Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 17
2024-10-27 11:12:42
Tiết Dư bưng bát gốm ra ngoài, vừa rửa sạch xong thì ngoài viện truyền đến một giọng nói bén nhọn quen thuộc: "Tam đệ muội, tam đệ có nhà không?"
Tiết Dư dừng động tác trên tay, nắm chặt gậy gỗ, thần sắc lạnh lùng: "Phu quân có việc, đi lên trấn trên, nhị tẩu có chuyện gì, không bằng nói với ta đi."
Lý thị nhìn vào bên trong vài lần, sau khi xác định Giang Hứa Trạch không có ở đây, đôi mắt đảo loạn, thầm tính toán trong lòng.
"Tam đệ muội, ta nhớ là nửa lạng bạc của tháng này ngươi vẫn chưa nộp, ngươi đưa trước cho ta đi, ta thay ngươi đem bạc nộp cho bà mẫu, khỏi phải để các ngươi phải chạy một chuyến."
Tiết Dư tuy không nhìn rõ vẻ mặt của Lý thị, nhưng sớm đã nhìn thấu nàng ta, tham lam vô độ, thích chiếm tiện nghi, lạnh nhạt nói: "Bạc trong nhà không phải ta quản, hơn nữa bây giờ mới đầu tháng, còn chưa đến cuối tháng."
Lúc trước đã định mỗi cuối tháng mới nộp bạc.
Nếu nàng thật sự đưa bạc cho Lý thị, đến cuối tháng, Lý thị nhất định sẽ không chịu thừa nhận!
Lý thị không ngờ Tiết Dư lại khôn ngoan như vậy, nàng ta hừ lạnh một tiếng, nhớ lại lần trước đã về tay không, lần này nếu không lấy được bạc, nói gì cũng phải lấy chút đồ về.
Dù sao tam đệ là lang trung, khả năng kiếm bạc rất lớn, cũng không thiếu mấy thứ này.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Lý thị nhẹ bước, tránh khỏi tầm mắt Tiết Dư, đi về phía chuồng gà.
Cửa sổ phòng khách mở rộng, Vệ Cảnh Trầm tất nhiên đã nhìn thấy hết hành động của Lý thị, thấy Tiết Dư đưa lưng về phía Lý thị, tựa hồ cũng không phát hiện.
Hắn đã nhận ân huệ và chăm sóc của phụ nhân này, vậy nên hắn cũng giúp nàng một lần.
Không đợi Lý thị đi tới ổ gà, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy chân trái như là bị cái gì đánh một cái, đau đớn vô cùng, ngay lập tức phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Tiết Dư nghe được tiếng Lý thị la hét, lần theo âm thanh đi tới: "Nhị tẩu?"
Lúc này nàng mới ý thức được Lý thị căn bản không hề rời đi.
Lý thị ai u ai u hai tiếng, đang muốn nói cái gì đó thì đột nhiên chân phải giống như là bị người ta đập một cái, hai đầu gối quỳ xuống đất, trùng hợp là hướng về phía Tiết Dư.
Từ xa nhìn lại, giống như Lý thị chuẩn bị dập đầu với Tiết Dư.
Tiết Dư ở gần, cũng thấy rõ một chút, khóe môi không kiềm chế được giương lên: "Nhị tẩu, không cần khách khí như vậy, bây giờ còn chưa tới năm mới."
Lý thị ý thức được điểm này, da mặt nàng ta đều đỏ lên, cố hết sức bò dậy.
Chỉ cảm thấy nàng ta và Tiết Dư không hợp nhau cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy đi.
Tiết Dư nghe tiếng bước chân Lý thị dần dần biến mất, âm thầm suy nghĩ, lần trước Lý thị muốn trộm mấy quả trứng gà, lại bị gà mái nuôi trong nhà công kích, bây giờ lại vô duyên vô cớ quỳ xuống trước mặt nàng...
Đây rõ ràng là có người giúp nàng!
Tiết Dư dừng động tác trên tay, nắm chặt gậy gỗ, thần sắc lạnh lùng: "Phu quân có việc, đi lên trấn trên, nhị tẩu có chuyện gì, không bằng nói với ta đi."
Lý thị nhìn vào bên trong vài lần, sau khi xác định Giang Hứa Trạch không có ở đây, đôi mắt đảo loạn, thầm tính toán trong lòng.
"Tam đệ muội, ta nhớ là nửa lạng bạc của tháng này ngươi vẫn chưa nộp, ngươi đưa trước cho ta đi, ta thay ngươi đem bạc nộp cho bà mẫu, khỏi phải để các ngươi phải chạy một chuyến."
Tiết Dư tuy không nhìn rõ vẻ mặt của Lý thị, nhưng sớm đã nhìn thấu nàng ta, tham lam vô độ, thích chiếm tiện nghi, lạnh nhạt nói: "Bạc trong nhà không phải ta quản, hơn nữa bây giờ mới đầu tháng, còn chưa đến cuối tháng."
Lúc trước đã định mỗi cuối tháng mới nộp bạc.
Nếu nàng thật sự đưa bạc cho Lý thị, đến cuối tháng, Lý thị nhất định sẽ không chịu thừa nhận!
Lý thị không ngờ Tiết Dư lại khôn ngoan như vậy, nàng ta hừ lạnh một tiếng, nhớ lại lần trước đã về tay không, lần này nếu không lấy được bạc, nói gì cũng phải lấy chút đồ về.
Dù sao tam đệ là lang trung, khả năng kiếm bạc rất lớn, cũng không thiếu mấy thứ này.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Lý thị nhẹ bước, tránh khỏi tầm mắt Tiết Dư, đi về phía chuồng gà.
Cửa sổ phòng khách mở rộng, Vệ Cảnh Trầm tất nhiên đã nhìn thấy hết hành động của Lý thị, thấy Tiết Dư đưa lưng về phía Lý thị, tựa hồ cũng không phát hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn đã nhận ân huệ và chăm sóc của phụ nhân này, vậy nên hắn cũng giúp nàng một lần.
Không đợi Lý thị đi tới ổ gà, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy chân trái như là bị cái gì đánh một cái, đau đớn vô cùng, ngay lập tức phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Tiết Dư nghe được tiếng Lý thị la hét, lần theo âm thanh đi tới: "Nhị tẩu?"
Lúc này nàng mới ý thức được Lý thị căn bản không hề rời đi.
Lý thị ai u ai u hai tiếng, đang muốn nói cái gì đó thì đột nhiên chân phải giống như là bị người ta đập một cái, hai đầu gối quỳ xuống đất, trùng hợp là hướng về phía Tiết Dư.
Từ xa nhìn lại, giống như Lý thị chuẩn bị dập đầu với Tiết Dư.
Tiết Dư ở gần, cũng thấy rõ một chút, khóe môi không kiềm chế được giương lên: "Nhị tẩu, không cần khách khí như vậy, bây giờ còn chưa tới năm mới."
Lý thị ý thức được điểm này, da mặt nàng ta đều đỏ lên, cố hết sức bò dậy.
Chỉ cảm thấy nàng ta và Tiết Dư không hợp nhau cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy đi.
Tiết Dư nghe tiếng bước chân Lý thị dần dần biến mất, âm thầm suy nghĩ, lần trước Lý thị muốn trộm mấy quả trứng gà, lại bị gà mái nuôi trong nhà công kích, bây giờ lại vô duyên vô cớ quỳ xuống trước mặt nàng...
Đây rõ ràng là có người giúp nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro