[Ngôn Tình] [H] Mưa Đêm

Chương 3

CAT

2024-05-27 21:07:25

Tại một ngôi nhà kho bỏ hoang vào giữa đêm.

Bộp...

Kỳ Long đau đớn ngã ra đất chỉ bởi một cú đấm, hắn choáng váng không thể đứng dậy được. Xung quanh chỉ có một vài người nhưng toàn là tay chân đắc lực của Nhật Dương.

Giọng nói trầm khàn, lạnh tanh vang lên trong bóng tối.

"Mày lớn gan lớn mật rồi hửm?"

"Đại ca, em xin lỗi, em xin lỗi, xin anh tha cho em một lần này thôi! Em không biết Bạch Nguyệt là người của anh."

"Tao hỏi mày, tao dạy mày đi bôi nhọ phụ nữ từ khi nào?"

"Em xin lỗi đại ca, em nhất thời mù quáng, em muốn sĩ diện với gái nên mới."

"Sĩ diện?"

"Là Hà Tâm muốn em làm vậy, nếu làm tốt em ấy sẽ đồng ý làm người yêu, nên em...."

"Tao không còn gì để nói với mày nữa Kì Long à." - Nhật Dương nghe xong lí do càng thất vọng hơn.

"Em xin lỗi, em nhất định sẽ sửa chữa lỗi lầm này, xin anh cho em một cơ hội cuối cùng."

Màu mắt xám của Nhật Dương trở nên lạnh như băng, cậu ra lệnh:

"Từ bây giờ, Kỳ Long không liên quan tới băng Mèo Xám nữa. Hiểu?"

"Tuân lệnh." - Hàng loạt đồng thanh đáp.

"Đại ca em xin anh, anh cũng biết hậu quả của em nếu không còn anh mà." - Kì Long bò lết tới van xin, hắn ta biết nếu không còn cái danh này nữa thì hắn sẽ khó sống với giới giang hồ, hắn đã đi gây thù chuốc oán khắp nơi, tất cả đều vì băng Mèo Xám nên mới nể hắn, giờ đây hắn sắp phải trả giá.

"Tao biết chứ, vậy nên để đời dạy cho mày hiểu lễ độ là gì." - Nhật Dương nói xong lạnh lùng rời đi.

Bạn bè của cậu cũng nhìn Kì Long với ánh mắt khinh bỉ:

"Kì Long mày làm vậy thì tụi tao cũng đéo còn gì để nói, chỉ là một đứa con gái yếu đuối vô tội mà thôi, mày đéo có lương tâm hả?"

Nói xong cả bọn cùng rời đi theo sau Nhật Dương.

***

Tiếng xấu đồn xa, Bạch Nguyệt tới trường với những tiếng xì xào lớn nhỏ, chỉ trích khó nghe, nhưng em chẳng quan tâm, đó giờ chuyện thế này rất hay xảy ra.

Em không sợ bị hiểu lầm, chỉ sợ bị hiểu thấu.

Bên trong lớp, đám bạn xung quanh cũng đồn đại. Mặc dù Kì Long đã quỳ xuống xin lỗi ai ai cũng thấy nhưng người ta chỉ thích tin những gì muốn tin và nói những gì muốn nói.

"Thấy bảo con Bạch Nguyệt nó chịu ngủ với trai với giá 400k, rẻ rúng, dơ dáy thật đó."

"Tao thấy Kì Long phải quỳ xuống xin lỗi nhỏ đó mà."

"Tao nghĩ là cậu ta quỳ xuống xin lỗi Nhật Dương thì đúng hơn. Chứ cậu ta là dân côn đồ mà dễ gì xin lỗi Bạch Nguyệt."

"Đúng đó, nhưng mà sao hắn ta lại xin lỗi Nhật Dương?"

"Không biết nữa, Nhật Dương rất gương mẫu mà chẳng hiểu có liên quan gì tới lũ côn đồ đó nữa."

"Con nhỏ Bạch Nguyệt cũng đẹp mà, giá rẻ vậy chắc có bệnh gì trong người rồi."



"Eo ghê vãi."

"Ahahahaha."

Tiếng bàn tán xôn sao ngay lập tức nín thinh khi Nhật Dương bước vào lớp. Con gái ai cũng muốn giữ hình tượng trước mặt Nhật Dương nên đều tỏ ra thuỳ mị không buôn chuyện phiếm.

Sau đó vài phút, Bạch Nguyệt bước vào lớp, an toạ rồi quay xuống nhìn Nhật Dương. Vẫy tay tỏ ý muốn cậu đến gần. Nhật Dương lập tức cúi người sát lại gần em.

"Có chuyện gì?"

"Chắc cậu cũng nghe được tin đồn về tôi đúng không?" - Bạch Nguyệt thì thầm vào tai cậu.

"Không phải hôm qua Kỳ Long nhận tội rồi sao, rõ là cậu trong sạch."

"Cậu tin tôi sao?"

"Tin." - Nhật Dương khẳng định chắc nịch.

"Ai hiểu lầm tôi cũng được nhưng mà tôi không muốn cậu cũng hiểu lầm về tôi."

"Tại sao chỉ có mình tôi là không được hiểu lầm?" - Khoé môi cậu nhếch lên.

"Vì cậu là người duy nhất chịu lắng nghe tôi nói. Người duy nhất đứng ra bảo vệ tôi."

"Tôi luôn ở đây để nghe cậu nói và bảo vệ cậu."

Nghe thấy vậy, Bạch Nguyệt mỉm cười hài lòng.

***

Hôm nay có tiết thể dục, cả lớp khởi động xong rồi được thầy hướng dẫn vào tập luyện bộ môn bóng rổ.

Nhật Dương đứng yên một chỗ chuyền quả bóng qua lại trên hai tay, xung quanh đầy vệ tinh vây quanh cậu:

"Nhật Dương cậu chỉ mình chơi bóng rổ đi, mình ném mãi không vào rổ."

"Cậu chơi bóng rổ rất hay nên chỉ tôi vài chiêu nhé?"

Nhật Dương không đáp lời bất cứ ai mà chỉ lia mắt tìm ai đó.

Vừa xoay bóng trên tay, Nhật Dương vừa nhìn về phía xa xa có bóng dáng cô gái nhỏ đang đơn độc một mình, em ném bóng không vào rổ, rồi lại chạy đi nhặt bóng. Em đang ở trong thế giới riêng của mình.

Cậu rời đám đông bước đến phía sau Bạch Nguyệt. Em lúc này vừa nhấc quả bóng dưới đất lên, đang đi lùi lại đúng vị trí để tiếp tục ném bóng, nhưng lại không để ý Nhật Dương đã đứng đằng sau từ bao giờ. Bất ngờ, em va vào lòng cậu, mất đà em ngã cả người về sau, Nhật Dương vội vàng đỡ lấy eo em, ngăn không cho em té.

Bạch Nguyệt ngước đầu lên, nhận ra là Nhật Dương, tay cậu đang đặt trên eo em và hai người chưa bao giờ gần đến như vậy. Tim em bỗng hẫng đi một nhịp, rồi ngày càng đập nhanh hơn.

Nhật Dương vội đỡ em đứng dậy, vành tai của cậu đã đỏ ửng lên từ bao giờ:

"Không sao chứ?"

"Không sao, cậu đứng đây từ bao giờ vậy?"

"Mới tới thôi."

"Cậu đi khẽ quá, tôi không nhận ra."

"Cậu đang tập ném bóng vào rổ hửm?"

Bạch Nguyệt khẽ gật đầu:



"Mà bóng khó vào rổ hơn tôi nghĩ."

Em lại vào tư thế chuẩn bị ném bóng, Nhật Dương tiến đến gần cầm lấy tay em.

"Tư thế của cậu như này không dùng được sức của cả cơ thể đâu."

Nhật Dương giúp em chỉnh lại tư thế. Mùi thơm nhẹ thoang thoảng toả ra từ người em khiến cậu say mê. Điều chỉnh xong Nhật Dương mở lời động viên:

"Cậu ném thử xem."

Bạch Nguyệt nghe lời ước lượng sức ném vào rổ. Quả nhiên bóng đã lọt qua lưới. Em mỉm cười với cậu:

"Vào rồi nè. Như này đủ đạt chưa Nhật Dương?"

"Giỏi lắm."

Nhật Dương vô thức đưa tay lên xoa nhẹ đầu Bạch Nguyệt, em có hơi bất ngờ nhưng vẫn để cậu xoa, bàn tay to lớn ấm áp của cậu rất dễ chịu.

Hành động của hai người đã được ghim vào lòng của nhiều cô gái nóng tính.

Vừa hết tiết học, Bạch Nguyệt đang rửa tay thì một vài bạn nữ cùng lớp tiến tới, thậm chí em còn chẳng nhớ nổi tên của chúng. Em tắt vòi nước chuẩn bị rời đi thì bọn chúng đột ngột hứng nước rồi hắt thẳng lên người em. Em bị nước tạt ướt sũng, Bạch Nguyệt mặt không gợn sóng liếc nhìn bọn họ, lạnh giọng:

"Hết trò nghịch?"

"Đã là điếm thì ướt chút cũng có sao? Đây là cảnh cáo, mày đừng có dở trò hồ ly quyến rũ Nhật Dương nữa, không thì không chỉ nhẹ nhàng như này đâu."

Bạch Nguyệt nhếch môi cười uỷ mị.

"Vậy sao? Để xem chúng mày làm gì được tao nhé?"

Bạch Nguyệt cứ thế cởi bỏ áo khoác, rồi quay lưng bước ra ngoài, Nhật Dương đang đứng gần đó với đám bạn của cậu, Bạch Nguyệt vừa bước ra Nhật Dương đã để ý thấy. Em cứ thế tiến thẳng về chỗ cậu, từ từ cậu nhận ra áo em ướt đẫm và nội y bên trong thoắt ẩn thoắt hiện. Nhật Dương hốt hoảng lập tức chạy tới, đứng chắn trước mặt, hai tay giữ lấy vai em.

"Áo cậu ướt rồi."

"Tại vì mấy người bạn không để ý vô tình hắt nước trúng người tôi thôi."

Từ "vô tình" này của em ai mà tin chứ, vô tình mà ướt sũng như vậy sao?

"Không sao, tôi che cho cậu. Có lạnh không?"

Bạch Nguyệt khẽ gật đầu, hàng mi ướt rũ xuống. Nhật Dương vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên cho em.

"Cậu mặc tạm áo khoác của tôi nhé?"

"Ưm, cảm ơn cậu, nếu không có cậu tôi thật sự không biết phải làm sao."

Bạch Nguyệt bĩu môi nhẹ, ngước mắt nhìn cậu hơi uỷ khuất. Nhìn cảnh này, Nhật Dương kháng cự không nổi, suýt nữa thì tan chảy rồi.

Em quay lại nhà vệ sinh, cởi hết áo đã ướt ra rồi mặc vào chiếc áo khoác của Nhật Dương. Áo của cậu to lớn gần như gấp đôi em, người nhỏ lọt thỏm trong áo. Bạch Nguyệt bước ra khoé môi khẽ cười nhẹ đủ để chọc giận những cô gái nóng tính vừa nãy.

Nhật Dương gãi gãi vành tai hơi ngại ngùng khi thấy em mặc áo của mình.

"À ừm, áo của tôi không có mùi gì khó chịu chứ?"

"Nó có mùi của cậu, thơm lắm, rất thích."

Nhật Dương không kìm được mà khẽ cười:

"Vậy thì tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Ngôn Tình] [H] Mưa Đêm

Số ký tự: 0