Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Nhận lại “người...

2024-10-17 14:37:14

Tôi cười nhạt.

Không hận sao được khi giờ họ mới phát hiện ra tôi?

Nếu họ tìm tôi sớm hơn, làm sao tôi có thể sống một cách nơm nớp lo sợ trong một thời gian dài đến thế.

Lúc tôi cần họ nhất để che chở, thì họ đang ở đâu ở phương trời nào?

Giờ mới xuất hiện và tìm đến, thì những bất hạnh tôi đã trải qua một mình có cớ để xảy ra không?

Tại sao? Tại sao bây giờ mới xuất hiện chứ?

Trong đầu vô số lời oán hận nổi lên, chúng đan xen vào nhau tạo thành những sợi xích lớn trói buộc tôi, khiến tôi khó chịu không thở nổi.

Vài phút trôi qua, không nhận được câu trả lời từ tôi gương mặt nam tính càng ánh lên vẻ buồn bã tuyệt vọng hơn trước. Ánh mắt sâu thăm thẳm không rời khỏi tôi dù chỉ một khoảnh khắc nhỏ, trên môi anh là nụ cười tự giễu.

"Phải hạ? Gia đình để em lưu lạc bên ngoài nhiều năm, trong nhất thời em không chấp nhận ngay là điều dễ hiểu. Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ cư xử giống em thôi. Vùng vẫy, lạnh nhạt, xa cách lại bài xích... anh không có gì để chê trách em cả."

Nghe xong mấy lời giãi bày của anh, trong người tôi đột ngột xuất hiện một thái cực khác.

Nhất là khi trong thâm tâm thừa nhận mình oán hận, tôi bỗng nhiên cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn trước. Giống như bị một cái dắm sắc nhọn đâm vào người được ai đó vô tình lấy ra ý, cảm giác vô cùng thoải mái.

Là sao vậy nhỉ?

Tôi thật không hiểu lòng dạ mình muốn gì nữa!

Cảm xúc của con người thật kỳ lạ và thất thường.

Mà tôi vẫn chưa muốn anh nhìn ra sự thay đổi trong thâm tâm tôi đâu.

Cho nên tôi đã khéo léo hỏi sang điều mình đang thắc mắc nhất.

"Làm thế nào anh có mẫu ADN của tôi?"

Anh cũng rất phối hợp không nói sâu về chủ đề đó nữa.

"Em hay đi hiến máu nhân đạo chắc biết sau mỗi lần hiến bệnh viện sẽ gửi lại kết quả qua tin nhắn SMS và thư cảm ơn qua email chứ?"

Tôi gật đầu, quả thật có chuyện này. Nhưng làm sao anh ta biết? Hay là anh ta từng đi hiến máu?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Viện trưởng là họ hàng nhà ta, ông ấy là bác ruột của chúng ta."

Tôi bĩu môi, chưa có kết quả mà đã khẳng định tôi là em gái của anh ta rồi?

Bây giờ còn quá sớm để nhận vơ đó!

Nếu kết quả không trùng khớp thì sao?

Lúc đó tôi xem anh ta có còn muốn nhận cô em gái này nữa hay không.

Anh không để ý đến tâm trạng thất thường trên mặt tôi, miệng vẫn kể đều đều.

"Hôm bố nhập viện phải làm phẫu thuật ngay, trùng hợp khi đó kho máu của bệnh viện sử dụng đúng lượng máu em đã hiến. Và thật tình cờ lẫn đầy bất ngờ, sau khi làm xét nghiệm kết quả giữa hai người trùng hợp với nhau như đúc."

Chuyện sau đấy anh không kể tiếp nhưng kết quả thế nào không cần nói cũng biết.

"Vậy thì đâu cần thiết phải dẫn tôi đến đây."

Anh mỉm cười bất đắc dĩ. "Ngay cả việc mời em đến em còn khó chịu, chứ nói gì một tờ xét nghiệm có giá trị pháp lý đến thế mà em lại đi nghi ngờ anh cho người làm giả?"

"Thà rằng làm thêm một bản xét nghiệm quan hệ huyết thống giữa anh và em là biện pháp tốt nhất để chứng minh. Giấy trắng mực đen, có như vậy em sẽ chịu tin mình có bố có mẹ có anh trai và có một gia đình hoàn chỉnh chứ?"

Tôi im lặng vì không còn lời nào để phản bác.

Anh nói đúng, tính tôi đa nghi không dễ tin vào những điều mình không nghe không thấy. Dùng cách này dù kết quả có ra sao tôi cũng hết đường chối cãi.

Người này quả là cao tay!

Đứng nói chuyện thêm một lúc điện thoại trong túi xách rung liên hồi báo có cuộc gọi đến.

Tôi nhìn anh, cho đến giờ tôi chưa biết tên anh nên không biết phải xưng hô thế nào thì anh bảo:

"Có người gọi à? Nghe máy đi, anh ra ngoài mua chai nước."

Thái độ trên mặt hòa hoãn đi rất nhiều so với ban nãy, nên tôi khẽ dạ một tiếng rồi cầm máy lên.

Người gọi đến là Âu Dương Thành.

Đang đắn đo không biết có nên nghe máy không thì điện thoại bỗng im bặt. Cùng lúc ấy một tin nhắn trên Zalo hiển thị trên màn hình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Âu Dương Thành: Em đang ở đâu?

Ngay sau đấy, hai tin nhắn đồng loạt xuất hiện gần như là cùng một lúc.

Âu Dương Thành: Sao em không nghe điện thoại?

Âu Dương Thành: Nhận được tin nhắn thì trả lời tôi đi!

Tôi không hiểu, rõ ràng tôi đã nhờ Nhi xin phép nghỉ vào chiều nay, Âu Dương Thành không phải Tô Thanh Lam nên không có quyền hành gì để truy hỏi tôi. Vậy sao bây giờ anh ta hỏi? Là đang quan tâm tôi sao?

Nhếch môi cười mỉa mai, tôi lắc đầu phủ nhận. Tự mình đa tình là hành động ngu ngốc nhất tôi từng biết. Chỉ vài dòng tin nhắn quan tâm cái là nghĩ đối phương có ý với mình, tôi lấy đâu ra tự tin như thế?

Trong lúc tôi lắc đầu định cất điện thoại đi, Âu Dương Thành gửi thêm một tin nhắn nữa khiến tôi bùng nổ.

Âu Dương Thành: Mau trả lời tin nhắn của tôi ngay đi! Làm ơn, coi như tôi cầu xin em đấy!

Chuyện gì thế này?

Anh ấy đang cầu xin tôi ư?

Tôi bị hoa mắt rồi phải không?

Gọi không được nhắn tin cũng không xong, nếu là người bình thường hẳn sẽ lo lắng lắm vì không liên lạc được với người kia. Nhưng với người như anh, thậm chí là cả cầu xin... nói tôi không tan chảy, không động lòng thì là nói dối.

Nhưng nếu mà tôi trả lời, chắc chắn sẽ kéo theo rất nhiều chuyện thay đổi sang chiều hướng khác.

Nó là phúc hay họa, không ai dám đảm bảo.

Một khi đồng ý ở bên Âu Dương Thành ai nói tôi không gặp phải bất trắc?

Không thấy tôi rep, anh lại gọi cho tôi.

Lần này tôi không thể làm lơ như chưa thấy, chờ hồi chuông thứ hai vang lên tôi bất đắc dĩ nhấn nút nghe.

"Alo!"

Câu alo còn chưa dứt, từ đầu dây bên kia vang lên tiếng gầm của Âu Dương Thành

"Em làm cái quái gì vậy mà không chịu nghe máy trả lời tin nhắn của tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Số ký tự: 0