Thiên Hoa ra tay
Soc 2k
2024-05-24 11:39:56
Thiên Hoa ngồi xe cả ngày trời nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đây là lần đầu tiên nàng đi xa đến thế.
Thị vệ đi đón nàng lúc ban đầu thì khinh thường nàng là một cô nương dân giã quê mùa nhưng đến khi trực tiếp nhìn thấy nàng thì mọi suy nghĩ đều tan biến.
Bây giờ nhất nhất một câu quận chúa, hai câu quận chúa vô cùng cung kính, đùa đâu mà khí thế của quận chúa thế kia ai bảo là một nha đầu cơ chứ.
Tổng quản nhận được ngân lượng của vương phi ngầm ra ám hiệu trên đường đi phải hành hạ nàng một chút, phải tỏ rõ uy thế vương phủ.
Tuy nhiên tổng quản là người lõi đời, hắn lần đầu tiên gặp mặt Thiên Hoa đã bị khí thế của nàng áp đảo thì làm gì giám làm theo lời vương phi chứ.
Lần này tuy ngoài mặt nói là vương phi xin Vương gia cho nàng hồi phủ nhưng thực chất đây lại là ý kiến của Vương phi.
La Tường Vân bây giờ đã khí thế ngang trời, áp đảo được vương phi, không hiểu bà ta dùng cách nào mà bao nhiêu năm qua mặc dù vương phủ thê thiếp rất nhiều nhưng Vương gia vẫn say mê bà ta.
Cũng có thể một phần do gia tộc của vương phi giờ đã không còn như trước mà ngược lại mẫu tộc của La Tường Vân là Thượng thư phủ bây giờ vô cùng đoạt được thánh ân, hoàng thượng vô cùng tín nhiệm và trọng dụng.
Có thể vì sau bao nhiêu năm bỏ rơi nàng nên bây giờ lương tâm bà ta có chút ăn năn hoặc cũng có thể là do bà ta cần nàng để gây dựng thế lực.
Là con cháu hoàng gia cho dù là công chúa hay quận chúa đều là đối tượng liên hôn để củng cố gia tộc mà vừa hay qua năm nay là nàng đã đến tuổi cập kê rồi.
Cuối cùng Thiên Hoa cũng đến kinh thành, nàng có chút tò mò về nơi này, dù sao nàng cũng vẫn chỉ là một cô nhóc nên đó là điều đương nhiên, lúc này nàng vất bỏ hết những lễ nghi phiền phức mà sư phụ đã dạy.
Nàng kêu phu xe dừng lại và bước xuống xe để đi dạo xung quanh một vòng.
Tổng quản vội đi lên để ngăn cản, chưa kịp nói gì thì nàng đã nói luôn:
"Ta muốn tìm mua một số thứ làm quà cho phụ mẫu, ngay cả việc này mà ngươi cũng muốn ngăn cản sao?".
Tổng quản nghe thấy thế thì liền thở dài rồi từ từ lui xuống, ông thừa biết là vị quận chúa này không để ý như vậy đâu nàng chỉ ham chơi thôi.
Bằng chứng là từ ngày ông đến thôn trang đón quận chuâ về phủ và thời gian đi trên đường nàng chưa từng chủ động hỏi thăm về phụ mẫu nàng.
Nhưng thôi vương phủ không gấp thì cứ để quận chúa dạo chơi một lúc cũng được.
Thiên Hoa như cá được sổ lồng nàng đi hết quầy hàng này đến quầy hàng nọ, nhũ mẫu chạy theo nàng mà không kịp.
Nàng rất tò mò thấy cái gì lạ cũng đều cầm lên xem và vô cùng thích thú, bỗng nhiên từ xa tiếng ngựa hí vang trời lao đến với tốc độ nhanh chóng.
Mọi người như một thói quen đều nhanh chóng kéo lùi vào, Thiên Hoa thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Một thiếu phụ gần đó tốt bụng kéo nàng và nhũ mẫu xát vào bên lề rồi nói nhỏ:
"Đấy là ngựa của mấy vị công tử nhà quan đi qua, cô nương đứng gọn vào không lại bị đụng trúng thì khổ, đã có rất nhiều ngươi bị thương vì chuyện này rồi ".
Lúc này Thiên Hoa mới hiểu ra mọi chuyện, nàng lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa đúng lúc ngựa vừa đến nơi, ngồi trên lưng ngựa đúng là có mấy vị công tử, bọn họ không coi người dân ra gì phi ngựa thật nhanh mà không để ý đến ai.
Khoea miệng Thiên Hoa nhếch lên mỉm cười, nàng liền lấy viên ngọc vừa mua lúc nãy kia bắn thật nhanh về phía mấy con ngựa đi đầu.
Ngựa bị đau vội hí lên một tiếng rồi hất tung mấy người trên ngựa xuống, vì bất ngờ nên mấy người đó bị ngã ngựa, tiếng kêu la khắp cả khu phố.
Dân chúng thấy vậy, sợ mang họa vào thân vội vàng thu dọn đồ đạc để về.
Thiên Hoa mỉm cười rồi quay lưng trở về xe ngựa mà tổng quản đang chờ nàng, nàng chơi cũng đã chán rồi. ngôn tình ngược
Từ trên cao một người nam nhân mặc y phục mầu đỏ, khuôn mặt yêu mị nhìn tựa như thần tiên mỉm cười thầm nói:
"Nhóc con ta đã đợi muội rất lâu rồi, tân nương tử của ta ".
Rồi người nam nhân đó biến mất như chưa từng xuất hiện.
Trong khi đó Thiên Hoa còn đang vui vẻ với những chiến lợi phẩm mà mình vừa mua được, không biết rằng mình đã rơi vao tầm ngắm của người khác.
Chẳng mấy chốc đã về đến Dương Vương Phủ, Thiên Hoa được nhũ mẫu chỉnh trang lại đầu tóc và xiêm y.
Nàng nhẹ nhàng bước xuống, từng cử chỉ lễ nghi không ai có thể soi ra một chi tiết gì cả.
Tổng quản vội vàng ra hiệu mời quận chúa vào trong, khi biết vương gia và vương phi vẫn còn trong phủ quản gia vội vàng sai ngươi đi bẩm báo để Vương gia biết.
Thiên Hoa được đưa đến sảnh chính, nàng đi đến đau cũng là tâm điểm của mọi người, mọi người thi nhau xì xào bàn tán về nàng.
Ai cũng to mò về tiểu quận chúa bị vứt bỏ kia trong ra sao, Thiên Hoa thì chẳng quan tâm, nàng đi đến sảnh chỉnh để ngồi đợi và để xem phụ mẫu đã vứt bỏ nàng trông ra sao, xem nàng giống ai trong hai người bọn họ.
Thị vệ đi đón nàng lúc ban đầu thì khinh thường nàng là một cô nương dân giã quê mùa nhưng đến khi trực tiếp nhìn thấy nàng thì mọi suy nghĩ đều tan biến.
Bây giờ nhất nhất một câu quận chúa, hai câu quận chúa vô cùng cung kính, đùa đâu mà khí thế của quận chúa thế kia ai bảo là một nha đầu cơ chứ.
Tổng quản nhận được ngân lượng của vương phi ngầm ra ám hiệu trên đường đi phải hành hạ nàng một chút, phải tỏ rõ uy thế vương phủ.
Tuy nhiên tổng quản là người lõi đời, hắn lần đầu tiên gặp mặt Thiên Hoa đã bị khí thế của nàng áp đảo thì làm gì giám làm theo lời vương phi chứ.
Lần này tuy ngoài mặt nói là vương phi xin Vương gia cho nàng hồi phủ nhưng thực chất đây lại là ý kiến của Vương phi.
La Tường Vân bây giờ đã khí thế ngang trời, áp đảo được vương phi, không hiểu bà ta dùng cách nào mà bao nhiêu năm qua mặc dù vương phủ thê thiếp rất nhiều nhưng Vương gia vẫn say mê bà ta.
Cũng có thể một phần do gia tộc của vương phi giờ đã không còn như trước mà ngược lại mẫu tộc của La Tường Vân là Thượng thư phủ bây giờ vô cùng đoạt được thánh ân, hoàng thượng vô cùng tín nhiệm và trọng dụng.
Có thể vì sau bao nhiêu năm bỏ rơi nàng nên bây giờ lương tâm bà ta có chút ăn năn hoặc cũng có thể là do bà ta cần nàng để gây dựng thế lực.
Là con cháu hoàng gia cho dù là công chúa hay quận chúa đều là đối tượng liên hôn để củng cố gia tộc mà vừa hay qua năm nay là nàng đã đến tuổi cập kê rồi.
Cuối cùng Thiên Hoa cũng đến kinh thành, nàng có chút tò mò về nơi này, dù sao nàng cũng vẫn chỉ là một cô nhóc nên đó là điều đương nhiên, lúc này nàng vất bỏ hết những lễ nghi phiền phức mà sư phụ đã dạy.
Nàng kêu phu xe dừng lại và bước xuống xe để đi dạo xung quanh một vòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tổng quản vội đi lên để ngăn cản, chưa kịp nói gì thì nàng đã nói luôn:
"Ta muốn tìm mua một số thứ làm quà cho phụ mẫu, ngay cả việc này mà ngươi cũng muốn ngăn cản sao?".
Tổng quản nghe thấy thế thì liền thở dài rồi từ từ lui xuống, ông thừa biết là vị quận chúa này không để ý như vậy đâu nàng chỉ ham chơi thôi.
Bằng chứng là từ ngày ông đến thôn trang đón quận chuâ về phủ và thời gian đi trên đường nàng chưa từng chủ động hỏi thăm về phụ mẫu nàng.
Nhưng thôi vương phủ không gấp thì cứ để quận chúa dạo chơi một lúc cũng được.
Thiên Hoa như cá được sổ lồng nàng đi hết quầy hàng này đến quầy hàng nọ, nhũ mẫu chạy theo nàng mà không kịp.
Nàng rất tò mò thấy cái gì lạ cũng đều cầm lên xem và vô cùng thích thú, bỗng nhiên từ xa tiếng ngựa hí vang trời lao đến với tốc độ nhanh chóng.
Mọi người như một thói quen đều nhanh chóng kéo lùi vào, Thiên Hoa thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Một thiếu phụ gần đó tốt bụng kéo nàng và nhũ mẫu xát vào bên lề rồi nói nhỏ:
"Đấy là ngựa của mấy vị công tử nhà quan đi qua, cô nương đứng gọn vào không lại bị đụng trúng thì khổ, đã có rất nhiều ngươi bị thương vì chuyện này rồi ".
Lúc này Thiên Hoa mới hiểu ra mọi chuyện, nàng lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa đúng lúc ngựa vừa đến nơi, ngồi trên lưng ngựa đúng là có mấy vị công tử, bọn họ không coi người dân ra gì phi ngựa thật nhanh mà không để ý đến ai.
Khoea miệng Thiên Hoa nhếch lên mỉm cười, nàng liền lấy viên ngọc vừa mua lúc nãy kia bắn thật nhanh về phía mấy con ngựa đi đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngựa bị đau vội hí lên một tiếng rồi hất tung mấy người trên ngựa xuống, vì bất ngờ nên mấy người đó bị ngã ngựa, tiếng kêu la khắp cả khu phố.
Dân chúng thấy vậy, sợ mang họa vào thân vội vàng thu dọn đồ đạc để về.
Thiên Hoa mỉm cười rồi quay lưng trở về xe ngựa mà tổng quản đang chờ nàng, nàng chơi cũng đã chán rồi. ngôn tình ngược
Từ trên cao một người nam nhân mặc y phục mầu đỏ, khuôn mặt yêu mị nhìn tựa như thần tiên mỉm cười thầm nói:
"Nhóc con ta đã đợi muội rất lâu rồi, tân nương tử của ta ".
Rồi người nam nhân đó biến mất như chưa từng xuất hiện.
Trong khi đó Thiên Hoa còn đang vui vẻ với những chiến lợi phẩm mà mình vừa mua được, không biết rằng mình đã rơi vao tầm ngắm của người khác.
Chẳng mấy chốc đã về đến Dương Vương Phủ, Thiên Hoa được nhũ mẫu chỉnh trang lại đầu tóc và xiêm y.
Nàng nhẹ nhàng bước xuống, từng cử chỉ lễ nghi không ai có thể soi ra một chi tiết gì cả.
Tổng quản vội vàng ra hiệu mời quận chúa vào trong, khi biết vương gia và vương phi vẫn còn trong phủ quản gia vội vàng sai ngươi đi bẩm báo để Vương gia biết.
Thiên Hoa được đưa đến sảnh chính, nàng đi đến đau cũng là tâm điểm của mọi người, mọi người thi nhau xì xào bàn tán về nàng.
Ai cũng to mò về tiểu quận chúa bị vứt bỏ kia trong ra sao, Thiên Hoa thì chẳng quan tâm, nàng đi đến sảnh chỉnh để ngồi đợi và để xem phụ mẫu đã vứt bỏ nàng trông ra sao, xem nàng giống ai trong hai người bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro