Chương 14
Dạ Đích Đệ Thất Mộng
2024-01-31 00:40:16
34
“Năm đó, mẫu thân ta mang ta đi về phía bắc. Trên đường đi, gặp một người phụ nữ khác đến kinh thành tìm chồng, hai người kết bạn cùng đi. Không ngờ, trên đường đi, người phụ nữ đó lại mất đi vì bệnh tật và để lại một đứa con cũng gần bằng tuổi với ta.”
"Mẹ ta không còn cách nào khác là phải đưa đứa nhỏ đi cùng. Khi ta vào kinh đô, ta được biết phụ thân ta đã định hôn ước theo ý định những trưởng bối trong gia đình. Mẫu thân không muốn làm thiếp, cũng không muốn làm phụ thân khó xử, cho nên quyết định trở về nhà. Nhưng không ngờ đứa trẻ trạc tuổi ta lại bị bệnh nặng, khó chữa, may mắn được Hầu phủ giúp đỡ mới giữ được tính mạng của nó.”
“Đứa bé kia từ nhỏ đã yếu đuối, mẫu thân ta không thể giữ nó bên mình nên giao cho gia đình hầu phủ nuôi nấng. Còn bà ấy lại bí mật mang theo ta rời đi.”
Nước mắt ta rơi xuống đất: “ Bệ hạ, ngài hẳn phải biết mẫu thân của ta tính tình như thế nào. Bà ấy tuyệt đối không thể làm thiếp chứ đừng nói đến việc phu quân của mình có người ở bên ngoài. Bà cũng không thể bỏ con lại và sống một mình được.”
Bệ hạ vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt căng thẳng dần dần dịu lại, giọng điệu tràn đầy tiếc nuối: “Đích xác là như thế, là trẫm. Thật có lỗi với mẫu thân của ngươi. Năm đó, cũng là do hoàn cảnh ép buộc … ”
Ta yên lặng cười lạnh.
Hiện tại nói hoàn cảnh ép buộc, nếu năm đó thật sự đến cửa nhà ngươi, ngươi có dám lớn tiếng tuyên bố hay không?
Khánh phi và đám người cùng bè phái thật vất vẻ mới tìm được cơ hội, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Khánh Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: “ Bệ hạ, chuyện này đều là lý do thoái thác mà Trấn Bắc Hầu phủ đã chuẩn bị tốt từ trước. Bệ hạ không thể dễ dàng tin tưởng.”
"Trấn Bắc Hầu năm đó đã biết sự tồn tại của Tống phu nhân, lại giấu mà không báo, chính là vì vị trí Vương phi, đây là tội khi quân, bệ hạ tuyệt đối không thể dung túng.”
Tâm tình có chút thả lỏng của Trấn Bắc Hầu và Đơn Cẩn đột nhiên lại trở nên căng thẳng.
Khánh Nguyên nhìn chằm chằm vào ta: “Uy nghiêm của bệ hạ là bất khả xâm phạm. Ta khuyên ngươi nên khai thật ra. Bệ hạ sẽ niệm tình ngươi là một cô gái nông thôn ngu dốt, nói không chừng sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Ngươi nghĩ ta là một kẻ ngốc sao?
Nếu ta lật lọng vào lúc này, dù có sống sót, ta cũng sẽ sống khổ sở khó khăn đến hết đời.
Ta thở dài thất vọng: “Khánh thế tử, ngày đầu tiên ta đến kinh đô, ngươi đã muốn xúc phạm ta, nhưng kết quả lại bị ta ném cho mông suýt nữa thì nở hoa. Ta không nghĩ tới, ngươi lại thù dai như vậy...”
Sắc mặt Khánh Nguyên đỏ bừng: “Tiểu tiện nhân, ngươi nói hươu nói vượn cái gì …”
Hắn còn muốn tiếp tục mắng, nhưng Khánh quốc công đã túm hắn ta một cách mạnh mẽ.
Ta lạnh lùng nhìn hai cha con họ một cái, lấy từ trong tay áo ra một chiếc phong thư màu vàng: “Bệ hạ, đây là vật mà mẫu thân thần đã đưa cho thần trước khi rời đi. Bệ hạ có thể tự mình đọc xem.”
Tiểu Quế Tử bước tới nhận lấy phong thư đưa cho bệ hạ.
Đọc xong, mắt bệ hạ đỏ hoe, cuối cùng ngài cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước tới đỡ ta đứng dậy và thở dài một tiếng: “Minh Nguyệt, là trẫm thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi mẫu thân ngươi. Truyền ý chỉ của trẫm, phong Minh Nguyệt làm Công chúa Minh Nguyệt, ban cho một huyện có năm nghìn hộ gia đình.”
Ta tiến lại gần, thấp giọng nói: “Phụ hoàng, con không cần đàn ông mạnh mẽ nữa, bây giờ con thích ma ốm thôi.”
Bệ hạ kinh ngạc, sau đó chợt cười khúc khích: “Được, một khi đã như vậy, trẫm liền tứ hôn cho ngươi và thế tử Trấn Bắc hầu."
"Đơn Cẩn, ngươi cũng không thể bạc đãi hòn ngọc quý trên tay trẫm."
Đơn Cẩn chạm trán xuống đất: “Tạ long ân của bệ hạ.”
Trấn Bắc Hầu phủ không hề hấn gì, nhưng phủ Khánh Quốc công lại thảm rồi.
Bữa tiệc đêm giao thừa lẽ ra là khoảng thời gian vui vẻ cho hoàng đế và các quan đại thần, nhưng họ lại vu khống Hoàng hậu và Trấn Bắc Hầu phủ mà không có bằng chứng cụ thể nào.
Khánh phi bị giáng xuống làm quý nhân, còn Khánh Nguyên phế đi tước vị thế tử.
Khánh quốc công tuổi đã già, bệ hạ sẽ không trừng phạt, nhưng sau này phủ quốc công sẽ không còn được kế thừa tước vị nữa.
Nói cách khác, sau khi Khánh quốc công qua đời, cơ nghiệp hàng trăm năm tuổi của phủ Khánh quốc công sẽ tan thành mây khói.
Ngoại truyện
01
Trên xe ngựa trở về, Đơn Cẩn nhìn chằm chằm vào ta.
Ta trừng mắt nhìn lại hắn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là thái độ nên có đối với công chúa sao?”
"Nàng biết đọc, còn có thể viết chữ?”
"Có gì hiếm lạ sao? Trước kia mẫu thân ta vốn là một là tài nữ. Bằng không, làm sao bà có thể được một quý công tử đến từ kinh đô coi trọng?”
Hắn ta nhướng mày đặt câu hỏi: “Hôm qua nàng tìm ta muốn giấy sản xuất ở Hồ Châu chỉ vì mục đích này. Tại sao không nói với ta sớm hơn? Trong thư rốt cuộc nàng viết gì vậy?”
Ta nhíu mày nói: “Ta bắt chước chữ viết của mẫu thân và viết một lá thư, giải thích chuyện xảy ra năm đó, hơn nữa còn nói rõ ràng tình ý. Hy vọng mẫu thân ta không đá văng nắp quan tài tới đánh ta.”
Phần lớn những gì Trấn Bắc Hầu nói trước mặt Bệ hạ là đúng.
Hồi đó mẹ ta đã mang hai đứa nhỏ đến kKinh đô và một trong hai đã được thu nhận trên đường đi.
Nhưng khi bà rời đi, bà lại nói rằng Thẩm Anh bị bỏ lại mới chính là con của bà. Kỳ thật, bà không nỡ để con mình sống trong trong hang sói.
Hơn nữa mẫu thân ta cũng không có chút quyến luyến nào với tên bệ hạ tra nam này.
Bà một mình nuôi ta khôn lớn, dạy ta cách sinh tồn và cảnh báo ta đừng dễ dàng tin tưởng đàn ông.
Trước khi mất, bà để lại cho ta một chiếc hộp và bảo ta hãy mở nó ra nếu một ngày nào đó ta thấy bối rối về thân thế của mình.
Sau khi Đơn Đại đến ám sát ta, ta đã mở nó ra.
Ta đã biết được nhân quả, nhưng trong thư mẫu thân lại nhiều lần chửi bệ hạ là cặn bã, cái này không thể để bệ hạ biết được.
Trong sự bất đắc dĩ, ta chỉ có thể bắt chước nét chữ của bà và viết một lá thư khác, tẩy trắng cho phủ Trấn Bắc hầu, lại kể ra tình yêu vốn không hề tồn tại.
Việc viết lách khiến ta phát ốm đến nỗi mất cảm giác thèm ăn trong hai ngày qua.
May mắn thay, nguy cơ cuối cùng đã qua.
Ngươi hỏi ta có hận bệ hạ không?
Không yêu, cũng chưa nói tới hận.
Đời này ta gọi hắn là phụ hoàng, nhưng ta sẽ không bao giờ yêu ông nhiều như ta yêu mẫu thân.
