Chương 66
Nzero
2024-11-20 21:57:38
Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
====================
Sau đó Tống Đàn Vũ cảm giác xe dừng hẳn, chậm rãi mở mắt ra, sau đó đối mặt với ánh mắt của Diệp Mặc.
Mắt Diệp Mặc đối với cậu chớp chớp, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cậu nói: "Thật xin lỗi, làm anh sợ, lần sau tôi sẽ chú ý."
"Cậu còn muốn có lần sau a!" Tống Đàn Vũ xù lông đẩy hắn ra, sau đó xuống xe che giấu cái mặt đỏ của mình.
"E hèm, lần đầu lái xe." Diệp Mặc cười cười xuống xe: "Lần sau có lẽ sẽ phân biệt được chân ga cùng phanh xe."
"Cậu thật sự chính là lần đầu lái xe a!" Tống Đàn Vũ trợn mắt lên nhìn hắn: " Đáng lẽ tôi không nên tin tưởng cậu."
"Thế nhưng anh vẫn tin tưởng rồi đó thôi! Đây là một khởi đầu tốt." Diệp Mặc đem chìa khóa xe đặt ở lòng bàn tay cậu, sau đó lôi kéo tay cậu nói: "Đi xem phim."
Tống Đàn Vũ không biết mình bị làm sao, bị một người so với mình nhỏ hơn rất nhiều cứ như vậy dắt đi, trong nội tâm còn có chút vui vẻ.
Diệp Mặc đối với điện ảnh không có hứng thú gì, vì vậy để Tống Đàn Vũ chọn phim, phim điện ảnh tên là gì Diệp Mặc cũng không chú ý, chẳng qua nhìn các nhân vật nam nam nữ nữ trong phim mà không nhịn được nở nụ cười.
Tựa hồ chỉ cần dừng lại ở bên người Tống Đàn Vũ hắn liền đặc biệt thích cười, tay nhẹ nhàng nắm chặt tay của người bên cạnh.
Tống Đàn Vũ liếc mắt nhìn hắn, hắn nhàn nhạt cười một cái, Tống Đàn Vũ lập tức quên mất giãy dụa.
Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y)
Đối với một người rất ít cười, nụ cười của hắn dù sao vẫn rất trân quý, rất đáng được người khác bảo vệ.
Vẫn tiếp tục như vậy đi...
Điện ảnh chiếu xong xuôi, Diệp Mặc xem rất nghiêm túc, còn Tống Đàn Vũ, hoàn toàn không có xem vào a!
Người ở bên cạnh vẫn nắm chặt tay mình, thỉnh thoảng hôn mặt bạn một cái, dưới tình huống như vậy làm sao có khả năng xem nổi phim điện ảnh chứ.
Cũng may rạp chiếu phim khá tối, bằng không nhất định sẽ bị người ta xem là dị loại.
"Điện ảnh xem hay không?" Diệp Mặc đi ra sau đó hỏi cậu.
"Cũng được." Tống Đàn Vũ tùy ý nói:"Đáng tiếc là một bi kịch, hơn nữa có chút xem không hiểu, một bức tranh thanh xuân như vậy lại đặc biệt có bộ dạng triết lý, đạo diễn đầu óc có hố đi!"
"Anh cũng thật là ngớ ngẩn." Diệp Mặc đưa tay ra sờ sờ đầu Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ đột nhiên cảm giác mình thật sự quá thấp, hoàn toàn bị Diệp Mặc coi là tiểu động vật rồi. ( Dra: Ôi cưng = 3 =)
"Đi ăn cái gì đó đi!" Diệp Mặc đề nghị: " Anh biết gần đây có tiệm nào ngon không?"
Tống Đàn Vũ suy nghĩ một chút, sau đó mang theo Diệp Mặc đi tới một quán cơm bên cạnh công viên trò chơi.
Diệp Mặc nhìn công viên trò chơi, sau đó nói: "Cái này rất xa."
Tống Đàn Vũ xuống xe, sau đó nói: "Nơi này có hơi xa một chút, bất quá đồ ăn lại ngon. Ngược lại chúng ta có thời gian, chạy xa một chút cũng không có gì."
"Vậy anh về sau rảnh rỗi liền dẫn tôi đi nhìn khắp nơi." Diệp Mặc thông chuyển ý khiến Tống Đàn Vũ khó lòng phòng bị a!
(( Dra: Tuy anh lái xe không giỏi nhưng bẻ lái lại không làm khó được anh =]]))
"Tôi mới không cần." Tống Đàn Vũ ngạo kiều nói, Diệp Mặc đột nhiên cảm giác Tống Đàn Vũ thông minh hơn một chút rồi.
Diệp Mặc không đáp lại, Tống Đàn Vũ chọn rất nhiều món, Diệp Mặc chẳng qua là tượng trưng nếm một cái.
Diệp Mặc nhìn Tống Đàn Vũ vẫn ăn như hùm như sói, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Chờ Tống Đàn Vũ ăn gần như không sai biệt lắm mới phát hiện ánh mắt của Diệp Mặc, liền hỏi: "Làm sao? Tại sao lại liên tục nhìn chằm chằm vào tôi?"
Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y)
"Không ngon bằng đồ anh nấu." Diệp Mặc để đũa xuống nhìn ra bên ngoài nói:"Chúng ta đợi một lúc rồi vào công viên trò chơi chơi đi!"
"Cậu vẫn còn nhỏ sao?"
"Nhỏ hơn anh nên đều tính." Diệp Mặc đâm vào chỗ đau của cậu.
"Còn có thể được hay không phải hảo hảo trao đổi." Tống Đàn Vũ tức giận nói, sau đó đi tính tiền.
Diệp Mặc ở bên ngoài chờ cậu, tuy rằng ý tứ Tống Đàn Vũ nói là không đi, nhưng hắn biết cậu sẽ đi.
Beta: Khả Tịch Nguyệt
====================
Sau đó Tống Đàn Vũ cảm giác xe dừng hẳn, chậm rãi mở mắt ra, sau đó đối mặt với ánh mắt của Diệp Mặc.
Mắt Diệp Mặc đối với cậu chớp chớp, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cậu nói: "Thật xin lỗi, làm anh sợ, lần sau tôi sẽ chú ý."
"Cậu còn muốn có lần sau a!" Tống Đàn Vũ xù lông đẩy hắn ra, sau đó xuống xe che giấu cái mặt đỏ của mình.
"E hèm, lần đầu lái xe." Diệp Mặc cười cười xuống xe: "Lần sau có lẽ sẽ phân biệt được chân ga cùng phanh xe."
"Cậu thật sự chính là lần đầu lái xe a!" Tống Đàn Vũ trợn mắt lên nhìn hắn: " Đáng lẽ tôi không nên tin tưởng cậu."
"Thế nhưng anh vẫn tin tưởng rồi đó thôi! Đây là một khởi đầu tốt." Diệp Mặc đem chìa khóa xe đặt ở lòng bàn tay cậu, sau đó lôi kéo tay cậu nói: "Đi xem phim."
Tống Đàn Vũ không biết mình bị làm sao, bị một người so với mình nhỏ hơn rất nhiều cứ như vậy dắt đi, trong nội tâm còn có chút vui vẻ.
Diệp Mặc đối với điện ảnh không có hứng thú gì, vì vậy để Tống Đàn Vũ chọn phim, phim điện ảnh tên là gì Diệp Mặc cũng không chú ý, chẳng qua nhìn các nhân vật nam nam nữ nữ trong phim mà không nhịn được nở nụ cười.
Tựa hồ chỉ cần dừng lại ở bên người Tống Đàn Vũ hắn liền đặc biệt thích cười, tay nhẹ nhàng nắm chặt tay của người bên cạnh.
Tống Đàn Vũ liếc mắt nhìn hắn, hắn nhàn nhạt cười một cái, Tống Đàn Vũ lập tức quên mất giãy dụa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y)
Đối với một người rất ít cười, nụ cười của hắn dù sao vẫn rất trân quý, rất đáng được người khác bảo vệ.
Vẫn tiếp tục như vậy đi...
Điện ảnh chiếu xong xuôi, Diệp Mặc xem rất nghiêm túc, còn Tống Đàn Vũ, hoàn toàn không có xem vào a!
Người ở bên cạnh vẫn nắm chặt tay mình, thỉnh thoảng hôn mặt bạn một cái, dưới tình huống như vậy làm sao có khả năng xem nổi phim điện ảnh chứ.
Cũng may rạp chiếu phim khá tối, bằng không nhất định sẽ bị người ta xem là dị loại.
"Điện ảnh xem hay không?" Diệp Mặc đi ra sau đó hỏi cậu.
"Cũng được." Tống Đàn Vũ tùy ý nói:"Đáng tiếc là một bi kịch, hơn nữa có chút xem không hiểu, một bức tranh thanh xuân như vậy lại đặc biệt có bộ dạng triết lý, đạo diễn đầu óc có hố đi!"
"Anh cũng thật là ngớ ngẩn." Diệp Mặc đưa tay ra sờ sờ đầu Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ đột nhiên cảm giác mình thật sự quá thấp, hoàn toàn bị Diệp Mặc coi là tiểu động vật rồi. ( Dra: Ôi cưng = 3 =)
"Đi ăn cái gì đó đi!" Diệp Mặc đề nghị: " Anh biết gần đây có tiệm nào ngon không?"
Tống Đàn Vũ suy nghĩ một chút, sau đó mang theo Diệp Mặc đi tới một quán cơm bên cạnh công viên trò chơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Mặc nhìn công viên trò chơi, sau đó nói: "Cái này rất xa."
Tống Đàn Vũ xuống xe, sau đó nói: "Nơi này có hơi xa một chút, bất quá đồ ăn lại ngon. Ngược lại chúng ta có thời gian, chạy xa một chút cũng không có gì."
"Vậy anh về sau rảnh rỗi liền dẫn tôi đi nhìn khắp nơi." Diệp Mặc thông chuyển ý khiến Tống Đàn Vũ khó lòng phòng bị a!
(( Dra: Tuy anh lái xe không giỏi nhưng bẻ lái lại không làm khó được anh =]]))
"Tôi mới không cần." Tống Đàn Vũ ngạo kiều nói, Diệp Mặc đột nhiên cảm giác Tống Đàn Vũ thông minh hơn một chút rồi.
Diệp Mặc không đáp lại, Tống Đàn Vũ chọn rất nhiều món, Diệp Mặc chẳng qua là tượng trưng nếm một cái.
Diệp Mặc nhìn Tống Đàn Vũ vẫn ăn như hùm như sói, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Chờ Tống Đàn Vũ ăn gần như không sai biệt lắm mới phát hiện ánh mắt của Diệp Mặc, liền hỏi: "Làm sao? Tại sao lại liên tục nhìn chằm chằm vào tôi?"
Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y)
"Không ngon bằng đồ anh nấu." Diệp Mặc để đũa xuống nhìn ra bên ngoài nói:"Chúng ta đợi một lúc rồi vào công viên trò chơi chơi đi!"
"Cậu vẫn còn nhỏ sao?"
"Nhỏ hơn anh nên đều tính." Diệp Mặc đâm vào chỗ đau của cậu.
"Còn có thể được hay không phải hảo hảo trao đổi." Tống Đàn Vũ tức giận nói, sau đó đi tính tiền.
Diệp Mặc ở bên ngoài chờ cậu, tuy rằng ý tứ Tống Đàn Vũ nói là không đi, nhưng hắn biết cậu sẽ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro