Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Trong họa có ph...

2024-10-17 14:37:14

Nhìn tay mình bị người khác dắt đi, tôi hoang mang.

Ai có thể giải thích cho tôi biết, đang xảy ra chuyện gì được không?

"Trưởng phòng, em..."

Lời đến đầu môi chót lưỡi đành phải dừng lại, vì Tô Thanh Lam đã mở miệng phủ đầu trước.

Chị ta một câu xưng "em gái" hai câu xưng "em gái" ngọt xớt khiến tôi nổi cả da gà.

"Em gái em đừng cự tuyệt ý tốt của chị, tay mà bị tuột ra là thực sự lạc đó!"

Chỉ có trẻ con ba tuổi mới dễ bị chị ta lừa!

Lạc làm sao được? Chả lẽ tôi không biết mở miệng hỏi đường?

Chị ta quá coi thường tôi rồi đấy.

Tôi không phục, cố giật tay ra nhưng không được vì Tô Thanh Lam nắm tay tôi rất chặt.

Chị ta khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, miệng buông lời châm biếm.

"Đừng lộn xộn, cô vào đây chưa mà tự tin sẽ không bị lạc? Chắc cô không biết đây là một trong những nhà hàng có kiến trúc phức tạp nhất ở Hà thành nhỉ? Lạc ở đây, không dễ tìm lối ra như cô tưởng đâu."

Đây mới đúng là Tô Thanh Lam tôi biết này!

Chứ lúc nãy... không phải chị ta đúng không? Chắc chắn chị ta bị vong nhập nên cư xử lạ lùng như thế!

Tôi rùng mình bởi cái lối suy diễn quái gở của mình, rồi tự an ủi mình nghĩ nhiều. Biết không thể cự tuyệt Tô Thanh Lam, tôi cun cút bước theo sau chị ta, hai bàn tay không hề buông lơi một chút nào.

Hành động này... tôi thấy cấn cấn ở đâu đó không giải thích được, cứ để mặc nó cứ sao sao ý.

Lúc đầu tôi không để tâm, cho đến khi bắt gặp ánh mắt kỳ quái của mấy bác bảo vệ tôi không thể giữ im lặng được nữa.

"Trưởng phòng à, hay chị buông tay em ra đi... Em hứa sẽ bám theo sát chị, đảm bảo không có chuyện đi lạc."

"Im miệng, sắp tới nơi rồi."

Tôi xị mặt xuống.

Im miệng thì im miệng, cần thiết phải gắt gỏng không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đi vào trong phòng tiệc, Tô Thanh Lam tự động buông tay như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhìn bộ dạng ghét bỏ trên gương mặt Tô Thanh Lam cùng cổ tay bị hằn một vệt lớn, tôi âm thầm cảm khái.

Đúng là tư bản, lợi dụng người ta xong nói bỏ là bỏ liền.

Mà khoan đã! Sao tôi lại nghĩ mình bị chị ta lợi dụng nhỉ?

Thôi không nghĩ nữa, nghĩ tiếp chỉ tổ đau đầu thêm.

Bây giờ tôi mới có cơ hội nhìn ngắm cách bài trí trong phòng tiệc.

Với những gì tôi tìm hiểu trên mạng thì được biết, nơi mọi người tổ chức tiệc chiêu đãi là một nhà hàng trang trí theo phong cách fine dining.

[Fine dining - nơi hướng đến những yếu tố hoàn hảo nhất, sang trọng nhất, những món ăn được chế biến, trang trí tỉ vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ. Cùng với đó là một phong cách phục vụ chuyên nghiệp trong một không gian tráng lệ. Mọi yếu tố đều nhằm đem lại sự hài lòng tuyệt đối cho thực khách.]

Cho nên, những thứ tôi nhìn thấy đều là lần đầu tiên tôi được thấy.

Phòng tiệc được bài trí theo phong cách Indochina mang đậm hơi thở Á Đông tạo cảm giác gần gũi thanh nhã. Những bức tranh nghệ thuật treo trên bức tường màu rêu, bàn ghế gỗ tối màu chạm khắc nhiều họa tiết vừa tinh xảo vừa tỉ mỉ. Hầu hết các bàn tiệc bày biện những bộ bát đĩa bằng sứ đang phát ra tia sáng chói mắt dưới bóng đèn chùm màu vàng nhu hòa. Không chỉ vậy, trên mỗi bàn tiệc còn trang trí thêm một lọ hoa tươi nhất đẹp nhất...

Tất cả... tất cả đều vô cùng hoàn hảo và tráng lệ!

Không còn lời nào để chê ở đây!

Nhìn tới nhìn lui hồi lâu, người tôi không hẹn run lên như bệnh nhân bị sốt rét.

Ăn một bữa ở đây chắc đắt lắm?

Miệng còn lẩm nhẩm số dư trong tài khoản có đủ bảy con số để trả nổi một bữa này hay không.

Chỉ một bữa tiệc chiêu đãi nhỏ nhoi có cần thiết phải kéo nhau vào đây?

Đã vậy, với một đứa sinh viên nghèo chưa một lần trong đời được trải nghiệm ở một nơi sang trọng như tôi, liệu có nên coi là một sự thiết đãi quá hậu hĩnh?

Môi không kìm được bất giác thốt lên một câu nghe giống kiểu người rất giỏi trong việc trốn tránh trách nhiệm.

"Trưởng phòng, bây giờ em trốn về chắc vẫn kịp đúng không?"

Ngay tức khắc, giọng nói lạnh buốt từ trên đỉnh đầu tôi truyền xuống như gió mùa Đông Bắc kéo về quật ngã cơ thể tôi.

"Ừ về thì về nếu cô không ngại bị trừ lương!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong, không thèm xem tôi có phản ứng gì Tô Thanh Lam lạnh mặt, thẳng lưng quay ngoắt người đi luôn, chỗ trợ lý Kỳ đang chờ cùng mấy người khác.

Gì?

Cái đồ làm thuê làm mướn cho tư bản chết tiện này!

Chị ta có gan dọa tôi không có gan bỏ đi hay sao?

Được! Đi thì đi! Tôi sợ đếch gì!

Tôi đã không ngại thì sẽ có người khác ngại cho tôi.

Nghĩ là làm, tôi quay đầu ra cửa tìm đường đi xuống.

Nhưng tôi không háo thắng được lâu vì đã phải trả giá cho hành động ngạo mạn của chính mình.

Tô Thanh Lam nói đúng, người không biết đường sẽ dễ đi lạc!

Nhất là một nơi có kiến trúc phức tạp và cầu kỳ như nhà hàng này.

Và giờ tôi thực sự lạc đường rồi.

Mếu máo khóc không thành tiếng, tôi nháo nhác nhìn xung quanh hòng tìm kiếm sự giúp đỡ.

Chẳng được bao lâu vì tôi nhìn mãi mà chẳng có một bóng người ở đây!

Tôi bắt đầu thấy hối hận vì cái sự bốc đồng của mình quá. Nếu biết trước như thế này, nhất định tôi sẽ không ương bướng và ngoan ngoãn nghe theo mọi sắp đặt của Tô Thanh Lam. Còn bây giờ, tự tìm đường trở về đã thành một trở ngại khó khăn chứ đừng nói quay lại chỗ cũ.

Bây giờ tôi phải làm sao, nên làm gì đây?

Cứ đứng đây đợi người ta đi qua à?

Đầu tôi rối như mớ bòng bong do không tìm ra cách nào toàn vẹn hơn.

Đúng lúc này, có một bàn tay không tiếng động đặt lên vai khiến tôi giật mình nhảy bổ ra đằng sau.

"Ahh! Cái gì thế?"

Sau cú ngã, mông tôi đau đớn vì đập trực tiếp xuống mặt sàn lạnh lẽo trong chốc lát không thể đứng dậy ngay được.

Riêng người làm tôi ngã, biết mình có lỗi trước liền chạy lại đỡ tôi đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Số ký tự: 0