Từ giờ trở đi, ta liền dốc hết sức tiêu tiền mà ta đã liều mạng tạo ra, dù sao cũng phải xứng đáng với địa vị công chúa của ta, phải không?
02
Mang thai được mười tháng và sinh ra một cậu bé to béo rắn chắc.
Khiến Trấn Bắc Hầu và phu nhân lại vô cùng hạnh phúc.
Ban đầu họ nghĩ rằng với thể chất của Đơn Cẩn, hắn chắc chắn sẽ sinh ra một đứa con ốm yếu, mỗi ngày đều ở nhà cầu thần bái phật.
Tiệc đầy tháng của đứa nhỏ, Đơn Cẩn vui tươi hớn hở ôm thằng bé vào lòng, nhưng kết quả là thằng nhỏ đã túm tóc Đơn Cẩn và giật ra cả nhúm tóc.
Thậm chí còn ị lên tay Đơn Cẩn.
Cũng may nó là con ruột của hắn, nếu không thì sớm đã bị ném xuống hố phân rồi.
Đây là đứa cháu đầu tiên của bệ hạ, ông rất thích nó, thậm chí còn đích thân đặt tên cho nó là Vạn Phúc.
Ngụ ý rất tốt, nhưng tên lại quá xấu, giống như một tiểu thái giám vậy.
Con trai mạnh mẽ của ta tỏ vẻ rất không vừa lòng, tè vào mặt Bệ hạ với một nụ cười ngây thơ.
Sau đó bệ hạ suốt ba tháng không triệu kiến nó, mãi đến mùa đông, khi ta không cho nó mặc quần hở đũng nữa, bệ hạ mới kêu ta đưa Tiểu Phúc vào cung.
Sức khỏe của Đơn Cẩn vẫn không tốt như cũ, vẫn luôn khụ khụ khụ...
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến phong độ ổn định của hắn ở các khía cạnh khác.
Khi Vạn Phúc được một tuổi, ta lại có thai.
Đơn Cẩn vòng tay ôm lấy ta và thì thầm: “Lần này chúng ta nhất định phải có một đứa con gái. Con gái sẽ ngoan ngoãn hơn một chút."
Ai có thể ngờ rằng sau này, một ma ốm như hắn, lại quỳ xuống làm ngựa cho đứa con gái hai tuổi của mình cưỡi?
Ha.
Việc ta không làm được thì con gái ta làm được, rất sảng khoái!
- Hoàn -
“Năm đó, mẫu thân ta mang ta đi về phía bắc. Trên đường đi, gặp một người phụ nữ khác đến kinh thành tìm chồng, hai người kết bạn cùng đi. Không ngờ, trên đường đi, người phụ nữ đó lại mất đi vì bệnh tật và để lại một đứa con cũng gần bằng tuổi với ta.”
"Mẹ ta không còn cách nào khác là phải đưa đứa nhỏ đi cùng. Khi ta vào kinh đô, ta được biết phụ thân ta đã định hôn ước theo ý định những trưởng bối trong gia đình. Mẫu thân không muốn làm thiếp, cũng không muốn làm phụ thân khó xử, cho nên quyết định trở về nhà. Nhưng không ngờ đứa trẻ trạc tuổi ta lại bị bệnh nặng, khó chữa, may mắn được Hầu phủ giúp đỡ mới giữ được tính mạng của nó.”
“Đứa bé kia từ nhỏ đã yếu đuối, mẫu thân ta không thể giữ nó bên mình nên giao cho gia đình hầu phủ nuôi nấng. Còn bà ấy lại bí mật mang theo ta rời đi.”
Nước mắt ta rơi xuống đất: “ Bệ hạ, ngài hẳn phải biết mẫu thân của ta tính tình như thế nào. Bà ấy tuyệt đối không thể làm thiếp chứ đừng nói đến việc phu quân của mình có người ở bên ngoài. Bà cũng không thể bỏ con lại và sống một mình được.”
Bệ hạ vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt căng thẳng dần dần dịu lại, giọng điệu tràn đầy tiếc nuối: “Đích xác là như thế, là trẫm. Thật có lỗi với mẫu thân của ngươi. Năm đó, cũng là do hoàn cảnh ép buộc … ”
Ta yên lặng cười lạnh.
Hiện tại nói hoàn cảnh ép buộc, nếu năm đó thật sự đến cửa nhà ngươi, ngươi có dám lớn tiếng tuyên bố hay không?
Khánh phi và đám người cùng bè phái thật vất vẻ mới tìm được cơ hội, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Khánh Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: “ Bệ hạ, chuyện này đều là lý do thoái thác mà Trấn Bắc Hầu phủ đã chuẩn bị tốt từ trước. Bệ hạ không thể dễ dàng tin tưởng.”
"Trấn Bắc Hầu năm đó đã biết sự tồn tại của Tống phu nhân, lại giấu mà không báo, chính là vì vị trí Vương phi, đây là tội khi quân, bệ hạ tuyệt đối không thể dung túng.”
Tâm tình có chút thả lỏng của Trấn Bắc Hầu và Đơn Cẩn đột nhiên lại trở nên căng thẳng.
Khánh Nguyên nhìn chằm chằm vào ta: “Uy nghiêm của bệ hạ là bất khả xâm phạm. Ta khuyên ngươi nên khai thật ra. Bệ hạ sẽ niệm tình ngươi là một cô gái nông thôn ngu dốt, nói không chừng sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Ngươi nghĩ ta là một kẻ ngốc sao?
Nếu ta lật lọng vào lúc này, dù có sống sót, ta cũng sẽ sống khổ sở khó khăn đến hết đời.
Ta thở dài thất vọng: “Khánh thế tử, ngày đầu tiên ta đến kinh đô, ngươi đã muốn xúc phạm ta, nhưng kết quả lại bị ta ném cho mông suýt nữa thì nở hoa. Ta không nghĩ tới, ngươi lại thù dai như vậy...”
Sắc mặt Khánh Nguyên đỏ bừng: “Tiểu tiện nhân, ngươi nói hươu nói vượn cái gì …”
Hắn còn muốn tiếp tục mắng, nhưng Khánh quốc công đã túm hắn ta một cách mạnh mẽ.
Ta lạnh lùng nhìn hai cha con họ một cái, lấy từ trong tay áo ra một chiếc phong thư màu vàng: “Bệ hạ, đây là vật mà mẫu thân thần đã đưa cho thần trước khi rời đi. Bệ hạ có thể tự mình đọc xem.”
Tiểu Quế Tử bước tới nhận lấy phong thư đưa cho bệ hạ.
Đọc xong, mắt bệ hạ đỏ hoe, cuối cùng ngài cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước tới đỡ ta đứng dậy và thở dài một tiếng: “Minh Nguyệt, là trẫm thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi mẫu thân ngươi. Truyền ý chỉ của trẫm, phong Minh Nguyệt làm Công chúa Minh Nguyệt, ban cho một huyện có năm nghìn hộ gia đình.”
Ta tiến lại gần, thấp giọng nói: “Phụ hoàng, con không cần đàn ông mạnh mẽ nữa, bây giờ con thích ma ốm thôi.”
Bệ hạ kinh ngạc, sau đó chợt cười khúc khích: “Được, một khi đã như vậy, trẫm liền tứ hôn cho ngươi và thế tử Trấn Bắc hầu."
"Đơn Cẩn, ngươi cũng không thể bạc đãi hòn ngọc quý trên tay trẫm."
Đơn Cẩn chạm trán xuống đất: “Tạ long ân của bệ hạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trấn Bắc Hầu phủ không hề hấn gì, nhưng phủ Khánh Quốc công lại thảm rồi.
Bữa tiệc đêm giao thừa lẽ ra là khoảng thời gian vui vẻ cho hoàng đế và các quan đại thần, nhưng họ lại vu khống Hoàng hậu và Trấn Bắc Hầu phủ mà không có bằng chứng cụ thể nào.
Khánh phi bị giáng xuống làm quý nhân, còn Khánh Nguyên phế đi tước vị thế tử.
Khánh quốc công tuổi đã già, bệ hạ sẽ không trừng phạt, nhưng sau này phủ quốc công sẽ không còn được kế thừa tước vị nữa.
Nói cách khác, sau khi Khánh quốc công qua đời, cơ nghiệp hàng trăm năm tuổi của phủ Khánh quốc công sẽ tan thành mây khói.
Ngoại truyện
01
Trên xe ngựa trở về, Đơn Cẩn nhìn chằm chằm vào ta.
Ta trừng mắt nhìn lại hắn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là thái độ nên có đối với công chúa sao?”
"Nàng biết đọc, còn có thể viết chữ?”
"Có gì hiếm lạ sao? Trước kia mẫu thân ta vốn là một là tài nữ. Bằng không, làm sao bà có thể được một quý công tử đến từ kinh đô coi trọng?”
Hắn ta nhướng mày đặt câu hỏi: “Hôm qua nàng tìm ta muốn giấy sản xuất ở Hồ Châu chỉ vì mục đích này. Tại sao không nói với ta sớm hơn? Trong thư rốt cuộc nàng viết gì vậy?”
