Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Tiệc chiêu đãi...

2024-10-17 14:37:14

Tất cả mọi người vỗ tay rầm rầm, trừ tôi, mặt hơi đanh lại, tay hơi run run vỗ không được khí thế cho lắm. Nói chung là... nhìn thế nào vẫn thấy giống như là một hành động bị tư bản ép buộc.

Vì tôi, đang có dự cảm không lành về chuyện này.

Cả phòng ban tận mấy chục con người, tại sao Tô Thanh Lam lại nhìn tôi một cách trắng trợn như vậy? Hay là chị ta biết tôi không có ý định tham gia?

Tôi lắc đầu, không thể nào xảy ra loại khả năng này!

Ngoài Nhi, tôi đâu có nói cho ai biết. Mà nó là bạn thân của tôi, thừa biết tôi không thích vị sếp khó tính kia.

Thế thì tại sao?

Chắc chỉ là trùng hợp thôi, tôi nhủ thầm, trong đời thiếu gì chuyện trùng hợp hay ngẫu nhiên cơ chứ. Là mình suy nghĩ quá lên rồi.

Yên chí với dòng suy nghĩ trên, tôi lựa chọn không lảng tránh nữa, nhìn thẳng trực diện Tô Thanh Lam, nhướn mày khiêu khích.

"Chị nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy gái xinh bao giờ à?"

Tất nhiên lời trên tôi không dám nói ra, chị ta nghe thấy có khi nào trù dập tôi đến chết hay không?

Một lát sau Tô Thanh Lam quay mặt đi, coi cái nhướn mày của tôi là trò đùa trẻ con không đáng nhắc tới. Sau đó dùng vẻ mặt thâm trầm nhắc nhở cấp dưới một câu cụt lủn.

"Tôi không cần biết các bạn bận việc cá nhân hay không, ai không có mặt trừ điểm chuyên cần vào tháng này."

Lời thoát ra từ đôi môi đỏ mọng tạo thành cơn địa chấn mãi không dứt.

Một nam nhân viên nghe xong không nhịn được phản đối:

"Hả? Tôi đang định xin vắng mặt vì hôm nay có hẹn đi xem mắt, thế này khác nào ăn cắp thời gian riêng tư của nhân viên."

"Tôi cũng thế, chúng ta bận hẹn hò yêu đương cả rồi chẳng lẽ bỏ?"

Cặp mày thanh mảnh được cắt tỉa gọn gàng khẽ nhíu lại, Tô Thanh Lam mặt không cảm xúc nhếch môi, nói ra một câu không mặn không nhạt:

"Tôi đã nói rồi, ai không tuân theo cuối tháng chị ờ bị trừ lương đi."

Cả đám tuy không phải ai cũng mặt ủ mày chau, nhưng tôi biết có một vài thành phần cảm thấy bất mãn với thái độ và những gì Tô Thanh Lam nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn tôi ấy à, thực tập sinh cỏn con mà, có vắng mặt chắc chẳng ai có ý kiến.

"Sao? Mọi người rất có thành ý?" Tô Thanh Lam nheo lông mày lên nhìn mọi người một cách nguy hiểm, làm tôi có liên tưởng chị ta sắp sửa xông vào xâu xé chúng tôi vậy.

"Không dám ạ!" Cả đám mặt cắt không còn giọt máu liên miệng phủ nhận.

Lúc này cặp lông mày thanh mảnh kia mới giãn ra một chút nhưng ngay sau đó không hẹn dừng lại chỗ tôi đang đứng, đôi mắt lạnh nhạt bắn thành một đường laser như thiêu như đốt cả người tôi.

"Tốt, tất cả nhớ tham gia đúng giờ đấy. À còn một chuyện này nữa, phòng ban chúng ta vừa có thêm hai em gái thực tập, hai đứa nhớ có mặt nhé!"

Mặt tôi lập tức méo xệch.

Mẹ kiếp! Vậy mà chị ta vẫn nhớ tới sự có mặt của tôi và Nhi!

Rõ ràng tôi đã lùi phía sau một bước và ở đằng trước tình cờ có người che chắn... Sai sót ở đâu nhỉ?

"Cũng đã trôi qua 10 phút rồi, sao tất cả chưa về chỗ làm việc?"

"Dạ dạ bọn em về làm việc ngay!"

Cả đám cui cút chạy về bàn làm việc của mình như chưa hề có buổi họp ngắn ngủi vậy.

Riêng tôi, tới lúc Yến Nhi lay mạnh tôi mới tỉnh táo trở lại, vắt chân lên cổ chạy về chỗ.

Thật là sơ xuất quá!

Mới có thế mà đã đờ đẫn cả người rồi.

Ngồi vào bàn tôi hoàn hồn, quyết định không nghĩ ngợi lung tung mà chị ít nghĩ xem tối nay nên ăn nói thế nào với cô giáo dạy online tiếng Nhật.

...***...

Đúng vậy, tôi đang học thêm tiếng Nhật để có thêm cơ hội tìm việc làm sau khi ra trường.

Còn lý do tại làm sao tôi chọn ngôn ngữ này kể ra cũng thật dài và cũng chẳng đáng nhắc tới. Cứ coi đó là một cái duyên đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xin nghỉ một buổi tối không khó khăn như tôi tưởng tượng. Mặc dù không thấy nhưng cách đầu dây bên kia, tôi có thể tưởng tượng bộ dạng híp mắt cười của cô giáo, chẳng lẽ việc tôi nghỉ khiến cô ấy vui lắm à?

"Cô à, em có việc bận thật đấy!"

"Ừ, em bận thì em cứ nghỉ đi cô nói gì đâu."

Tôi "..."

Sao cô ấy có thể bình thản nói ra những lời như thế?

"Thế nhé, cô cúp máy đây."

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, không một lời dặn dò cô giáo trẻ hơn tôi năm tuổi đã cúp máy trước khi tôi kịp phản ứng.

Tôi lấy làm lạ, cảm thấy không đúng lắm nhưng vẫn cất điện thoại vào balo.

Kệ đi, đằng nào xin nghỉ thì đã được nghỉ rồi, lăn tăn nhiều để làm gì đúng không?

Mang một bụng hoài nghi về nhân sinh, tôi xách balo lên đi xuống cửa công ty đợi Nhi.

Vài người trong phòng ban biết tôi và Nhi đi xe bus liền tốt bụng ngỏ ý muốn chở chúng tôi cùng đi nhưng tôi khách sáo từ chối hết.

"Mày dại thế? Có người galant muốn chở tụi mình đi cùng từ chối làm gì?" Yến Nhi trách tôi, nói tôi khô khan không nữ tính.

Tôi thì không cho là vậy, chỉ đơn giản nói một câu:

"Trên đời không bao giờ có bữa ăn miễn phí, trừ phi người ta tạo cái cớ để lợi dụng mình."

Quả thực đúng là như thế, nghe bảo bữa ăn hôm nay do đích thân Tô Thanh Lam chi trả một nửa, một nửa còn lại chia đầu người ra mà trả. Cũng có chút gọi là... sòng phẳng, Tô Thanh Lam lại được mang tiếng là vị sếp hào phóng.

"Hừ, mày thật khô khan!" Nhi không trách tôi nữa mà cúi đầu tiếp tục làm việc.

Tôi không nói gì, chuyên tâm vào việc mình đang làm. Nó mắng tôi cũng được, trách tôi khô khan cũng chẳng sao... miễn là, buổi tiệc bất đắc dĩ này không xảy ra rắc rối nào là tốt lắm rồi.

Đang chờ ở cửa, một chiếc ô tô mui trần màu đỏ dưới hầm để xe phóng lên. Tôi biết điều, đứng lùi vào trong thêm vài bước tránh làm ảnh hưởng tới người ta.

Thật không ngờ rằng người trên xe lại là Tô Thanh Lam, và tất nhiên chị ta sớm nhận ra tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Số ký tự: 0