Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chân mềm nhũn
Tô Phục Linh
2025-03-22 03:29:51
Ngày mười lăm, ban đêm trời đột nhiên mưa, Lâm Ngư trang điểm cho Kỷ Sơn Dã diễn đêm, đến khi kết thúc đã là bốn giờ sáng, cậu còn không cầm ô, chỉ vội đội mưa chạy thẳng về khách sạn, tranh thủ ngủ một lát.Hôm sau, cậu lại rời giường từ sớm để trang điểm cho diễn viên phụ. Đến trưa ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát, Lâm Ngư váng đầu, hoa mắt, toàn thân rét run, dù là ngồi cũng không yên, cứ luôn có cảm giác sắp ngã sấp xuống. Cậu mơ màng cảm thấy hình như mình sốt rồi bèn khum tay lại đo thử thân nhiệt, cũng không chắc là mình có ốm hay không.Chiều còn phải trang điểm cho Giang Y Xuyên, Lâm Ngư nghĩ bụng trang điểm cho anh ta xong rồi đi mua ít thuốc, sau đó về ngủ một giấc xem người có đỡ hay không.Nhưng tiếc là, cậu đã đánh giá cao sức chịu đựng cơ thể mình.Lâm Ngư vô tri vô giác nghỉ ngơi trong phòng trang điểm, ý thức dần tan đi, không rõ mình đang trong mơ hay là thật, cho đến khi Chu Chi Tường vào phòng trang điểm gọi cậu, cậu mới thoáng tỉnh lại."Lát nữa nhờ cậu che quầng thâm mắt của anh Kỷ kỹ chút." Chu Chi Tường nói.Lâm Ngư chống bàn đứng lên, đáp lại: "Được."Cậu thở mạnh ra một hơi rồi đi trang điểm cho Kỷ Sơn Dã. Ban đầu còn đỡ, nhưng dần dần Lâm Ngư cảm thấy lực bất tòng tâm rồi, chỉ mỗi việc đứng đã làm cậu thấy mệt, cầm cọ trang điểm mà mãi không tìm được đúng hướng, thậm chí còn chọc vào bên miệng Kỷ Sơn Dã.Kỷ Sơn Dã vẫn chăm chăm đọc kịch bản chợt ngẩng đầu lên, nhìn cậu, hỏi: "Cậu ổn chứ?"Lâm Ngư đột nhiên tỉnh táo lại, cậu gấp gáp nói xin lỗi: "Xin lỗi.""Người không khỏe à?"Lâm Ngư lắc đầu: "Không có.""Người không khỏe thì xin nghỉ đi khám bác sĩ đi." Kỷ Sơn Dã nói."Được."Dù Lâm Ngư nói vậy nhưng lại không có ý định xin nghỉ. Dù sao đoàn làm phim khá chặt chẽ về thời gian làm việc, xin nghỉ đồng nghĩa với trừ lương. Cậu tiếp tục trang điểm cho Kỷ Sơn Dã, nhưng không được bao lâu, Lâm Ngư lại cảm thấy choáng váng, chân mềm nhũn đứng không vững. Cậu thoáng dừng tay, cố gắng tỉnh táo lại. Chỉ có điều, không có được bao lâu, Lâm Ngư đã hoàn toàn không chịu nổi nữa.Cậu ngã, cứ thế xiêu vẹo ngồi lên đùi Kỷ Sơn Dã.Tai ù, trong đầu toàn tiếng ong ong. Trước mắt Lâm Ngư biến thành màu đen, không nhìn rõ gì cả. Ban đầu chỉ cảm thấy dưới người mình là một chiếc đệm rắn chắc và ấm áp, cậu còn bất ngờ vì sao ngã trên đất mà không hề cảm thấy đau đớn gì. Cảm giác tựa như trời đất quay cuồng khiến cậu không tài nào chú ý đến tình hình xung quanh nữa.Lúc Lâm Ngư ngã, Kỷ Sơn Dã sững người, kịch bản trên tay anh rơi xuống đất, nhìn Lâm Ngư lung lay trái phải, anh gần như phản xạ có điều kiện đỡ lấy eo cậu.Mà điều khiến người ta bất ngờ là, eo của Lâm Ngư rất mảnh, Kỷ Sơn Dã dùng một tay đã có thể ôm trọn, có phần không giống với đặc điểm của nam lắm.Trong phòng trang điểm không còn ai, ban nãy Chu Chi Tường đi ra ngoài, người phụ trách trang phục cũng cùng đi rồi. Cửa đang đóng.Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư đang ngồi trên đùi mình, hỏi: "Cậu có ổn không?"Giọng anh lướt qua tai Lâm Ngư tựa như bị phủ một tầng sa, cuối cùng Lâm Ngư khôi phục được phần nào thị lực, thấy Kỷ Sơn Dã trước mắt gần trong gang tấc, cậu mới ý thức được thật ra mình lại đang ngồi trên đùi anh. Đầu như chợt vang lên tiếng sét đánh, cậu sợ đến độ cuống cuồng đứng dậy."Xin lỗi... xin lỗi.... tôi không cố ý."Lâm Ngư đứng dậy mà người vẫn nghiêng ngả, còn chưa đứng vững thì chân mềm oặt, lại ngã ngồi lên đùi Kỷ Sơn Dã.Cậu nghe Kỷ Sơn Dã kêu đau đớn rất khẽ, mặt nóng lên như bị phỏng, sau cùng bèn luống cuống chân tay bám vào ghế đứng dậy.Bởi vì quá bối rối, Lâm Ngư còn bất cẩn đánh đổ đồ trang điểm trên chiếc bàn đằng sau, đồ rơi ào ào tán loạn trên đất, bừa bộn hỗn loạn. Lâm Ngư lại cuống quýt xin lỗi, cúi người nhặt đồ lên.Kỷ Sơn Dã kéo cánh tay cậu lại: "Để lát nữa rồi làm tiếp, đừng cuống."Lâm Ngư quay đầu nhìn anh, ánh mắt chuyển sang bàn tay anh đang giữ chặt cánh tay mình, bầu không khí chợt yên lặng vài giây, cậu còn chưa hé miệng nói tiếp thì ngoài cửa lại có tiếng động truyền đến, Chu Chi Tường và người phụ trách trang phục cười nói đẩy cửa vào.Kỷ Sơn Dã buông tay ra, Lâm Ngư bối rối ngồi xuống nhặt đồ bị rơi, trì trệ không dám ngẩng đầu.Vào phòng trang điểm, Chu Chi Tường thấy Lâm Ngư đang cúi đầu nhặt đồ và Kỷ Sơn Dã đang yên lặng ngồi trên ghế, cậu ấy cứ cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lạ nhưng lại không biết lạ ở đâu, chỉ đành lén nhìn Kỷ Sơn Dã mấy lần, thấy tất cả bình thường cũng không nghĩ nhiều nữa."Trang điểm xong chưa?" Chu Chi Tường hỏi Lâm Ngư.Lâm Ngư vừa dọn đồ trên bàn vừa nói: "Sắp rồi, xong ngay đây."Lâm Ngư cầm cọ tiếp tục trang điểm cho Kỷ Sơn Dã, có điều lần nữa nhìn thấy anh, đối mắt với anh, Lâm Ngư gần như lập tức dời mắt đi, tay khựng lại không di chuyển. Cậu lại nghĩ đến cảnh ban nãy bất ngờ ngồi lên đùi Kỷ Sơn Dã, cảnh tượng đó như khắc sâu trong đầu cậu, làm thế nào cũng không tan đi được.Cuối cùng, Lâm Ngư không rõ mình làm thế nào mà trang điểm xong cho Kỷ Sơn Dã. Đầu choáng váng, cộng thêm chuyện ngoài ý muốn ban nãy khiến Lâm Ngư trở nên chậm chạp, không có khái niệm về thời gian nữa, đến tận khi phòng trang điểm chỉ còn mình cậu, cậu mới chợt ý thức đã trang điểm xong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro