Bộ mặt thật
2024-10-16 14:17:22
“Cô Trình, vất vả rồi, vất vả rồi. Cảnh quay vừa rồi cô diễn thật sự rất xuất sắc. Uống một ngụm cà phê nóng làm ấm người đi ạ.” Quản lý của Trình Hiểu Yên, Dã Mộng, vừa đưa ly cà phê trong tay cho cô vừa cười cười một cách xu nịnh lên tiếng.
Trình Hiểu Yên vẻ mặt đắc ý ngồi xuống ghế, đưa tay nhận lấy ly cà phê rồi hớp một ngụm. Nhưng ngay lập tức cô đã phun ngụm cà phê ra, bàn tay quạt quạt cánh môi, đảo mắt nhìn xung quanh rồi trừng mắt với Dã Mộng, thấp giọng mắng chửi “Cô giỡn mặt với tôi sao? Tôi muốn uống cà phê ấm chứ không phải nước sôi! Cô bị ngu hay gì mà không phân biệt nổi hai thứ này? Cô cầm lấy cái thứ chết dẫm này rồi đổ vào họng của mình đi, đồ ngu!”
Dứt lời Trình Hiểu Yên như không kìm chế được cơn thịnh nộ mà đẩy ly cà phê vào người Dã Mộng làm chiếc ly bị bật nắp và đổ lên người cô ấy.
Cà phê nóng chạm vào da thịt làm Dã Mộng giật mình không nhịn được mà la lên một tiếng nhưng ngay lập tức đã im bặt trước ánh mắt cảnh cáo của Trình Hiểu Yên.
Tuy nhiên mọi người ở trường quay đều đã nghe rất rõ tiếng thét và tiếng cốc cà phê giấy rơi xuống đất, tất cả đồng loạt quay sang nhìn về phía gần cửa ra vào, chỗ Trình Hiểu Yên và Dã Mộng đang đứng.
Lâm Ngữ Yến tinh mắt nhìn thấy vẻ sợ sệt hoảng hốt hiện rõ trên gương mặt của người quản lý thì liền nắm lấy cơ hội đi đến chỗ bọn họ cất giọng “Ôi trời, cô Dã, cô làm sao thế này? Bị cà phê đổ lên người rồi sao? Sao lại bất cẩn vậy? Nhưng mà chẳng phải lúc nãy tôi vừa thấy cô Trình cầm chiếc cốc trên tay sao? Là cô Trình không cẩn thận làm đổ lên người cô Dã ư?”
“Nào có chuyện đó! Tôi chỉ là đưa lại ly cà phê cho Dã Mộng cầm hộ, nhưng vì không tập trung nên cô ấy đã nắm hụt dẫn đến làm đổ ấy mà. Chuyện cỏn con này không đáng để cô Lâm bận tâm đâu!” Trình Hiểu Yên vừa giải thích vừa phóng ánh nhìn viên đạn về phía Lâm Ngữ Yến.
“Ồ, chuyện có phải là như vậy không cô Dã?” Lâm Ngữ Yến thản nhiên mỉm cười, khẽ đặt tay lên vai Dã Mộng.
Cơ thể Dã Mộng không tự chủ được mà chợt run rẩy, cô đưa ánh mắt khiếp sợ về phía Trình Hiểu Yên rồi nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc “Phải phải phải. Là do tôi sơ ý. Không phải lỗi của cô Trình đâu ạ!”
Trình Hiểu Yên gương mặt vẫn nở nụ cười thanh thuần, cô nghiến răng hạ thấp giọng, để chỉ những ai đứng ở khoảng cách gần mới có thể nghe thấy “Cô đã nghe rõ chưa cô Lâm? Nghe rõ rồi thì nhanh chóng biến đi chỗ khác đi!”
Lâm Ngữ Yến khẽ nhún vai, nụ cười thản nhiên trên gương mặt vẫn rạng rỡ “Vậy sao? Nhưng tôi thấy cô Dã đây có vẻ sợ hãi lắm, giống như bị ai đó ép buộc nói như thế vậy. Chắc phải đành làm phiền Phàm lão sư đang đứng ở đằng sau một chút vậy. Tôi nhìn thấy anh đến và đứng ở đây được một lúc rồi chắc đã chứng kiến hết toàn bộ, không biết anh có thể phân xử xem sự việc ngoài ý muốn này là lỗi của ai không ạ?”
Vừa nghe thấy Phàm Dương đang đứng ở đằng sau mình, Trình Hiểu Yên thất kinh quay phắt lại, đôi mắt chết trận mở lớn, vẻ mặt vừa bàng hoàng vừa hốt hoảng không biết anh đã đứng ở đấy từ lúc nào.
Phàm Dương cùng quản lý của mình tay xách nách mang hai thùng nước trái cây và bốn giỏ bánh ngọt lúc này mới chậm rãi bước đến chỗ Trình Hiểu Yên và Lâm Ngữ Yến. Anh đưa mắt nhìn Lâm Ngữ Yến, lên tiếng đáp lời “Vừa rồi là lỗi của cô Trình. Cô ấy đã đẩy mạnh ly cà phê làm đổ lên người cô Dã”
“Không... cái đó tôi... Trình Hiểu Yên nghe thấy lời buộc tội của Phàm Dương thì quýnh quáng vội lên tiếng muốn giải thích, nhưng Phàm Dương hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Anh sau khi thuật lại những gì mình thấy thì cũng không quan tâm đến chuyện này nữa mà xoay người hướng về đạo diễn Đàm và các nhân viên trong đoàn “Tôi có việc ở gần đây nên sẵn tiện ghé ngang qua đưa chút ít bánh trái ủng hộ mọi người. Trợ lý đạo diễn, anh nhận lấy rồi phát cho mọi người giúp tôi nhé!”
Nói rồi Phàm Dương gật đầu chào đạo diễn Đàm và Lâm Ngữ Yến rồi rời đi, cả quá trình anh không hề nhìn Trình Hiểu Yên lấy một cái “Đạo diễn Đàm, tôi xin phép đi trước. Cô Lâm tôi đi trước.”
Sau khi Phàm Dương rời đi, Trình Hiểu Yên vẻ mặt phẫn nộ, tức tối điên cuồng lườm nguýt Lâm Ngữ Yến nhưng chỉ nhận lại được cái nháy mắt tinh nghịch đắc thắng của cô.
Lâm Ngữ Yến mặc kệ ánh nhìn đay nghiến của Trình Hiểu Yên mà xoay người trở về chỗ của mình. Lúc đi ngang qua người Dã Mộng, cô đặt tay lên vai cô ấy, khế thấp giọng lên tiếng “Nếu muốn đổi nghệ sĩ thì cứ việc tìm tôi, tôi sẽ giúp cô nói với giám đốc Ngô.”
****
Sau khi hoàn thành tất cả cảnh quay của ngày hôm nay, Trình Hiểu Yên cùng Dã Mộng một trước một sau đi ra ngoài bãi đỗ xe.
Vừa ngồi vào trong xe, Trình Hiểu Yên đã ngay lập tức trút giận bằng cách đập chiếc giỏ xách vào vị trí ghế phụ đẳng trước, bàn chân mang giày cao gót đạp liên tục vào chiếc ghế bên cạnh, la hét ầm ĩ “Aaaaaaaa! Con khốn chết tiệt đó. Mẹ nó! Đúng là chết tiệt! Cướp mất thân phận của tao còn chưa đủ, đằng này còn năm lần bảy lượt chĩa mũi vào chuyện của tao! Đúng là đáng chết, đáng chết, đáng chết!”
Trình Hiểu Yên vừa thở hồng hộc vừa buông lời chửi bới, bàn tay siết chặt thành nắm đấm run lên, ánh mắt ngập tràn sự phẫn nộ “Lâm Ngữ Yến con khốn! Mày cứ đợi đó, tao sẽ cho mày biết mày đã động vào ai!”
Dã Mộng ngồi ở ghế phụ bị Trình Hiểu Yên đập giỏ vào trúng đầu nhưng vẫn im thin thít không dám hó hé tiếng nào. Cô sợ hãi cúi đầu, bất lực chỉ dám lén đưa mắt nhìn tài xế bên cạnh.
****
Ngày hôm sau, tranh thủ trước khi cảnh quay bắt đầu, Phàm Dương và Lâm Ngữ Yến cùng đi vào một gian phòng trang điểm không để nói chuyện.
“Cảm ơn chị dâu, nhờ chị mà em mới thấy được bộ mặt thật của Trình Hiểu Yên. Không ngờ bề ngoài cô ấy ngây thơ đáng yêu nhưng tâm địa lại xấu xa đến vậy. Chẳng những ức hiếp người yếu thế mà miệng lưỡi còn vô cùng độc địa.”
Lâm Ngữ Yến mỉm cười, cô phóng khoáng lên tiếng, đưa tay vỗ vỗ vai Phàm Dương “Chú đừng khách sáo. Chúng ta là người một nhà mà, đương nhiên tôi phải giúp đỡ chú. Hôm nào có dịp, chú cùng tôi và anh Dực đi ăn một bữa đi
“Tất nhiên rồi, chị dâu.”
Phàm Dương và Lâm Ngữ Yến sau khi trò chuyện vài đôi câu thì cũng nhanh chóng quay trở lại, chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo.
Sau khi hai người rời đi, Trình Hiểu Yên lúc này đột nhiên bước ra từ đằng sau cánh cửa, cô ta nhướng mày hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên nhếch mép tự mình lẩm nhẩm “Hoá ra mày đã kết hôn cùng Phàm Dực? Mẹ nó, kiếp trước còn tưởng hắn ta là tu sĩ đắc đạo nói không với nữ sắc.
Ngừng đoạn, Trình Hiểu Yên nghiêng đầu nhíu mày, đôi mắt xẹt qua tia nghi hoặc “Nhưng sao bọn chúng lại không công khai mối quan hệ vậy chứ? Hơn nữa, tính cách của con khốn đó hung hăng như vậy, Phàm Dực hắn ta sẽ thực sự thích kiểu như vậy sao? Hay là... hai đứa chúng bây vốn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa?"
Ánh mắt Trình Hiểu Yên vụt qua tia nguy hiểm, cô ta nhìn chăm chăm về hướng Lâm Ngữ Yến và Phàm Dương vừa rời đi, khoé miệng nhếch lên đầy xảo quyệt.
Trình Hiểu Yên vẻ mặt đắc ý ngồi xuống ghế, đưa tay nhận lấy ly cà phê rồi hớp một ngụm. Nhưng ngay lập tức cô đã phun ngụm cà phê ra, bàn tay quạt quạt cánh môi, đảo mắt nhìn xung quanh rồi trừng mắt với Dã Mộng, thấp giọng mắng chửi “Cô giỡn mặt với tôi sao? Tôi muốn uống cà phê ấm chứ không phải nước sôi! Cô bị ngu hay gì mà không phân biệt nổi hai thứ này? Cô cầm lấy cái thứ chết dẫm này rồi đổ vào họng của mình đi, đồ ngu!”
Dứt lời Trình Hiểu Yên như không kìm chế được cơn thịnh nộ mà đẩy ly cà phê vào người Dã Mộng làm chiếc ly bị bật nắp và đổ lên người cô ấy.
Cà phê nóng chạm vào da thịt làm Dã Mộng giật mình không nhịn được mà la lên một tiếng nhưng ngay lập tức đã im bặt trước ánh mắt cảnh cáo của Trình Hiểu Yên.
Tuy nhiên mọi người ở trường quay đều đã nghe rất rõ tiếng thét và tiếng cốc cà phê giấy rơi xuống đất, tất cả đồng loạt quay sang nhìn về phía gần cửa ra vào, chỗ Trình Hiểu Yên và Dã Mộng đang đứng.
Lâm Ngữ Yến tinh mắt nhìn thấy vẻ sợ sệt hoảng hốt hiện rõ trên gương mặt của người quản lý thì liền nắm lấy cơ hội đi đến chỗ bọn họ cất giọng “Ôi trời, cô Dã, cô làm sao thế này? Bị cà phê đổ lên người rồi sao? Sao lại bất cẩn vậy? Nhưng mà chẳng phải lúc nãy tôi vừa thấy cô Trình cầm chiếc cốc trên tay sao? Là cô Trình không cẩn thận làm đổ lên người cô Dã ư?”
“Nào có chuyện đó! Tôi chỉ là đưa lại ly cà phê cho Dã Mộng cầm hộ, nhưng vì không tập trung nên cô ấy đã nắm hụt dẫn đến làm đổ ấy mà. Chuyện cỏn con này không đáng để cô Lâm bận tâm đâu!” Trình Hiểu Yên vừa giải thích vừa phóng ánh nhìn viên đạn về phía Lâm Ngữ Yến.
“Ồ, chuyện có phải là như vậy không cô Dã?” Lâm Ngữ Yến thản nhiên mỉm cười, khẽ đặt tay lên vai Dã Mộng.
Cơ thể Dã Mộng không tự chủ được mà chợt run rẩy, cô đưa ánh mắt khiếp sợ về phía Trình Hiểu Yên rồi nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc “Phải phải phải. Là do tôi sơ ý. Không phải lỗi của cô Trình đâu ạ!”
Trình Hiểu Yên gương mặt vẫn nở nụ cười thanh thuần, cô nghiến răng hạ thấp giọng, để chỉ những ai đứng ở khoảng cách gần mới có thể nghe thấy “Cô đã nghe rõ chưa cô Lâm? Nghe rõ rồi thì nhanh chóng biến đi chỗ khác đi!”
Lâm Ngữ Yến khẽ nhún vai, nụ cười thản nhiên trên gương mặt vẫn rạng rỡ “Vậy sao? Nhưng tôi thấy cô Dã đây có vẻ sợ hãi lắm, giống như bị ai đó ép buộc nói như thế vậy. Chắc phải đành làm phiền Phàm lão sư đang đứng ở đằng sau một chút vậy. Tôi nhìn thấy anh đến và đứng ở đây được một lúc rồi chắc đã chứng kiến hết toàn bộ, không biết anh có thể phân xử xem sự việc ngoài ý muốn này là lỗi của ai không ạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nghe thấy Phàm Dương đang đứng ở đằng sau mình, Trình Hiểu Yên thất kinh quay phắt lại, đôi mắt chết trận mở lớn, vẻ mặt vừa bàng hoàng vừa hốt hoảng không biết anh đã đứng ở đấy từ lúc nào.
Phàm Dương cùng quản lý của mình tay xách nách mang hai thùng nước trái cây và bốn giỏ bánh ngọt lúc này mới chậm rãi bước đến chỗ Trình Hiểu Yên và Lâm Ngữ Yến. Anh đưa mắt nhìn Lâm Ngữ Yến, lên tiếng đáp lời “Vừa rồi là lỗi của cô Trình. Cô ấy đã đẩy mạnh ly cà phê làm đổ lên người cô Dã”
“Không... cái đó tôi... Trình Hiểu Yên nghe thấy lời buộc tội của Phàm Dương thì quýnh quáng vội lên tiếng muốn giải thích, nhưng Phàm Dương hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Anh sau khi thuật lại những gì mình thấy thì cũng không quan tâm đến chuyện này nữa mà xoay người hướng về đạo diễn Đàm và các nhân viên trong đoàn “Tôi có việc ở gần đây nên sẵn tiện ghé ngang qua đưa chút ít bánh trái ủng hộ mọi người. Trợ lý đạo diễn, anh nhận lấy rồi phát cho mọi người giúp tôi nhé!”
Nói rồi Phàm Dương gật đầu chào đạo diễn Đàm và Lâm Ngữ Yến rồi rời đi, cả quá trình anh không hề nhìn Trình Hiểu Yên lấy một cái “Đạo diễn Đàm, tôi xin phép đi trước. Cô Lâm tôi đi trước.”
Sau khi Phàm Dương rời đi, Trình Hiểu Yên vẻ mặt phẫn nộ, tức tối điên cuồng lườm nguýt Lâm Ngữ Yến nhưng chỉ nhận lại được cái nháy mắt tinh nghịch đắc thắng của cô.
Lâm Ngữ Yến mặc kệ ánh nhìn đay nghiến của Trình Hiểu Yên mà xoay người trở về chỗ của mình. Lúc đi ngang qua người Dã Mộng, cô đặt tay lên vai cô ấy, khế thấp giọng lên tiếng “Nếu muốn đổi nghệ sĩ thì cứ việc tìm tôi, tôi sẽ giúp cô nói với giám đốc Ngô.”
****
Sau khi hoàn thành tất cả cảnh quay của ngày hôm nay, Trình Hiểu Yên cùng Dã Mộng một trước một sau đi ra ngoài bãi đỗ xe.
Vừa ngồi vào trong xe, Trình Hiểu Yên đã ngay lập tức trút giận bằng cách đập chiếc giỏ xách vào vị trí ghế phụ đẳng trước, bàn chân mang giày cao gót đạp liên tục vào chiếc ghế bên cạnh, la hét ầm ĩ “Aaaaaaaa! Con khốn chết tiệt đó. Mẹ nó! Đúng là chết tiệt! Cướp mất thân phận của tao còn chưa đủ, đằng này còn năm lần bảy lượt chĩa mũi vào chuyện của tao! Đúng là đáng chết, đáng chết, đáng chết!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Hiểu Yên vừa thở hồng hộc vừa buông lời chửi bới, bàn tay siết chặt thành nắm đấm run lên, ánh mắt ngập tràn sự phẫn nộ “Lâm Ngữ Yến con khốn! Mày cứ đợi đó, tao sẽ cho mày biết mày đã động vào ai!”
Dã Mộng ngồi ở ghế phụ bị Trình Hiểu Yên đập giỏ vào trúng đầu nhưng vẫn im thin thít không dám hó hé tiếng nào. Cô sợ hãi cúi đầu, bất lực chỉ dám lén đưa mắt nhìn tài xế bên cạnh.
****
Ngày hôm sau, tranh thủ trước khi cảnh quay bắt đầu, Phàm Dương và Lâm Ngữ Yến cùng đi vào một gian phòng trang điểm không để nói chuyện.
“Cảm ơn chị dâu, nhờ chị mà em mới thấy được bộ mặt thật của Trình Hiểu Yên. Không ngờ bề ngoài cô ấy ngây thơ đáng yêu nhưng tâm địa lại xấu xa đến vậy. Chẳng những ức hiếp người yếu thế mà miệng lưỡi còn vô cùng độc địa.”
Lâm Ngữ Yến mỉm cười, cô phóng khoáng lên tiếng, đưa tay vỗ vỗ vai Phàm Dương “Chú đừng khách sáo. Chúng ta là người một nhà mà, đương nhiên tôi phải giúp đỡ chú. Hôm nào có dịp, chú cùng tôi và anh Dực đi ăn một bữa đi
“Tất nhiên rồi, chị dâu.”
Phàm Dương và Lâm Ngữ Yến sau khi trò chuyện vài đôi câu thì cũng nhanh chóng quay trở lại, chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo.
Sau khi hai người rời đi, Trình Hiểu Yên lúc này đột nhiên bước ra từ đằng sau cánh cửa, cô ta nhướng mày hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên nhếch mép tự mình lẩm nhẩm “Hoá ra mày đã kết hôn cùng Phàm Dực? Mẹ nó, kiếp trước còn tưởng hắn ta là tu sĩ đắc đạo nói không với nữ sắc.
Ngừng đoạn, Trình Hiểu Yên nghiêng đầu nhíu mày, đôi mắt xẹt qua tia nghi hoặc “Nhưng sao bọn chúng lại không công khai mối quan hệ vậy chứ? Hơn nữa, tính cách của con khốn đó hung hăng như vậy, Phàm Dực hắn ta sẽ thực sự thích kiểu như vậy sao? Hay là... hai đứa chúng bây vốn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa?"
Ánh mắt Trình Hiểu Yên vụt qua tia nguy hiểm, cô ta nhìn chăm chăm về hướng Lâm Ngữ Yến và Phàm Dương vừa rời đi, khoé miệng nhếch lên đầy xảo quyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro