Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 16
2024-10-27 11:12:42
Giang Hứa Trạch bỗng dâng lên một cơn chán ghét, hắn ta cố gắng nén xuống: "Ngủ đi, ta mệt rồi."
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Tiết Dư đã chuẩn bị xong bữa sáng. Giang Hứa Trạch vì phải đi lên trấn làm việc, cần phải ngồi xe bò từ sáng sớm cho nên chỉ vội vàng cầm vài chiếc bánh bao trắng rồi đi.
Tiết Dư dựa theo lệ thường đưa cơm qua cho Vệ Cảnh Trầm, nhẹ giọng nói: "Vệ công tử, đồ ăn sáng để trên bàn rồi, lát nữa ta sẽ đến dọn dẹp."
Giọng nói trong trẻo, khẽ khàng, còn mang theo một chút khàn khàn.
Vệ Cảnh Trầm không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo đó, khóe mắt nàng còn vương một chút vết đỏ ửng.
Tiết Dư mặc dù không thấy rõ nam nhân, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được Vệ Cảnh Trầm đang dùng một loại ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, mang theo sự sắc bén bức người, làm cho nàng sinh ra ý muốn thoái lui.
Tiết Dư nắm chặt cây gậy gỗ, mím môi, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh bước đi ra ngoài.
Không biết là có chuyện gì, mỗi lần mang thức ăn cho nam nhân này, nàng như thể bị một con dã thú lạnh lùng nguy hiểm dòm ngó, nàng không khỏi nhớ lại ngày Vệ Cảnh Trầm muốn giết nàng, tim nàng đập loạn lên vì sợ hãi.
Nghĩ đến vết thương của nam nhân này đã sắp khỏi, Tiết Dư nghĩ thầm, hắn hẳn là cũng sẽ lập tức rời đi thôi.
Sống lưng căng thẳng của Tiết Dư lúc này mới thả lỏng đôi chút, nghĩ đến việc gà vịt còn chưa được cho ăn, nàng liền ném mấy lá rau đã cắt vào máng.
Sau đó lại đem thảo dược ra phơi, tuy rằng động tác thong thả, nhưng tay chân coi như nhanh nhẹn.
Vệ Cảnh Trầm đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng uyển chuyển kia bận rộn khắp sân nhỏ.
Ánh nắng trải dài trên đầu nàng, trên vầng trán trắng sạch sẽ lấm tấm mồ hôi, hai má cũng ửng hồng, thêm vài phần sinh khí.
Tiết Dư cũng không biết người nàng sợ hãi lại đang nhìn nàng, tất cả tâm tư của nàng đều đặt ở công việc trong tay.
Sau khi bận rộn xong, nàng mới nhớ tới bát đũa trong phòng khách còn chưa thu dọn, liền cầm lấy gậy gỗ đặt ở một bên, đi về phía phòng khách.
Tiết Dư không biết Vệ Cảnh Trầm ở đâu, nàng hơi nghiêng đầu, ra hiệu một tiếng: "Vệ công tử."
Tiết Dư không nghe thấy giọng nam nhân kia cũng mặc kệ hắn, nàng mượn ánh sáng bên ngoài thu bát gốm lại.
Khi nàng sắp ra ngoài, Vệ Cảnh Trầm đột nhiên lên tiếng, giọng nói như ngọc va chạm, lạnh lùng và ngay thẳng: "Sau này không cần mang tới nữa."
Tiết Dư hơi giật mình, theo bản năng nhìn về phía hắn, gương mặt lộ vẻ mê mang.
Rõ ràng tiểu phụ nhân này cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng Vệ Cảnh Trầm lại cảm thấy Tiết Dư đang nhìn hắn, đôi mắt nàng trong suốt, không nhiễm chút tạp chất nào.
Cổ họng Vệ Cảnh Trầm có chút ngứa ngáy, hơi rũ mí mắt: "Ta đã có thể tự lo liệu, không cần nàng phải mang tới nữa."
Tiết Dư cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu.
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Tiết Dư đã chuẩn bị xong bữa sáng. Giang Hứa Trạch vì phải đi lên trấn làm việc, cần phải ngồi xe bò từ sáng sớm cho nên chỉ vội vàng cầm vài chiếc bánh bao trắng rồi đi.
Tiết Dư dựa theo lệ thường đưa cơm qua cho Vệ Cảnh Trầm, nhẹ giọng nói: "Vệ công tử, đồ ăn sáng để trên bàn rồi, lát nữa ta sẽ đến dọn dẹp."
Giọng nói trong trẻo, khẽ khàng, còn mang theo một chút khàn khàn.
Vệ Cảnh Trầm không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo đó, khóe mắt nàng còn vương một chút vết đỏ ửng.
Tiết Dư mặc dù không thấy rõ nam nhân, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được Vệ Cảnh Trầm đang dùng một loại ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, mang theo sự sắc bén bức người, làm cho nàng sinh ra ý muốn thoái lui.
Tiết Dư nắm chặt cây gậy gỗ, mím môi, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh bước đi ra ngoài.
Không biết là có chuyện gì, mỗi lần mang thức ăn cho nam nhân này, nàng như thể bị một con dã thú lạnh lùng nguy hiểm dòm ngó, nàng không khỏi nhớ lại ngày Vệ Cảnh Trầm muốn giết nàng, tim nàng đập loạn lên vì sợ hãi.
Nghĩ đến vết thương của nam nhân này đã sắp khỏi, Tiết Dư nghĩ thầm, hắn hẳn là cũng sẽ lập tức rời đi thôi.
Sống lưng căng thẳng của Tiết Dư lúc này mới thả lỏng đôi chút, nghĩ đến việc gà vịt còn chưa được cho ăn, nàng liền ném mấy lá rau đã cắt vào máng.
Sau đó lại đem thảo dược ra phơi, tuy rằng động tác thong thả, nhưng tay chân coi như nhanh nhẹn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ Cảnh Trầm đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng uyển chuyển kia bận rộn khắp sân nhỏ.
Ánh nắng trải dài trên đầu nàng, trên vầng trán trắng sạch sẽ lấm tấm mồ hôi, hai má cũng ửng hồng, thêm vài phần sinh khí.
Tiết Dư cũng không biết người nàng sợ hãi lại đang nhìn nàng, tất cả tâm tư của nàng đều đặt ở công việc trong tay.
Sau khi bận rộn xong, nàng mới nhớ tới bát đũa trong phòng khách còn chưa thu dọn, liền cầm lấy gậy gỗ đặt ở một bên, đi về phía phòng khách.
Tiết Dư không biết Vệ Cảnh Trầm ở đâu, nàng hơi nghiêng đầu, ra hiệu một tiếng: "Vệ công tử."
Tiết Dư không nghe thấy giọng nam nhân kia cũng mặc kệ hắn, nàng mượn ánh sáng bên ngoài thu bát gốm lại.
Khi nàng sắp ra ngoài, Vệ Cảnh Trầm đột nhiên lên tiếng, giọng nói như ngọc va chạm, lạnh lùng và ngay thẳng: "Sau này không cần mang tới nữa."
Tiết Dư hơi giật mình, theo bản năng nhìn về phía hắn, gương mặt lộ vẻ mê mang.
Rõ ràng tiểu phụ nhân này cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng Vệ Cảnh Trầm lại cảm thấy Tiết Dư đang nhìn hắn, đôi mắt nàng trong suốt, không nhiễm chút tạp chất nào.
Cổ họng Vệ Cảnh Trầm có chút ngứa ngáy, hơi rũ mí mắt: "Ta đã có thể tự lo liệu, không cần nàng phải mang tới nữa."
Tiết Dư cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro