Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Ghen tuông

2024-10-17 14:37:14

Âu Dương Thành không nói gì, bàn tay tùy ý gõ nhịp nhịp lên volant.

Anh ta bình thản tôi càng bất an hơn trước.

Rốt cục anh có đồng ý không?

"Đường sắp thông rồi, chi bằng em cứ nói thẳng rằng không muốn ngồi xe của tôi đi?"

Mặt tôi tái xám như tro tàn, vô lực tựa lưng lên thành ghế.

Hóa ra Âu Dương Thành đã nhìn ra chút phản kháng cuối cùng trong tôi. Nhưng đằng nào anh chưa đáp ứng tôi còn gì? Anh còn muốn thế nào nữa?

"Sao? Bị tôi nói trúng nên không thèm phản ứng luôn à?"

Tôi cố chấp cứng đầu không thừa nhận:

"Làm gì có chuyện đó. Tôi không đồng tình thì ngay từ đầu đã chẳng lên xe của anh. Đây là tôi giữ gìn hình ảnh cho anh! Nếu không, người có ý xấu nhìn thấy, lại đồn đại ầm lên thì tệ lắm."

Nhưng Âu Dương Thành không những không đồng tình mà còn sảng khoái, anh không ngại có tin đồn với tôi.

"Chưa gì xoắn xuýt lên rồi? Đằng nào hình ảnh tối qua em khoác tay tôi đi vào bữa tiệc đã bị tung đầy lên mạng, còn cần em ngại giùm?"

Nén cơn giận dữ vào trong, tôi cúi đầu hạ giọng cầu xin anh bỏ qua cho mình.

"Chúng ta đừng tranh cãi chủ đề này được không? Thực sự tôi rất gấp lắm rồi!"

"Hump! Để xem biểu hiện của em đã."

"Anh muốn biểu hiện như thế nào?" Tôi mờ mịt nhìn anh, xin ý kiến.

"Đầu em chậm hiểu thế? Tôi muốn đường đường chính chính ở bên em, như vậy em có đáp ứng yêu cầu nhỏ này không?" Âu Dương Thành khàn giọng, không hề che giấu nét say đắm ẩn chứa trong tròng mắt màu hổ phách.

Câu nói cuối gần như là anh đang cầu xin, chứ không phải tôi đi cầu xin anh ấy.

Vì suy đoán trên trong nhất thời sắc mặt tôi trầm xuống, không có nghĩ tới anh lại yêu cầu một việc khó đến thế.

Đồng ý đồng nghĩa với việc tôi thừa nhận mình có mối quan hệ không trong sáng với Âu Dương Thành, không đồng ý tôi sẽ bị muộn giờ, đơn giản thế thôi.

"Anh muốn làm gì thì làm, tôi không nháo nữa." Tôi phó mặc số phận buông một câu nhẹ bẫng.

"Nói vậy tức là em đồng ý?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mệt mỏi nhắm mắt làm ngơ, tôi từ chối cho ý kiến.

Anh nói thế thì tức là thế đi, hỏi nhiều để làm gì? Hỏi để nhắc nhở tôi à?

***

Cuối cùng ngày hôm ấy tôi vẫn đi làm đúng giờ, thậm chí còn đến sớm hơn ngày thường 2 phút.

Lúc quẹt thẻ, tôi không coi đó là một điều vẻ vang. Vì tôi đã đánh mất sự tự do đáng lý mình được hưởng từ quyền và nghĩa vụ của công dân rồi.

Vui làm sao được khi từ giờ mọi người ai cũng biết tôi và cậu chủ nhà Âu Dương mập mờ với nhau?

Mới bước vào công ty, nhìn thấy bóng dáng tôi đi ngang qua đã có vài đám túm năm tụm ba chỉ trỏ sau lưng.

Nhất là có một số người thấy tôi diện váy áo thướt tha (ngày thường tôi hay diện quần jean, quần vải suông) càng ăn nói khó nghe hơn.

Bình tĩnh lướt qua tất cả, tôi giả điếc làm ngơ coi như chưa nghe thấy.

Tôi không rảnh đi so đo giải thích với họ.

Miệng nói liền tai, họ nghĩ gì nói gì kệ họ đi. Bởi vì làm mất thì giờ cho mấy người này thật không đáng.

Mang tâm thế ‘tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến đi vào văn phòng, tôi về chỗ ngồi, thả balo cái bịch lên bàn, mở máy tính lên bắt đầu làm việc.

Yến Nhi vào sau tôi khoảng vài phút. Thấy tôi ngồi yên vị trên ghế, nó cau mày, cầm theo túi xách tiến lại gần chỗ tôi đang ngồi.

Việc đầu tiên nó gặp tôi là hỏi vì sao đêm qua không về, tôi quen Âu Dương Thành từ khi nào, vân vân và mây mây.

"Lát nghỉ trưa tạo sẽ trả lời mày từng câu hỏi một, giờ vào làm cái đã"

Nó đồng ý ngồi xuống cạnh tôi, cũng mở máy lên tập trung vào công việc.

Nhìn thế thôi nhưng tôi biết nó là người tò mò nhất vào lúc này. Không tò mò sao được khi đứa bạn thân của mình sáng nhất mạng xã hội chỉ sau một đêm?

Nó không gào ầm ĩ đòi tôi phải giải thích ngay là may cho tôi đấy.

Đầu rối loạn thành một mớ cào cào, tôi dẹp bỏ hết mọi tạp niệm không cần thiết và tập trung cao độ vào thiết kế.

Quanh đi quẩn lại được một lúc, Âu Dương Thành "giả" xuất hiện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì biết đây không phải là hàng thật giá thật nên từ hôm qua tới giờ, tôi với anh ta nói chuyện vô cùng thoải mái.

Đôi khi giữa chúng tôi chẳng giữ kẽ giữa chủ và tớ nào cả, hợp tác trên cả mức ăn ý.

Nhưng hôm nay, tôi đang định mở lời chào khách sáo thì người kia đã ra đòn phủ đầu.

"Sao em đi gấp thế mà không đợi tôi cùng vào?"

Nụ cười treo trên môi lập tức tắt rúm, tay đang gõ trên bàn phím vì rối loạn mà nhấn nhầm nút enter. Tôi lắp ba lắp bắp nói không thành lời.

"S... sao... sao anh ở đây? Tô Thanh Lam... không, anh... anh..."

"Suỵt! Nói khẽ nào!" Anh ra dấu tôi im lặng, ngón tay trỏ thanh mảnh đặt lên làn môi mỏng nhắc nhở tôi đây là công ty không tiện giải thích.

Tận mắt thấy người không nên có mặt ở đây nhất xuất hiện, da đầu tôi tê dại một mảng lớn.

Sao tôi không để ý ngay từ đầu nhỉ?

Từ sáng đến giờ không có thấy Âu Dương Thành thay đổi trang phục hay make up là phải nhận ra ngay từ đầu mới đúng.

Nhưng Tô Thanh Lam thì sao?

Anh ở đây thì ai đóng làm Tô Thanh Lam điều hành cả phòng?

Hay anh ta định dùng phân thân chi thuật?

Cơ mà phân thân chi thuật là gì thì tôi không biết, nhưng mà anh ta ở đây thì chắc chắn sẽ có người khác thay anh ta đóng giả làm Tô Thanh Lam thôi.

Biết tôi có muôn điều thắc mắc, anh chỉ giải thích ngắn gọn một câu:

"Lát trợ lý Kỳ sẽ thông báo, điều em hỏi sẽ được giải đáp."

Kế đó, anh híp mắt nhìn tôi và thông báo một tin cực shock.

"Còn thằng nhóc Nghiêm đó, tôi điều nó đi làm nhiệm vụ rồi. Em muốn gặp e là không còn cơ hội đâu."

Sao cơ?

Âu Dương Thành đã điều thế thân của mình đi chỗ khác?

Vậy sau này anh ta không định làm Tô Thanh Lam nữa à?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Số ký tự: 0