Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 4
Công Tử Tầm Hoan
2024-07-16 03:09:39
Nàng là đích nữ của Đại tướng quân, lão phu nhân lại được đích thân bệ hạ thân phong là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân*. Dù Đại tướng quân không còn, dư uy vẫn tồn tại, hắn sao có can đảm làm những chuyện này?
(*Vợ của quan Nhất phẩm)
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói: "Phu nhân, Đường thiếu gia tới thăm phu nhân và tiểu thiếu gia."
Nếu là ngày xưa, Diệp phu nhân nghe thấy cái tên Diệp Kỳ Sâm chắc chắn mặt mày hớn hở.
Sau khi nàng kết hôn chín năm dưới gối không có con, nàng thật tâm coi Diệp Kỳ Sâm là con ruột mà nuôi nấng, từ năm hắn hai tuổi đến quý phủ, suốt ba năm ăn uống sinh hoạt thường ngày, nàng đều cho hắn không thiếu thứ gì.
Nhà mẹ đẻ đưa tới cái gì hiếm lạ cũng đều nhanh chóng cho đứa cháu này ăn trước.
Lúc ấy nàng nghĩ, nếu đời này nàng thật sự không mang thai được, có thể nhận nuôi đứa bé này trên danh nghĩa cũng không tồi.
Năm đó đứa nhỏ này mất đi song thân mới được Diệp lão gia ôm trở về, nói là cho nàng làm bạn.
Hôm nay biết được hắn là con ruột của Diệp Thừa Trạch, trong nháy mắt nàng cảm thấy ghê tởm hơn cả việc ăn mấy vạn ruồi bọ chết.
Giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất, còn đưa thứ đồ chơi này đến cho nàng nuôi là để cố ý ghê tởm nàng sao?
Ý Thúy còn chưa biết chuyện này, nàng dò hỏi: "Phu nhân, để đường thiếu gia vào không?"
Diệp phu nhân vừa muốn trả lời, lại nghe thấy đứa bé trong tã lót lẩm bẩm: "Mẫu thân Diệp Kỳ Sâm chính là biểu muội của mẫu thân, biểu muội làm bộ thương nàng không chịu xuất giá, kỳ thật chính là muốn canh giữ ở bên cạnh Diệp Kỳ Sâm. Lão cha khốn nạn nuôi hắn ở bên người cũng là vì tương lai để cho hắn kế thừa tổ nghiệp của Diệp gia, sợ là trước mắt đã bắt đầu lót đường cho hắn nhỉ? Ai bảo Diệp Kỳ Sâm là thần đồng sáu tuổi đã nổi danh khắp kinh thành..."
Diệp phu nhân nghe xong, hừ lạnh một tiếng: "Không cần, sau này cũng không cần để nó tới nữa."
Ỷ Thúy gật đầu, liền ra ngoài đuổi Diệp Kỳ Sâm đi.
Ai ngờ Diệp Kỳ Sâm còn rất gan, ở ngoài cửa lớn tiếng nói: "Quả nhiên thẩm thẩm có con ruột thì không cần Sâm Nhi nữa, cũng đúng thôi, Sâm Nhi vốn không phải con ruột của thẩm, thẩm thẩm không thích cũng là bình thường."
Nhũ mẫu trông coi ngoài cửa khuyên nhủ: "Đường thiếu gia nói vậy có thể làm tổn thương đến phu nhân. Chỉ là phu nhân vừa mới sinh xong, thân thể suy yếu không muốn gặp ngươi. Hơn nữa phòng sinh âm khí nặng, đường thiếu gia là con trai, dương khí sẽ ảnh hưởng đến phu nhân."
Diệp Kỳ Sâm nói: "Vậy sao? Thôi, thẩm thẩm dưỡng sức cho tốt, hôm khác Sâm Nhi lại đến thăm."
Nghe được đoạn đối thoại này, trong lòng Diệp Phỉ Nhiên cười lạnh, Diệp Kỳ Sâm này mới sáu tuổi, lại nói chuyện già dặn như hai mươi sáu tuổi.
Thực tế hắn đích thật là hai mươi sáu tuổi, bởi vì nam chính trong nguyên tác vốn cũng được sống lại.
Cho nên mới có tài hoa khác với người thường. Sống lại mang theo ký ức kiếp trước nên Diệp Kỳ Sâm cũng có một vài chiêu trò, cho nên Diệp Thừa Trạch cực kỳ coi trọng đứa con trai này.
Ngược lại Diệp Phỉ Nhiên trong nguyên tác từ nhỏ đã ốm yếu đen gầy, nhìn không được ưa thích.
Hơn nữa cậu quanh năm sinh bệnh, sách cũng không đọc được, đến sáu tuổi vẫn chưa vỡ lòng.
Sự kém cỏi của cậu càng làm nổi bật điểm tốt của Diệp Kỳ Sâm. Càng so sánh, Diệp Thừa Trạch càng thêm coi trọng đứa con trai này, trực tiếp bỏ qua Diệp Phỉ Nhiên.
Nếu không phải các biểu ca biểu tỷ thường tới thăm, còn thường xuyên đón đi chơi, Diệp Phỉ Nhiên còn không biết bị chèn ép thành cái dạng gì.
Khi mặt trời lặn về tây, Diệp Thừa Trạch cuối cùng cũng trở lại.
Hắn vừa vào phòng sinh liền xin lỗi Diệp phu nhân: "Phu nhân, là ta sai rồi. Hôm nay có một việc khẩn cấp phải do ta tự mình đi xử lý, không thể chạy về cùng phu nhân sinh con, ta xin lỗi nàng rất nhiều."
Nói xong ông ta lịch sự chào Diệp phu nhân, lấy ra từ trong người một khối ngọc bội, đặt bên cạnh tã lót Diệp Phỉ Nhiên, nói: "Đây là ngọc bội tổ truyền của Diệp gia ta. Vốn cũng chờ Phỉ Nhi sinh ra sẽ giao cho nó. Hôm nay ta và nàng rốt cuộc cũng có đứa con đầu lòng, phu quân chắc chắn sẽ dốc lòng dạy dỗ thằng bé."
Diệp Phỉ Nhiên hừ hừ: "Khối ngọc này là ông ta tùy tiện mua ở cửa hàng ven đường, còn ngọc tổ truyền thì đeo trên người Diệp Kỳ Sâm rồi."
Diệp phu nhân nghẹn ở trong cổ họng, cũng tỏ ra không có gì chỉ cười: "Lão gia cũng nói rồi, đây chính là trưởng tử, người kế tục Diệp gia nhà các ngươi, chỉ một khối ngọc bội là xong sao?"
Diệp Thừa Trạch làm quan tới tứ phẩm, tuy rằng chức quan không quá vẻ vang, nhưng ông ta là một tay buôn bán giỏi.
Diệp gia vốn xuất thân từ thương nhân, nếu không phải cầu cưới đích nữ của đại tướng quân, cũng sẽ không lăn lộn trên quan trường phong sinh thủy khởi.
Đáng tiếc Tô gia xuống dốc, con trai duy nhất của Đại tướng quân chỉ là võ tướng tam phẩm, không gánh vác được uy phong của đại tướng quân nhất phẩm.
(*Vợ của quan Nhất phẩm)
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói: "Phu nhân, Đường thiếu gia tới thăm phu nhân và tiểu thiếu gia."
Nếu là ngày xưa, Diệp phu nhân nghe thấy cái tên Diệp Kỳ Sâm chắc chắn mặt mày hớn hở.
Sau khi nàng kết hôn chín năm dưới gối không có con, nàng thật tâm coi Diệp Kỳ Sâm là con ruột mà nuôi nấng, từ năm hắn hai tuổi đến quý phủ, suốt ba năm ăn uống sinh hoạt thường ngày, nàng đều cho hắn không thiếu thứ gì.
Nhà mẹ đẻ đưa tới cái gì hiếm lạ cũng đều nhanh chóng cho đứa cháu này ăn trước.
Lúc ấy nàng nghĩ, nếu đời này nàng thật sự không mang thai được, có thể nhận nuôi đứa bé này trên danh nghĩa cũng không tồi.
Năm đó đứa nhỏ này mất đi song thân mới được Diệp lão gia ôm trở về, nói là cho nàng làm bạn.
Hôm nay biết được hắn là con ruột của Diệp Thừa Trạch, trong nháy mắt nàng cảm thấy ghê tởm hơn cả việc ăn mấy vạn ruồi bọ chết.
Giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất, còn đưa thứ đồ chơi này đến cho nàng nuôi là để cố ý ghê tởm nàng sao?
Ý Thúy còn chưa biết chuyện này, nàng dò hỏi: "Phu nhân, để đường thiếu gia vào không?"
Diệp phu nhân vừa muốn trả lời, lại nghe thấy đứa bé trong tã lót lẩm bẩm: "Mẫu thân Diệp Kỳ Sâm chính là biểu muội của mẫu thân, biểu muội làm bộ thương nàng không chịu xuất giá, kỳ thật chính là muốn canh giữ ở bên cạnh Diệp Kỳ Sâm. Lão cha khốn nạn nuôi hắn ở bên người cũng là vì tương lai để cho hắn kế thừa tổ nghiệp của Diệp gia, sợ là trước mắt đã bắt đầu lót đường cho hắn nhỉ? Ai bảo Diệp Kỳ Sâm là thần đồng sáu tuổi đã nổi danh khắp kinh thành..."
Diệp phu nhân nghe xong, hừ lạnh một tiếng: "Không cần, sau này cũng không cần để nó tới nữa."
Ỷ Thúy gật đầu, liền ra ngoài đuổi Diệp Kỳ Sâm đi.
Ai ngờ Diệp Kỳ Sâm còn rất gan, ở ngoài cửa lớn tiếng nói: "Quả nhiên thẩm thẩm có con ruột thì không cần Sâm Nhi nữa, cũng đúng thôi, Sâm Nhi vốn không phải con ruột của thẩm, thẩm thẩm không thích cũng là bình thường."
Nhũ mẫu trông coi ngoài cửa khuyên nhủ: "Đường thiếu gia nói vậy có thể làm tổn thương đến phu nhân. Chỉ là phu nhân vừa mới sinh xong, thân thể suy yếu không muốn gặp ngươi. Hơn nữa phòng sinh âm khí nặng, đường thiếu gia là con trai, dương khí sẽ ảnh hưởng đến phu nhân."
Diệp Kỳ Sâm nói: "Vậy sao? Thôi, thẩm thẩm dưỡng sức cho tốt, hôm khác Sâm Nhi lại đến thăm."
Nghe được đoạn đối thoại này, trong lòng Diệp Phỉ Nhiên cười lạnh, Diệp Kỳ Sâm này mới sáu tuổi, lại nói chuyện già dặn như hai mươi sáu tuổi.
Thực tế hắn đích thật là hai mươi sáu tuổi, bởi vì nam chính trong nguyên tác vốn cũng được sống lại.
Cho nên mới có tài hoa khác với người thường. Sống lại mang theo ký ức kiếp trước nên Diệp Kỳ Sâm cũng có một vài chiêu trò, cho nên Diệp Thừa Trạch cực kỳ coi trọng đứa con trai này.
Ngược lại Diệp Phỉ Nhiên trong nguyên tác từ nhỏ đã ốm yếu đen gầy, nhìn không được ưa thích.
Hơn nữa cậu quanh năm sinh bệnh, sách cũng không đọc được, đến sáu tuổi vẫn chưa vỡ lòng.
Sự kém cỏi của cậu càng làm nổi bật điểm tốt của Diệp Kỳ Sâm. Càng so sánh, Diệp Thừa Trạch càng thêm coi trọng đứa con trai này, trực tiếp bỏ qua Diệp Phỉ Nhiên.
Nếu không phải các biểu ca biểu tỷ thường tới thăm, còn thường xuyên đón đi chơi, Diệp Phỉ Nhiên còn không biết bị chèn ép thành cái dạng gì.
Khi mặt trời lặn về tây, Diệp Thừa Trạch cuối cùng cũng trở lại.
Hắn vừa vào phòng sinh liền xin lỗi Diệp phu nhân: "Phu nhân, là ta sai rồi. Hôm nay có một việc khẩn cấp phải do ta tự mình đi xử lý, không thể chạy về cùng phu nhân sinh con, ta xin lỗi nàng rất nhiều."
Nói xong ông ta lịch sự chào Diệp phu nhân, lấy ra từ trong người một khối ngọc bội, đặt bên cạnh tã lót Diệp Phỉ Nhiên, nói: "Đây là ngọc bội tổ truyền của Diệp gia ta. Vốn cũng chờ Phỉ Nhi sinh ra sẽ giao cho nó. Hôm nay ta và nàng rốt cuộc cũng có đứa con đầu lòng, phu quân chắc chắn sẽ dốc lòng dạy dỗ thằng bé."
Diệp Phỉ Nhiên hừ hừ: "Khối ngọc này là ông ta tùy tiện mua ở cửa hàng ven đường, còn ngọc tổ truyền thì đeo trên người Diệp Kỳ Sâm rồi."
Diệp phu nhân nghẹn ở trong cổ họng, cũng tỏ ra không có gì chỉ cười: "Lão gia cũng nói rồi, đây chính là trưởng tử, người kế tục Diệp gia nhà các ngươi, chỉ một khối ngọc bội là xong sao?"
Diệp Thừa Trạch làm quan tới tứ phẩm, tuy rằng chức quan không quá vẻ vang, nhưng ông ta là một tay buôn bán giỏi.
Diệp gia vốn xuất thân từ thương nhân, nếu không phải cầu cưới đích nữ của đại tướng quân, cũng sẽ không lăn lộn trên quan trường phong sinh thủy khởi.
Đáng tiếc Tô gia xuống dốc, con trai duy nhất của Đại tướng quân chỉ là võ tướng tam phẩm, không gánh vác được uy phong của đại tướng quân nhất phẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro