện tại Đơn Cẩn dẫn ta đi dự yến tiệc, có thể coi là gián tiếp bày tỏ thái độ của hắn và Trấn Bắc Hầu phủ.

Trên xe ngựa tiến cung, Đơn Cẩn không ngừng ho khan, hắn nắm chặt tay ta: “Những lời ta vừa nói, nàng đã nhớ kỹ hết chưa?”

"Liên quan đến tính mạng, ngàn vạn không được phạm sai lầm."

Ta ngáp một cái: “Nhớ kỹ, nhớ kỹ!”

Thân phận của ta là một quả bom hẹn giờ, nếu có người muốn cho nổ quả bom này, yến tiệc đêm giao thừa tối nay chính là thời điểm thích hợp nhất.

Phương châm sống của Đơn Cẩn là thay vì chờ ch.ết, không bằng chủ động tấn công.

Chỉ cần ta vượt qua được ngưỡng này, từ giờ trở đi ta sẽ được an toàn vô ưu.

Xe ngựa chạy một mạch tới cửa cung, vừa tới nơi liền đụng phải Khánh Nguyên.

Bộ quần áo màu đỏ quấn quanh người hắn ta thực sự trông giống như một con heo Tết được quấn lụa đỏ và phồng lên chờ được cạo lông.

Heo Khánh Nguyên nhìn chằm chằm ta, cười đến ghê tởm: “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ là của ta.”

Ta cho hắn hai cái trợn mắt lớn.

Vẻ mặt của Đơn Cẩn hơi tối lại.

Đây là lần đầu tiên ta ăn yến tiệc trong cung, món ăn trân quý mỹ vị nhiều không đếm xuể, ta hoá thân thành người thẩm định đồ ăn, vùi đầu chăm chú ăn, hoàn toàn không biết những người khác ăn uống linh đình, đao quang kiếm ảnh.

Nhưng bệ hạ không buông tha ta, rượu quá ba tuần liền gọi tên ta, ôn hòa mà nói mấy câu.

Thực ra ta hiểu.

Những gì hắn nói không quan trọng, chỉ cần được điểm danh cũng đủ cho thấy ta có trọng lượng trong lòng hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ta hàm hàm hồ hồ đáp lại vài câu, đang định tiếp tục ăn thì Khánh Nguyên đứng dậy.

Hắn ta nhìn ta bằng ánh mắt hung ác và hung ác, nói: “Bệ hạ, vi thần muốn báo cáo rằng Trấn Bắc Hầu phủ đang che giấu sự thật điều gì đó, danh tính của Quận chúa Minh Nguyệt có điểm nghi ngờ."

Mọi người trong đại điện đều sợ ngây người, ngay cả sắc mặt của bệ hạ cũng lập tức trầm xuống.

Đơn Cẩn giữ chặt tay ta dưới gầm bàn, nhìn ta, ánh mắt muốn nói ta đừng sợ.

Khánh Nguyên không cho Bệ hạ có thời gian để phản ứng, cứ thế kể đi kể lại toàn bộ câu chuyện.

Nói Trấn Bắc hầu phủ cố ý tìm ta tới giả mạo hoàng tộc để che đậy sai lầm năm đó của bọn họ, mà công chúa thật đã bị thị vệ của bọn họ làm ô uế, còn bị giam giữ ở nơi xa.

Hắn đem sự thật đen trắng đảo ngược, Trấn Bắc Hầu phủ tội càng thêm tội.

Nếu Trấn Bắc Hầu phủ thất thủ, hoàng hậu sẽ không có chỗ dựa, đến lúc đó sẽ là Khánh quý phi thượng vị.

Trong điện lặng ngắt như tờ, sắc mặt bệ hạ tối sầm lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn về hướng chúng ta, lạnh lùng nói: “Trấn Bắc Hầu, ngươi giải thích cho trẫm...”

Vợ chồng Trấn Bắc hầu nhanh chóng quỳ xuống.

Đơn Cẩn cực kỳ bình tĩnh: “Bệ hạ, chuyện này rất quan trọng. Bệ hạ không nên nghe những lời nói bậy bạ của Khánh thế tử."

"Quận chúa có phải là cốt nhục của bệ hạ hay không, bệ hạ kiểm tra một chút sẽ biết."

Hắn đã để ta uống thuốc trước, cũng để hoàng hậu động tay động chân bên chỗ bệ hạ, nếu vào chúng ta lấy máu nhận thân vào lúc này, thì máu của cả hai chúng ta chắc chắn sẽ hòa nhập được.

Khánh quý phi đỡ một đầu đầy trang sức ngồi trên ghế: “Phương pháp nhận biết người thân bằng cách lấy máu không hoàn toàn chính xác. Tốt hơn hết là Đơn thế tử nên giải thích rõ mọi chuyện đi.”

Việc này Đơn Cẩn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn liếc nhìn ta một cái.

Ta đặt chiếc đùi gà đang ăn dở xuống: Này, đến lượt ta lên sân khấu!

Ta dùng sức véo mạnh vào cánh tay mình, tức khắc đau đến nước mắt lưng tròng.

Ta ngước đôi mắt ngấn nước nhìn bệ hạ, buồn bã mà cười: “Bệ hạ, chẳng lẽ, ngài thật là phụ thân của ta sao?"

Khánh phi vẻ mặt lạnh lùng đang muốn khiển trách ta, nhưng ta đã nhanh chóng xắn tay áo lên: “Mẫu thân nói, nếu có một ngày gặp được phụ thân, ta chỉ cần để ông ấy nhìn thấy điều này, ông ấy sẽ hiểu.”

Có một nốt ruồi màu đen ở bên trong khuỷu tay trái của ta.

Hoàng hậu kêu lên một tiếng: “Cái này... Bệ hạ, ngài có một nốt ruồi giống hệt thế này, cũng ở vị trí như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Câu Chuyện Ngọt Ngào

Số ký tự: 0