Ta nhíu mày nói: “Ta bắt chước chữ viết của mẫu thân và viết một lá thư, giải thích chuyện xảy ra năm đó, hơn nữa còn nói rõ ràng tình ý. Hy vọng mẫu thân ta không đá văng nắp quan tài tới đánh ta.”
Phần lớn những gì Trấn Bắc Hầu nói trước mặt Bệ hạ là đúng.
Hồi đó mẹ ta đã mang hai đứa nhỏ đến kKinh đô và một trong hai đã được thu nhận trên đường đi.
Nhưng khi bà rời đi, bà lại nói rằng Thẩm Anh bị bỏ lại mới chính là con của bà. Kỳ thật, bà không nỡ để con mình sống trong trong hang sói.
Hơn nữa mẫu thân ta cũng không có chút quyến luyến nào với tên bệ hạ tra nam này.
Bà một mình nuôi ta khôn lớn, dạy ta cách sinh tồn và cảnh báo ta đừng dễ dàng tin tưởng đàn ông.
Trước khi mất, bà để lại cho ta một chiếc hộp và bảo ta hãy mở nó ra nếu một ngày nào đó ta thấy bối rối về thân thế của mình.
Sau khi Đơn Đại đến ám sát ta, ta đã mở nó ra.
Ta đã biết được nhân quả, nhưng trong thư mẫu thân lại nhiều lần chửi bệ hạ là cặn bã, cái này không thể để bệ hạ biết được.
Trong sự bất đắc dĩ, ta chỉ có thể bắt chước nét chữ của bà và viết một lá thư khác, tẩy trắng cho phủ Trấn Bắc hầu, lại kể ra tình yêu vốn không hề tồn tại.
Việc viết lách khiến ta phát ốm đến nỗi mất cảm giác thèm ăn trong hai ngày qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May mắn thay, nguy cơ cuối cùng đã qua.
Ngươi hỏi ta có hận bệ hạ không?
Không yêu, cũng chưa nói tới hận.
Đời này ta gọi hắn là phụ hoàng, nhưng ta sẽ không bao giờ yêu ông nhiều như ta yêu mẫu thân.
Từ giờ trở đi, ta liền dốc hết sức tiêu tiền mà ta đã liều mạng tạo ra, dù sao cũng phải xứng đáng với địa vị công chúa của ta, phải không?
02
Mang thai được mười tháng và sinh ra một cậu bé to béo rắn chắc.
Khiến Trấn Bắc Hầu và phu nhân lại vô cùng hạnh phúc.
Ban đầu họ nghĩ rằng với thể chất của Đơn Cẩn, hắn chắc chắn sẽ sinh ra một đứa con ốm yếu, mỗi ngày đều ở nhà cầu thần bái phật.
Tiệc đầy tháng của đứa nhỏ, Đơn Cẩn vui tươi hớn hở ôm thằng bé vào lòng, nhưng kết quả là thằng nhỏ đã túm tóc Đơn Cẩn và giật ra cả nhúm tóc.
Thậm chí còn ị lên tay Đơn Cẩn.
Cũng may nó là con ruột của hắn, nếu không thì sớm đã bị ném xuống hố phân rồi.
Đây là đứa cháu đầu tiên của bệ hạ, ông rất thích nó, thậm chí còn đích thân đặt tên cho nó là Vạn Phúc.
Ngụ ý rất tốt, nhưng tên lại quá xấu, giống như một tiểu thái giám vậy.
Con trai mạnh mẽ của ta tỏ vẻ rất không vừa lòng, tè vào mặt Bệ hạ với một nụ cười ngây thơ.
Sau đó bệ hạ suốt ba tháng không triệu kiến nó, mãi đến mùa đông, khi ta không cho nó mặc quần hở đũng nữa, bệ hạ mới kêu ta đưa Tiểu Phúc vào cung.
Sức khỏe của Đơn Cẩn vẫn không tốt như cũ, vẫn luôn khụ khụ khụ...
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến phong độ ổn định của hắn ở các khía cạnh khác.
Khi Vạn Phúc được một tuổi, ta lại có thai.
Đơn Cẩn vòng tay ôm lấy ta và thì thầm: “Lần này chúng ta nhất định phải có một đứa con gái. Con gái sẽ ngoan ngoãn hơn một chút."
Ai có thể ngờ rằng sau này, một ma ốm như hắn, lại quỳ xuống làm ngựa cho đứa con gái hai tuổi của mình cưỡi?
Ha.
Việc ta không làm được thì con gái ta làm được, rất sảng khoái!
- Hoàn -
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro