Chương 67
Nzero
2024-11-20 21:57:38
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
****************************
"Cậu muốn chơi gì?" Tống Đàn Vũ dùng ngữ khí dỗ trẻ con hỏi hắn.
"Vòng đu quay." Diệp Mặc chỉ vào đỉnh đầu vòng đu quay nói, "Tôi chỉ thích vòng đu quay."
Tống Đàn Vũ sửng sốt, sao cảnh tượng này hơi quen quen a! Cậu lần đầu gặp mặt với Diệp Mặc hình như cũng ở trên vòng đu quay, cậu liền nhìn Diệp Mặc.
Sau đó, Tống Đàn Vũ không biết nên bày ra vẻ mặt gì, chắc chỉ là trùng hợp thôi ha, cậu không nên suy nghĩ nhiều nữa.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn cậu, sau đó hỏi một câu: "Sao thế? Anh sợ độ cao sao?"
"Không có..." Tống Đàn Vũ nói, "Tôi đi mua vé."
Nhìn bóng lưng Tống Đàn Vũ, Diệp Mặc tự dưng cảm thấy thạt tội lỗi, lời nói dối này đến cùng có nên nói rõ rang ra hay không đây?
Hắn còn muốn suy nghĩ thêm.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Mua xong vé, hai người ngồi chờ.
Chẳng qua Tống Đàn Vũ đột nhiên phát hiện, bên người mình không phải là thằng nhóc năm kia mà bây giờ cứ như tình nhân vậy, hai đại nam nhân bọn họ ngồi một bên có vẻ đặc biệt kỳ quái.
"Diệp Mặc, cậu không cảm thấy chúng ta không hợp với mấy nơi thế này à?" Tống Đàn Vũ hỏi người bên cạnh.
Diệp Mặc nhìn mọi người xung quanh một chút, sau đó nói: "Rất thích hợp! Chúng ta không phải là tình nhân sao?"
Trầm mặc hồi lâu, mọi người xung quanh bắt đầu nhìn bên này, đột nhiên bầu không khí yên tĩnh đi thật khiến Tống Đàn Vũ muốn đi tìm chết. Cậu theo bản năng dựa vào Diệp Mặc để trốn tránh ánh nhìn, hi vọng không có ai nhận ra hắn.
"Em có thể chụp ảnh được không?" Một nữ sinh cao trung chạy tới hỏi.
"Tại sao muốn chụp ảnh chúng tôi?" Tống Đàn Vũ không rõ nhìn nữ sinh hỏi.
"Anh muốn nghe tôi nói thật sao?" Nữ sinh hỏi ngược lại.
"Nói thật đi." Diệp Mặc nhàn nhạt trả lời.
"Chụp xong sẽ nói cho các anh biết." Nữ sinh trưng vẻ mặt "Thiên chân vô tà" (*).
(*) Thiên chân vô tà: ngây thơ vô (số) tội.
"Vậy thì chụp đi!" Tống Đàn Vũ cảm thấy chỉ là mấy tấm hình cũng không có gì đáng ngại.
Tống Đàn Vũ với cô nữ sinh đều hiểu ngầm nhìn qua Diệp Mặc, tựa hồ đang trưng cầu ý kiến hắn. Diệp Mặc suy nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý.
"Vậy thì chụp đây." Nữ sinh lấy điện thoại di động ra, lập tức chụp vài tấm. Không nhờ chụp ảnh chung, tự mình tự chụp, thậm chí còn một bên chụp một bên cười rất vui vẻ, quay phim xong xuôi rồi nhìn hai người.
"Các anh có thể làm động tác thân mật một chút được không ạ?" Nữ sinh cẩn thận hỏi từng li từng tí một.
Tống Đàn Vũ một mặt cảm giác như bị dính lôi, còn Diệp Mặc rất thực tế, trực tiếp ôm chầm vai Tống Đàn Vũ, hai con mắt của cô nữ sinh sáng như đèn pha, điên cuồng mà chụp.
"Ha ha ha..." Nữ sinh nhìn bức ảnh cười rất vui vẻ, cuối cùng Tống Đàn Vũ cũng biết cô nữ sinh này là tính làm gì.
"Cảm ơn các anh, vậy chắc các anh không cần em nói nguyên nhân nữa đúng không!?" Nữ sinh cười hì hì hỏi.
"Không cần..." Tống Đàn Vũ không muốn nhìn tới loại hủ nữ này, tiết tháo ở đâu rồi a!?
"Cô bé vừa nãy thật đáng yêu." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Anh thích ngoại hình kiểu vậy sao?"
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
"Nếu như không phải hủ nữ, có thể tôi sẽ thích đấy." Tống Đàn Vũ nói hững hờ, căn bản không có suy nghĩ nhiều về đáp án này.
"Sau này không được thích nữa." Thanh âm Diệp Mặc lập tức lạnh nhạt, Tống Đàn Vũ kinh ngạc nhìn vẻ mặt khó chịu của Diệp Mặc.
"Cậu làm sao thế?"
"Ghen." Thành thực trả lời, khiến Tống Đàn Vũ có chút hài lòng.
Một lát sau, tới lượt hai người.
Bác gái phụ trách an toàn nhìn hai người, sau đó cười nói: "Bọn trẻ các cậu còn thích chơi cái này à?"
Tống Đàn Vũ ha ha cười khúc khích, không biết nói gì. Diệp Mặc cũng trả lời một câu: "Ừm, chỉ thích chơi cái này."
Tống Đàn Vũ nhìn Diệp Mặc, hai người lên vòng đu quay, thời gian dường như bất động vậy, không có người bắt chuyện.
"Có chuyện này... Tại sao cậu lại thích vòng đu quay?" Tống Đàn Vũ không nhịn được hỏi.
Trong ký ức của Tống Đàn Vũ, hình như Diệp Mặc rất thích chơi đu quay, hơn nữa Diệp Mặc cũng vừa nói rồi. Mà Tống Đàn Vũ thì muốn biết tất cả về Diệp Mặc, nhưng ngay cả bản thân cậu cũng không rõ mình đang suy nghĩ cái gì nữa.
Đại khái là bởi vì tám năm trước, cậu cái gì cũng không biết về hắn, cho nên hiện tại mới muốn biết, tuyệt đối không phải là có ý gì với Diệp Mặc đâu!
Beta: Khả Tịch Nguyệt
****************************
"Cậu muốn chơi gì?" Tống Đàn Vũ dùng ngữ khí dỗ trẻ con hỏi hắn.
"Vòng đu quay." Diệp Mặc chỉ vào đỉnh đầu vòng đu quay nói, "Tôi chỉ thích vòng đu quay."
Tống Đàn Vũ sửng sốt, sao cảnh tượng này hơi quen quen a! Cậu lần đầu gặp mặt với Diệp Mặc hình như cũng ở trên vòng đu quay, cậu liền nhìn Diệp Mặc.
Sau đó, Tống Đàn Vũ không biết nên bày ra vẻ mặt gì, chắc chỉ là trùng hợp thôi ha, cậu không nên suy nghĩ nhiều nữa.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn cậu, sau đó hỏi một câu: "Sao thế? Anh sợ độ cao sao?"
"Không có..." Tống Đàn Vũ nói, "Tôi đi mua vé."
Nhìn bóng lưng Tống Đàn Vũ, Diệp Mặc tự dưng cảm thấy thạt tội lỗi, lời nói dối này đến cùng có nên nói rõ rang ra hay không đây?
Hắn còn muốn suy nghĩ thêm.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Mua xong vé, hai người ngồi chờ.
Chẳng qua Tống Đàn Vũ đột nhiên phát hiện, bên người mình không phải là thằng nhóc năm kia mà bây giờ cứ như tình nhân vậy, hai đại nam nhân bọn họ ngồi một bên có vẻ đặc biệt kỳ quái.
"Diệp Mặc, cậu không cảm thấy chúng ta không hợp với mấy nơi thế này à?" Tống Đàn Vũ hỏi người bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Mặc nhìn mọi người xung quanh một chút, sau đó nói: "Rất thích hợp! Chúng ta không phải là tình nhân sao?"
Trầm mặc hồi lâu, mọi người xung quanh bắt đầu nhìn bên này, đột nhiên bầu không khí yên tĩnh đi thật khiến Tống Đàn Vũ muốn đi tìm chết. Cậu theo bản năng dựa vào Diệp Mặc để trốn tránh ánh nhìn, hi vọng không có ai nhận ra hắn.
"Em có thể chụp ảnh được không?" Một nữ sinh cao trung chạy tới hỏi.
"Tại sao muốn chụp ảnh chúng tôi?" Tống Đàn Vũ không rõ nhìn nữ sinh hỏi.
"Anh muốn nghe tôi nói thật sao?" Nữ sinh hỏi ngược lại.
"Nói thật đi." Diệp Mặc nhàn nhạt trả lời.
"Chụp xong sẽ nói cho các anh biết." Nữ sinh trưng vẻ mặt "Thiên chân vô tà" (*).
(*) Thiên chân vô tà: ngây thơ vô (số) tội.
"Vậy thì chụp đi!" Tống Đàn Vũ cảm thấy chỉ là mấy tấm hình cũng không có gì đáng ngại.
Tống Đàn Vũ với cô nữ sinh đều hiểu ngầm nhìn qua Diệp Mặc, tựa hồ đang trưng cầu ý kiến hắn. Diệp Mặc suy nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý.
"Vậy thì chụp đây." Nữ sinh lấy điện thoại di động ra, lập tức chụp vài tấm. Không nhờ chụp ảnh chung, tự mình tự chụp, thậm chí còn một bên chụp một bên cười rất vui vẻ, quay phim xong xuôi rồi nhìn hai người.
"Các anh có thể làm động tác thân mật một chút được không ạ?" Nữ sinh cẩn thận hỏi từng li từng tí một.
Tống Đàn Vũ một mặt cảm giác như bị dính lôi, còn Diệp Mặc rất thực tế, trực tiếp ôm chầm vai Tống Đàn Vũ, hai con mắt của cô nữ sinh sáng như đèn pha, điên cuồng mà chụp.
"Ha ha ha..." Nữ sinh nhìn bức ảnh cười rất vui vẻ, cuối cùng Tống Đàn Vũ cũng biết cô nữ sinh này là tính làm gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cảm ơn các anh, vậy chắc các anh không cần em nói nguyên nhân nữa đúng không!?" Nữ sinh cười hì hì hỏi.
"Không cần..." Tống Đàn Vũ không muốn nhìn tới loại hủ nữ này, tiết tháo ở đâu rồi a!?
"Cô bé vừa nãy thật đáng yêu." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Anh thích ngoại hình kiểu vậy sao?"
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
"Nếu như không phải hủ nữ, có thể tôi sẽ thích đấy." Tống Đàn Vũ nói hững hờ, căn bản không có suy nghĩ nhiều về đáp án này.
"Sau này không được thích nữa." Thanh âm Diệp Mặc lập tức lạnh nhạt, Tống Đàn Vũ kinh ngạc nhìn vẻ mặt khó chịu của Diệp Mặc.
"Cậu làm sao thế?"
"Ghen." Thành thực trả lời, khiến Tống Đàn Vũ có chút hài lòng.
Một lát sau, tới lượt hai người.
Bác gái phụ trách an toàn nhìn hai người, sau đó cười nói: "Bọn trẻ các cậu còn thích chơi cái này à?"
Tống Đàn Vũ ha ha cười khúc khích, không biết nói gì. Diệp Mặc cũng trả lời một câu: "Ừm, chỉ thích chơi cái này."
Tống Đàn Vũ nhìn Diệp Mặc, hai người lên vòng đu quay, thời gian dường như bất động vậy, không có người bắt chuyện.
"Có chuyện này... Tại sao cậu lại thích vòng đu quay?" Tống Đàn Vũ không nhịn được hỏi.
Trong ký ức của Tống Đàn Vũ, hình như Diệp Mặc rất thích chơi đu quay, hơn nữa Diệp Mặc cũng vừa nói rồi. Mà Tống Đàn Vũ thì muốn biết tất cả về Diệp Mặc, nhưng ngay cả bản thân cậu cũng không rõ mình đang suy nghĩ cái gì nữa.
Đại khái là bởi vì tám năm trước, cậu cái gì cũng không biết về hắn, cho nên hiện tại mới muốn biết, tuyệt đối không phải là có ý gì với Diệp Mặc đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro