Chương 4
CAT
2024-05-27 21:07:25
Hôm sau, Bạch Nguyệt đã giặt áo thơm tho rồi mới gửi trả cho Nhật Dương.
"Trả cho cậu, cảm ơn vì đã giúp tôi hôm qua."
Cậu nhận lấy áo, khoác vào, thính giác nhạy bén ngửi thấy mùi cà phê rang đậm đà cùng hương vanilla ngọt ngào, phảng phất hương hoa thoang thoảng, đúng là mùi hương của Bạch Nguyệt rồi, mùi hương khiến cậu mê mẩn.
Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, hắng giọng thông báo.
"Đầu năm 12 các em vẫn còn nhiều thời gian trước khi ôn thi Đại Học, nên nhà trường có tổ chức hoạt động vẽ báo tường, lớp mình có ai vẽ đẹp thì tham gia nhé."
Bên dưới nhốn nháo một hồi có mấy bạn học nói vọng lên:
"Cô ơi, Bạch Nguyệt vẽ đẹp đó."
"Đúng rồi cô, trong lớp học vẽ bạn ấy là giảng viên của tụi em."
Bạch Nguyệt chán chường nhìn lên trần nhà. Cái này không phải là mến mộ mà là đang đùn đẩy việc cho em, chẳng ai muốn tốn thời gian vào mấy sự kiện của trường cả.
"Vậy Bạch Nguyệt, em làm báo tường nha, cũng không cần thiết phải có giải đâu, tham gia là được rồi." - cô giáo đã ra quyết định.
"Vâng, em làm cũng được, nhưng em cần thêm người giúp."
Nhật Dương lập tức dơ tay, mỉm cười ấm áp với cô giáo.
"Em sẽ giúp bạn ấy."
"Rồi quyết định vậy đi nhé." - Cô đồng ý.
Bạch Nguyệt quay xuống nhìn Nhật Dương, thì thầm nhỏ:
"Cảm ơn nhé."
***
Vì cả ngày đều học nên tối hôm sau Bạch Nguyệt cùng Nhật Dương ở lại vào buổi chiều tối để vẽ báo tường. Chỉ có mỗi hai người trong phòng học.
"Bạch Nguyệt, cậu dạy vẽ hửm?" - Nhật Dương vừa gỡ cuộn giấy vừa hỏi.
"Đại loại là vậy."
"Cậu học vẽ bao nhiêu năm rồi?"
"Từ khi mẫu giáo tôi đã vẽ rồi."
"Cậu mở lớp dạy vẽ?"
"Tôi đi ôn thi, nhưng mà giảng viên chẳng còn gì để dạy tôi nên mời tôi làm giảng viên cho trung tâm luôn. Cũng có thêm thu nhập nên tôi cũng chẳng từ chối."
"Cậu định thi vào trường nghệ thuật sao?"
"Tôi định thi thiết kế, tôi vẫn chưa biết nên học thiết kế về mảng gì."- Bạch Nguyệt vừa nói vừa dùng chì phác hoạ lên tấm giấy lớn. - "Còn cậu thì sao?"
"Tôi vẫn chưa quyết định được."
Nhật Dương chống cằm nhìn Bạch Nguyệt từng chút từng chút phác thảo nên hình ảnh cô giáo như mẹ hiền quây quần bên học sinh ấm áp.
"Cậu định viết gì lên báo tường?" - Nhật Dương thắc mắc.
"Cái đó...cậu viết nhé?"
"Nhưng mà tôi muốn xem cậu viết chữ."
"Chữ tôi sợ cậu đọc không ra."
"Không đến nỗi đó chứ?"
Bạch Nguyệt rút đại một cuốn vở rồi đặt lên bàn.
"Đến nỗi đó đấy."
Nhật Dương nghi ngờ cầm lấy quyển vở, lật ra, cậu nuốt nước bọt cái ực...
"Chữ cậu...nghệ thuật thật đó, như viết thư pháp vậy."
Bạch Nguyệt bật cười, nụ cười vui vẻ và thoải mái lần đầu tiên cậu được thấy. Nụ cười trong trẻo và rạng ngời ấy khiến cậu bị hút hồn.
"Cậu cũng khéo ăn nói quá đấy."
"Cậu biết đó, ranh giới giữa nghệ thuật và xấu nó mong manh lắm." - Nhật Dương vẫn cố gắng cứu vớt.
"Vậy cậu viết câu "Bộ lông làm đẹp con công, học vấn làm đẹp con người" ở chỗ này và chỗ này nhé." - Em đưa tay chỉ vào tấm giấy.
"Bố cục như vầy độc đáo thật đó." - Nhật Dương nhận lấy bút trên tay Bạch Nguyệt, đặt bút xuống, từng nét chữ của cậu thẳng thớm, rõ ràng, cậu viết chữ đẹp như in ra vậy.
Tối hôm nay chỉ lên bố cục và bản phác chì cho báo tường nên Nhật Dương không có đất dụng võ là mấy, cậu chỉ ngồi đó và ngắm Bạch Nguyệt cả buổi, lúc tập trung nhìn em đẹp đến nao lòng.
"Mai là ngày nghỉ trường đóng cửa, hay là qua nhà tôi vẽ được không?" - Cậu xoay xoay cây bút nghiêng đầu hỏi em.
"Qua nhà cậu có bất tiện không?" - mắt em vẫn không rời tờ giấy, tay vẫn vẽ liên hồi.
"Không sao đâu, nhà rộng, bố mẹ tôi cũng rất thoáng." - Nhật Dương thuyết phục.
"Vậy thì cũng được."
"Tôi qua đón cậu."
"Không cần phiền vậy đâu, tôi đi xe bus được rồi."
"Tôi tiện đường mà."
"Vậy thì phiền cậu qua đón tôi nhá."
"Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi, để tôi qua rồi báo cậu."
"Được thôi." - Bạch Nguyệt đưa tài khoản mạng xã hội của mình cho Nhật Dương.
Cậu mừng thầm trong lòng: "Cuối cùng cũng có thể nhắn tin cho cậu ấy rồi."
***
Tối đó Nhật Dương thầm lặng vào trang cá nhân của Bạch Nguyệt, ảnh đại diện của em là một chú mèo trắng, lông dài mềm mại như bông, ngoài ra em còn đăng rất nhiều tranh, tầm vài tháng em sẽ đăng một bức tranh do chính bản thân vẽ, đặc biệt ở chỗ không có bức tranh nào là vẽ người. Lúc thì em vẽ cảnh, lúc thì vẽ hoa, lúc thì vẽ vật, còn rất nhiều loài động vật khác nhau.
Tranh của em đặc biệt ở chỗ, không chú trọng tới đường nét mà chỉ chú trọng tới bố cục và màu sắc độc đáo, trông thì có vẻ như tuỳ ý quét màu lên tranh nhưng đó là phong cách, dù không rõ hình thù nhưng vẫn biết được em vẽ gì, màu sắc và bút pháp rất ấn tượng.
Vậy mà em có hàng triệu lượt theo dõi trên trang cá nhân, bạn bè của em chỉ toàn những người trong ngành nghệ thuật, em không kết bạn với bất kì ai trong trường học ngoại trừ Nhật Dương.
Nhật Dương thầm nghĩ: "Không ngờ cậu ấy lại là người nổi tiếng, lại còn giỏi như vậy, cậu ấy còn có nhiều bí ẩn đằng sau mà mình khó để hiểu hết."
***
Sáng hôm sau, Bạch Nguyệt nhận được tin nhắn của Nhật Dương:
"Tôi tới rồi nè cô bé (icon nháy mắt)"
Em mặc một chiếc áo hoodie rộng rãi và quần đùi leggy, trông năng động thoải mái nhưng không kém phần xinh đẹp. Bạch Nguyệt đeo giày, vội vàng chào bố mẹ rồi đẩy cửa chạy ra ngoài. Em ra ngoài cổng ngó ngang ngó dọc vẫn không thấy Nhật Dương đâu, bèn nhắn tin hỏi:
"Tôi ra ngoài rồi nè, nhưng cậu ở đâu?"
"Ở trước mặt cậu đó."
Bạch Nguyệt ngước lên chỉ thấy chiếc xe G63 màu đen, bỗng cửa bật ra, Nhật Dương từ ghế lái nhảy xuống, cười cười vẫy tay với em. Bạch Nguyệt đơ người nhìn Nhật Dương, cậu ấy chạy xe hơi tới đón mình sao? Tưởng là đi xe máy hay xe đạp thôi chứ? Lại còn là G63....
"Cậu...đủ tuổi lái xe này sao?"
"À, thật ra mình lớn hơn cậu 1 tuổi đó. Đủ tuổi rồi." - Nhật Dương thích thú nhìn biểu cảm của Bạch Nguyệt.
Cậu đi tới ghế phụ mở cửa cho em.
"Cậu lên đi."
Bạch Nguyệt ngơ ngác nghe lời leo lên xe. Nhật Dương đóng cửa rồi qua bên kia ngồi lên ghế lái. Em ngồi đơ ra quên cả thắt dây an toàn, cậu chồm qua kéo dây, thắt lại giúp em rồi khởi động máy.
"Đi nhé?"
"À ờ ờm..."
Nhật Dương nhanh chóng lái xe rời đi. Mãi Bạch Nguyệt mới hoàn hồn, em quay sang nhìn Nhật Dương đang lái xe, cậu ấy khi mặc đồ bình thường trông còn đẹp trai hơn nữa, quần short và áo thun ngoại cỡ màu đen tuy đơn giản nhưng nằm trên người cậu lại ở đẳng cấp khác, vừa năng động vừa ngầu.
Rất nhanh đã tới trước cổng một khu biệt phủ rộng lớn, cánh cổng trông có vẻ cổ kính được mở ra. Nhật Dương lái xe đi vào trong, hai bên là cánh rừng nhỏ, đi một đoạn mới thấy khu nhà từ từ lộ ra, cậu dừng lại trước khuôn viên. Nhật Dương vội vàng nhảy xuống trước để mở cửa cho Bạch Nguyệt.
Em bước xuống nhìn xung quanh khu biệt phủ, kiến trúc cổ kính và thiết kế hướng tới thiên nhiên, diện tích vô cùng rộng rãi, tất cả đều là nhà trệt, không có tầng, mái nhà đều được lợp ngói, chia thành nhiều gian nhà khác nhau, kiến trúc tỉ mỉ công phu từ trong ra ngoài thật sự choáng ngợp. Trông thì rõ là đơn giản cổ kính, nhưng mảnh đất này, kiến trúc này thì rõ là phải chi rất rất rất nhiều tiền và được thiết kế riêng, có một không hai. Không chỉ để ở mà còn để thư giãn, ngắm cảnh.
Bạch Nguyệt đi theo Nhật Dương vào gian nhà phía sau, em thấy có một vài người, không biết có phải người thân của cậu không nhưng vẫn lịch sự cúi chào. Cậu thấy thế lên tiếng.
"Họ là người giúp việc ở đây, còn mẹ tôi đang trong gian nhà chính, cậu có muốn qua chào hỏi chút không?"
"Tất nhiên rồi." - Bạch Nguyệt là lần đầu thấy một căn nhà giàu và lớn tới mức có nhiều người giúp việc đến thế, cảm giác giống như trong phim vậy.
Hai người cùng bước vào cửa, mẹ của Nhật Dương đích thị là một mỹ nhân, bác ấy quay ra cười với hai người, nụ cười toả nắng và ấm áp y hệt như Nhật Dương.
"Chào cô bé, cháu là bạn của Nhật Dương nhà cô đó hả?"
"Dạ chào cô, cháu là Bạch Nguyệt, bạn của cậu ấy."
"Chào con, cô là Đặng Vân Sam, con cứ thoải mái như ở nhà nha."
"Dạ..." - thì ra Nhật Dương có họ là Đặng, ở thành phố nhỏ này ai mà không biết nhà họ Đặng lừng danh chứ, vậy mà em cứ tưởng Nhật Dương là tên chỉ có 2 chữ. Cũng phải, vì trên lớp khi điểm danh hay gọi tên thầy cô đều né họ "Đặng" của cậu ra không dám gọi.
"Trả cho cậu, cảm ơn vì đã giúp tôi hôm qua."
Cậu nhận lấy áo, khoác vào, thính giác nhạy bén ngửi thấy mùi cà phê rang đậm đà cùng hương vanilla ngọt ngào, phảng phất hương hoa thoang thoảng, đúng là mùi hương của Bạch Nguyệt rồi, mùi hương khiến cậu mê mẩn.
Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, hắng giọng thông báo.
"Đầu năm 12 các em vẫn còn nhiều thời gian trước khi ôn thi Đại Học, nên nhà trường có tổ chức hoạt động vẽ báo tường, lớp mình có ai vẽ đẹp thì tham gia nhé."
Bên dưới nhốn nháo một hồi có mấy bạn học nói vọng lên:
"Cô ơi, Bạch Nguyệt vẽ đẹp đó."
"Đúng rồi cô, trong lớp học vẽ bạn ấy là giảng viên của tụi em."
Bạch Nguyệt chán chường nhìn lên trần nhà. Cái này không phải là mến mộ mà là đang đùn đẩy việc cho em, chẳng ai muốn tốn thời gian vào mấy sự kiện của trường cả.
"Vậy Bạch Nguyệt, em làm báo tường nha, cũng không cần thiết phải có giải đâu, tham gia là được rồi." - cô giáo đã ra quyết định.
"Vâng, em làm cũng được, nhưng em cần thêm người giúp."
Nhật Dương lập tức dơ tay, mỉm cười ấm áp với cô giáo.
"Em sẽ giúp bạn ấy."
"Rồi quyết định vậy đi nhé." - Cô đồng ý.
Bạch Nguyệt quay xuống nhìn Nhật Dương, thì thầm nhỏ:
"Cảm ơn nhé."
***
Vì cả ngày đều học nên tối hôm sau Bạch Nguyệt cùng Nhật Dương ở lại vào buổi chiều tối để vẽ báo tường. Chỉ có mỗi hai người trong phòng học.
"Bạch Nguyệt, cậu dạy vẽ hửm?" - Nhật Dương vừa gỡ cuộn giấy vừa hỏi.
"Đại loại là vậy."
"Cậu học vẽ bao nhiêu năm rồi?"
"Từ khi mẫu giáo tôi đã vẽ rồi."
"Cậu mở lớp dạy vẽ?"
"Tôi đi ôn thi, nhưng mà giảng viên chẳng còn gì để dạy tôi nên mời tôi làm giảng viên cho trung tâm luôn. Cũng có thêm thu nhập nên tôi cũng chẳng từ chối."
"Cậu định thi vào trường nghệ thuật sao?"
"Tôi định thi thiết kế, tôi vẫn chưa biết nên học thiết kế về mảng gì."- Bạch Nguyệt vừa nói vừa dùng chì phác hoạ lên tấm giấy lớn. - "Còn cậu thì sao?"
"Tôi vẫn chưa quyết định được."
Nhật Dương chống cằm nhìn Bạch Nguyệt từng chút từng chút phác thảo nên hình ảnh cô giáo như mẹ hiền quây quần bên học sinh ấm áp.
"Cậu định viết gì lên báo tường?" - Nhật Dương thắc mắc.
"Cái đó...cậu viết nhé?"
"Nhưng mà tôi muốn xem cậu viết chữ."
"Chữ tôi sợ cậu đọc không ra."
"Không đến nỗi đó chứ?"
Bạch Nguyệt rút đại một cuốn vở rồi đặt lên bàn.
"Đến nỗi đó đấy."
Nhật Dương nghi ngờ cầm lấy quyển vở, lật ra, cậu nuốt nước bọt cái ực...
"Chữ cậu...nghệ thuật thật đó, như viết thư pháp vậy."
Bạch Nguyệt bật cười, nụ cười vui vẻ và thoải mái lần đầu tiên cậu được thấy. Nụ cười trong trẻo và rạng ngời ấy khiến cậu bị hút hồn.
"Cậu cũng khéo ăn nói quá đấy."
"Cậu biết đó, ranh giới giữa nghệ thuật và xấu nó mong manh lắm." - Nhật Dương vẫn cố gắng cứu vớt.
"Vậy cậu viết câu "Bộ lông làm đẹp con công, học vấn làm đẹp con người" ở chỗ này và chỗ này nhé." - Em đưa tay chỉ vào tấm giấy.
"Bố cục như vầy độc đáo thật đó." - Nhật Dương nhận lấy bút trên tay Bạch Nguyệt, đặt bút xuống, từng nét chữ của cậu thẳng thớm, rõ ràng, cậu viết chữ đẹp như in ra vậy.
Tối hôm nay chỉ lên bố cục và bản phác chì cho báo tường nên Nhật Dương không có đất dụng võ là mấy, cậu chỉ ngồi đó và ngắm Bạch Nguyệt cả buổi, lúc tập trung nhìn em đẹp đến nao lòng.
"Mai là ngày nghỉ trường đóng cửa, hay là qua nhà tôi vẽ được không?" - Cậu xoay xoay cây bút nghiêng đầu hỏi em.
"Qua nhà cậu có bất tiện không?" - mắt em vẫn không rời tờ giấy, tay vẫn vẽ liên hồi.
"Không sao đâu, nhà rộng, bố mẹ tôi cũng rất thoáng." - Nhật Dương thuyết phục.
"Vậy thì cũng được."
"Tôi qua đón cậu."
"Không cần phiền vậy đâu, tôi đi xe bus được rồi."
"Tôi tiện đường mà."
"Vậy thì phiền cậu qua đón tôi nhá."
"Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi, để tôi qua rồi báo cậu."
"Được thôi." - Bạch Nguyệt đưa tài khoản mạng xã hội của mình cho Nhật Dương.
Cậu mừng thầm trong lòng: "Cuối cùng cũng có thể nhắn tin cho cậu ấy rồi."
***
Tối đó Nhật Dương thầm lặng vào trang cá nhân của Bạch Nguyệt, ảnh đại diện của em là một chú mèo trắng, lông dài mềm mại như bông, ngoài ra em còn đăng rất nhiều tranh, tầm vài tháng em sẽ đăng một bức tranh do chính bản thân vẽ, đặc biệt ở chỗ không có bức tranh nào là vẽ người. Lúc thì em vẽ cảnh, lúc thì vẽ hoa, lúc thì vẽ vật, còn rất nhiều loài động vật khác nhau.
Tranh của em đặc biệt ở chỗ, không chú trọng tới đường nét mà chỉ chú trọng tới bố cục và màu sắc độc đáo, trông thì có vẻ như tuỳ ý quét màu lên tranh nhưng đó là phong cách, dù không rõ hình thù nhưng vẫn biết được em vẽ gì, màu sắc và bút pháp rất ấn tượng.
Vậy mà em có hàng triệu lượt theo dõi trên trang cá nhân, bạn bè của em chỉ toàn những người trong ngành nghệ thuật, em không kết bạn với bất kì ai trong trường học ngoại trừ Nhật Dương.
Nhật Dương thầm nghĩ: "Không ngờ cậu ấy lại là người nổi tiếng, lại còn giỏi như vậy, cậu ấy còn có nhiều bí ẩn đằng sau mà mình khó để hiểu hết."
***
Sáng hôm sau, Bạch Nguyệt nhận được tin nhắn của Nhật Dương:
"Tôi tới rồi nè cô bé (icon nháy mắt)"
Em mặc một chiếc áo hoodie rộng rãi và quần đùi leggy, trông năng động thoải mái nhưng không kém phần xinh đẹp. Bạch Nguyệt đeo giày, vội vàng chào bố mẹ rồi đẩy cửa chạy ra ngoài. Em ra ngoài cổng ngó ngang ngó dọc vẫn không thấy Nhật Dương đâu, bèn nhắn tin hỏi:
"Tôi ra ngoài rồi nè, nhưng cậu ở đâu?"
"Ở trước mặt cậu đó."
Bạch Nguyệt ngước lên chỉ thấy chiếc xe G63 màu đen, bỗng cửa bật ra, Nhật Dương từ ghế lái nhảy xuống, cười cười vẫy tay với em. Bạch Nguyệt đơ người nhìn Nhật Dương, cậu ấy chạy xe hơi tới đón mình sao? Tưởng là đi xe máy hay xe đạp thôi chứ? Lại còn là G63....
"Cậu...đủ tuổi lái xe này sao?"
"À, thật ra mình lớn hơn cậu 1 tuổi đó. Đủ tuổi rồi." - Nhật Dương thích thú nhìn biểu cảm của Bạch Nguyệt.
Cậu đi tới ghế phụ mở cửa cho em.
"Cậu lên đi."
Bạch Nguyệt ngơ ngác nghe lời leo lên xe. Nhật Dương đóng cửa rồi qua bên kia ngồi lên ghế lái. Em ngồi đơ ra quên cả thắt dây an toàn, cậu chồm qua kéo dây, thắt lại giúp em rồi khởi động máy.
"Đi nhé?"
"À ờ ờm..."
Nhật Dương nhanh chóng lái xe rời đi. Mãi Bạch Nguyệt mới hoàn hồn, em quay sang nhìn Nhật Dương đang lái xe, cậu ấy khi mặc đồ bình thường trông còn đẹp trai hơn nữa, quần short và áo thun ngoại cỡ màu đen tuy đơn giản nhưng nằm trên người cậu lại ở đẳng cấp khác, vừa năng động vừa ngầu.
Rất nhanh đã tới trước cổng một khu biệt phủ rộng lớn, cánh cổng trông có vẻ cổ kính được mở ra. Nhật Dương lái xe đi vào trong, hai bên là cánh rừng nhỏ, đi một đoạn mới thấy khu nhà từ từ lộ ra, cậu dừng lại trước khuôn viên. Nhật Dương vội vàng nhảy xuống trước để mở cửa cho Bạch Nguyệt.
Em bước xuống nhìn xung quanh khu biệt phủ, kiến trúc cổ kính và thiết kế hướng tới thiên nhiên, diện tích vô cùng rộng rãi, tất cả đều là nhà trệt, không có tầng, mái nhà đều được lợp ngói, chia thành nhiều gian nhà khác nhau, kiến trúc tỉ mỉ công phu từ trong ra ngoài thật sự choáng ngợp. Trông thì rõ là đơn giản cổ kính, nhưng mảnh đất này, kiến trúc này thì rõ là phải chi rất rất rất nhiều tiền và được thiết kế riêng, có một không hai. Không chỉ để ở mà còn để thư giãn, ngắm cảnh.
Bạch Nguyệt đi theo Nhật Dương vào gian nhà phía sau, em thấy có một vài người, không biết có phải người thân của cậu không nhưng vẫn lịch sự cúi chào. Cậu thấy thế lên tiếng.
"Họ là người giúp việc ở đây, còn mẹ tôi đang trong gian nhà chính, cậu có muốn qua chào hỏi chút không?"
"Tất nhiên rồi." - Bạch Nguyệt là lần đầu thấy một căn nhà giàu và lớn tới mức có nhiều người giúp việc đến thế, cảm giác giống như trong phim vậy.
Hai người cùng bước vào cửa, mẹ của Nhật Dương đích thị là một mỹ nhân, bác ấy quay ra cười với hai người, nụ cười toả nắng và ấm áp y hệt như Nhật Dương.
"Chào cô bé, cháu là bạn của Nhật Dương nhà cô đó hả?"
"Dạ chào cô, cháu là Bạch Nguyệt, bạn của cậu ấy."
"Chào con, cô là Đặng Vân Sam, con cứ thoải mái như ở nhà nha."
"Dạ..." - thì ra Nhật Dương có họ là Đặng, ở thành phố nhỏ này ai mà không biết nhà họ Đặng lừng danh chứ, vậy mà em cứ tưởng Nhật Dương là tên chỉ có 2 chữ. Cũng phải, vì trên lớp khi điểm danh hay gọi tên thầy cô đều né họ "Đặng" của cậu ra không dám gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro