Những Điều Cấm Kỵ Trong Dân Gian
Ngươi Có Bao Nh...
Tô Hoàn
2024-10-13 11:44:23
Tôi mở hành lý ra, lấy quần áo treo vào tủ đồ.
Sau cùng tôi lấy ra cái phong thư, trong đó bố đã chuẩn bị cho tôi hai vạn nhân dân tệ.
Ngoài ra, còn một tờ chi phiếu ngân hàng, ở bên dưới có dán một nhãn hiệu, nhãn hiệu có ký tên ba chữ Tô Đồng Diên.
Rất rõ ràng, tờ chi phiếu ngân hàng này được cấp vào ngày tôi với chị gái li biệt mười một năm trước.
Bên trong có bao nhiêu tiền tôi không rõ lắm, cũng không nghĩ đến chuyện dùng tới.
Tôi đem cất những thứ đó cẩn thận, rồi suy nghĩ xem cần dùng đến những vật dụng gì.
Cái cần thiết nhất bây giờ là một chiếc điện thoại.
Tôi cần liên lạc với gia đình, càng cần dùng để liên hệ với Linh Khê.
Cũng giống như cô ấy vừa nói, ác linh trong cơ thể của tôi cứ mỗi ba ngày cần cô ấy đến áp chế. Tôi cần phải bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với cô ấy.
Nếu không công đức còn chưa kịp tích luỹ, tôi cũng đã chết rồi, mọi thứ cũng đều uổng phí.
Cái thứ hai cần là văn phòng phẩm và bằng lái xe.
Tôi từng dự định lên Đại học sẽ đi thi bằng.
Nhưng bây giờ đã vậy, chỉ có thể thực hiện sớm hơn vậy.
Bằng không tôi không thể đi đâu được, mỗi ngày chỉ có thể nhốt mình trong toà biệt thự này.
Thứ ba, cần chuẩn bị một ít vật phẩm, chăn đệm.
Mùa đông lạnh như thế này, tôi không muốn bị chết cóng.
Còn những đồ dùng cần thiết khác, như là kem đánh răng, bàn chải đánh răng,... Thì trực tiếp ghi vào giấy cho Linh Khê là được rồi.
Vừa nghĩ đến nằm trên một chiếc giường không có chăn đệm, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy vô cùng cô độc.
Cô đơn và nhiều chuyện quá mệt mỏi.
Ông nội chết rồi, còn tôi lại bị ác linh quấn thân, có nhà nhưng không thể về, có sách mà không thể đọc.
Cuộc đời của tôi vậy mà lại vì một lần giết lợn mà hoàn toàn thay đổi, đây là ông trời trêu đùa tôi chăng? Hay đây vốn là vận mệnh của Tô Ninh tôi?
Càng lúc càng thấy tủi thân, càng lúc càng thấy bản thân thật xui xẻo, nước mắt cũng lặng lẽ tuôn chảy.
" Cậu khóc rồi?"
Bên ngoài phòng, hình bóng của Linh Khê không biết từ khi nào đã xuất hiện, tay cô nhấc lên một túi đồ ăn, vẻ mặt lạnh nhạt nói:" Đói rồi ăn chút đi, tôi mới đặt về giúp cậu."
"À? Không có không có, trong mắt tôi có hạt bụi." Tôi vội vàng bật dậy, lau qua nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười nói:" Cô không phải nói ăn cơm phải tự nghĩ cách sao? Sao còn giúp tôi gọi đồ."
Linh Khê hình như không muốn trả lời:" Tôi ở nhà đương sẽ không để cậu đói, tôi không ở nhà thì cậu lại phải tự mình nghĩ cách thôi."
Tôi cảm kích nói:" Không cần phải phiền phức như vậy, tôi biết nấu cơm, chỉ cần đưa tôi thực phẩm là được rồi."
" Thật biết" Linh Khê nghi hoặc nhìn tôi.
"Tôi biết" Tôi thật thà gật đầu:" Cũng không bằng các đầu bếp trong nhà hàng, nhưng một vài món ăn bình dân trong nhà thì không thành vấn đề."
Linh Khê để đồ ăn ở bên ngoài cửa phòng:" Được, tôi sẽ kêu người mang đồ, để đầy trong tủ lạnh, ít nhất cũng đủ cậu ăn trong vòng một tuần."
" Vẫn còn một chuyện." Tôi đưa những thứ cần thiết đã liệt kê trước đó cho Linh Khê, bàn bạc:" Vậy chuyện bằng lái cô có tính toán thế nào?"
"Thiết Sơn? chính là tài xế đầu cua đến nhà tôi đón chúng ta phải không?" Tôi hỏi Linh Khê.
"Đúng, Thiết Sơn là tài xế của tôi, trước đó đến đón cậu." Linh Khê hào phóng nói:" Trong ga ra có ba chiếc xe, sau khi cậu thi được bằng lái có thể chọn một chiếc, sau này ra ngoài cũng tiện."
Sau đó Linh Khê cầm tờ danh sách mà tôi ghi những đồ dùng cần thiết mang đi.
Tôi một mình ở lầu hai dạo qua một vòng, thật sự rất nhàm chán, chỉ có thể mở máy tính lên chơi một lúc, thuận tiện vào tài khoản QQ giãi bày tâm sự.
Tài khoản QQ này tôi đã đăng ký khi tôi học lớp máy tính vào năm đầu tiên cấp hai. Vì không có điện thoại nên tôi chỉ nhân cơ hội đăng nhập vào mỗi giờ học máy tính. Trong danh sách bạn bè chỉ là bạn học cấp 2 và bạn học cấp 3.
Nhìn những cái tên quen thuộc trên màn hình máy tính, nhớ lại những tháng ngày tươi đẹp khi còn ở trường học, tôi không kìm được mà thở dài.
Cũng không biết sau ba năm tôi có thể loại trừ ác linh trong cơ thể để trở về vườn trường hay không? Hay lại là...
Đang lúc tôi đang cảm thấy hoang mang, lo lắng khi nghĩ về tương lai của mình, thì trên QQ hiện lên thông báo tin nhắn.
Tôi liền mở ra xem, người gửi tin nhắn cho tôi là bạn học cùng lớp hồi cấp 3 Mạnh Phàm, cái lão này chúc tôi năm mới vui vẻ.
Mạnh Phàm là một trong số ít bạn thân trong lớp của tôi, nói là bạn bè cũng không quá.
Nhìn lời chúc phúc của cậu ấy, tôi trả lời xót xa: Gặp phải chút chuyện, phải tạm nghỉ học rồi.
Mạnh Phàm trả lời bằng một dấu chấm hỏi, lại tiếp tục hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tôi lười đánh máy, trực tiếp gọi điện cho cậu ta, thuận tay lấy tai nghe đeo lên.
" Chết tiệt anh trai, cậu đừng có doạ tôi đó."
Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói quen thuộc của Mạnh Phàm vang lên bên tai tôi.
Tôi ngả người lên ghế tựa, giễu cợt nói:" Không doạ cậu, tôi thật sự nghỉ học rồi."
" Đây đang là tình huống gì vậy?" Mạnh Phàm sốt ruột hỏi:" Cuối học kỳ là kỳ thi đại học rồi, bạn lại nói thế này, có phải là muốn từ bỏ con đường Đại học rồi không?"
" Đúng thế, tính mạng khó giữ, không từ bỏ không được." Tôi thành thật nói:" Nói thế nào nhỉ, có một số chuyện có nói ra có thể cậu cũng không tin, nhưng tôi lại vẫn cứ gặp phải rồi."
Mạnh Phàm ở đầu dây bên kia im lặng chốc lát, ngữ khí trở trên ngưng trọng:" Cậu bị bệnh sao?"
Thấy tôi không nói gì, Mạnh Phàn thúc giục nói:" Ninh Tử, Tôi với cậu cũng không xa lạ gì cậu có nhất thiết phải giấu tôi không? nói ra xem tôi có thể giúp gì được cho cậu không?"
"hazz..."
Tôi thoáng do dự một chút, cẩn thận nói:
" Nhưng cậu nhất định đừng nói ra cho người khác biết, tôi không muốn bị người khác mang ra làm chuyện cười ở sau lưng."
" Tôi không thèm, tôi mà là loại người đó sao?" Mạnh Phàm ấm ức nói:" Tôi xin thề, chuyện của cậu trời biết đất biết, tôi biết cậu biết, nếu như tôi nói ra cho người thứ ba biết, tôi sẽ bị thiên lôi đánh, chết không yên lành."
Sau khi Mạnh Phàm cam đoan xong, tôi đem đầu đuôi câu chuyện ác linh lợn quan linh kể lại cho cậu ta nghe.
Kể cả chuyện hiện tại tôi đang ở Kinh Đô, cần tích luỹ mười đại công đức, tôi đều kể lại kỹ càng sự tình.
Mạnh Phàm rất lâu không thấy trả lời, ngay lúc tôi cho rằng mạng có vấn đề, cái lão này lại mở miệng nghiêm trọng nói:" Ninh Tử, lời cậu nói tôi đều tin."
"Ừm" Tôi nhẹ ừ một tiếng, hỏi lại:" Cậu trước đây không phải đam mê nghiên cứu khoa học à, sao lại tin vào những chuyện này?"
Mạnh Phàm trầm mặc một lúc, chậc lưỡi nói:" Có một số chuyện không tin không được. . . . . . "
Cậu ta vẫn chưa nói dứt câu, ở đầu dây bên kia tôi nghe thấy bà nội gọi Mạnh Phàm ăn cơm.
" Ninh Tử, tôi đi ăn cơm đã, chúng ta tối nói chuyện sau nhé"
Mạnh Phàm dường như vẫn còn chuyện gì đó chưa nói hết:" Tối tôi kể với cậu chuyện tôi đã gặp phải gần đây, so với chuyện của cậu càng mơ hồ hơn."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi tháo tai nghe ra trầm tư một lúc, tiểu tử này, vậy tôi không phải ăn sao?
Sau đó, tôi lại lướt web một hồi, mãi đến bảy giờ tối, Linh Khê gọi tôi xuống lầu.
Trong phòng khách, đang bày đầy ắp một đống đồ.
Linh Khê vẻ khá đau đầu nói với tôi:" Những thứ mà cậu cần đều ở đây cả rồi, tự mình sắp xếp đi."
Tôi tỉ mỉ quan sát, từ hoa quả cho đến các loại rau củ, đến cá thịt, đừng nói ngay cả một tuần chứ một tháng tôi còn thấy đủ.
" À, điện thoại và chăn đệm, đồ dùng hàng ngày, đều ở trên ghế sô pha, nhớ xách lên nha."
Linh Khê hướng mặt đi về phòng:" Ngoài mấy thứ ở trên bàn, sim điện thoại cậu phải tự cầm chứng minh thư đi đăng ký."
Tôi lấy từ trong túi áo ra hai vạn nhân dân tệ cùng một nghìn nhân dân tệ tiền mừng tuổi bác cả đưa, thấp thỏm nói:" Những thứ này tất cả hết bao nhiêu tiền?"
Linh Khê chỉ là cứu mạng tôi, chứ không phải chịu trách nhiệm lo cho các chi tiêu hàng ngày của tôi.
Lại nói, tôi cũng không thể không ngại khi để cô ấy trả tiền.
Linh Khê vừa mở cửa phòng, nghe thấy tôi hỏi vậy chân hơi khựng lại, quay người giễu cợt nói:" Cậu có bao nhiêu tiền?"
" À?" Tôi giơ hai ngón tay khe khẽ nói:" Hai, hai nghìn nhân dân tệ."
Linh Khê lộ ra vẻ mặt tươi cười hiếm thấy, đi thẳng vào phòng cũng không quay đầu lại.
Sau cùng tôi lấy ra cái phong thư, trong đó bố đã chuẩn bị cho tôi hai vạn nhân dân tệ.
Ngoài ra, còn một tờ chi phiếu ngân hàng, ở bên dưới có dán một nhãn hiệu, nhãn hiệu có ký tên ba chữ Tô Đồng Diên.
Rất rõ ràng, tờ chi phiếu ngân hàng này được cấp vào ngày tôi với chị gái li biệt mười một năm trước.
Bên trong có bao nhiêu tiền tôi không rõ lắm, cũng không nghĩ đến chuyện dùng tới.
Tôi đem cất những thứ đó cẩn thận, rồi suy nghĩ xem cần dùng đến những vật dụng gì.
Cái cần thiết nhất bây giờ là một chiếc điện thoại.
Tôi cần liên lạc với gia đình, càng cần dùng để liên hệ với Linh Khê.
Cũng giống như cô ấy vừa nói, ác linh trong cơ thể của tôi cứ mỗi ba ngày cần cô ấy đến áp chế. Tôi cần phải bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với cô ấy.
Nếu không công đức còn chưa kịp tích luỹ, tôi cũng đã chết rồi, mọi thứ cũng đều uổng phí.
Cái thứ hai cần là văn phòng phẩm và bằng lái xe.
Tôi từng dự định lên Đại học sẽ đi thi bằng.
Nhưng bây giờ đã vậy, chỉ có thể thực hiện sớm hơn vậy.
Bằng không tôi không thể đi đâu được, mỗi ngày chỉ có thể nhốt mình trong toà biệt thự này.
Thứ ba, cần chuẩn bị một ít vật phẩm, chăn đệm.
Mùa đông lạnh như thế này, tôi không muốn bị chết cóng.
Còn những đồ dùng cần thiết khác, như là kem đánh răng, bàn chải đánh răng,... Thì trực tiếp ghi vào giấy cho Linh Khê là được rồi.
Vừa nghĩ đến nằm trên một chiếc giường không có chăn đệm, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy vô cùng cô độc.
Cô đơn và nhiều chuyện quá mệt mỏi.
Ông nội chết rồi, còn tôi lại bị ác linh quấn thân, có nhà nhưng không thể về, có sách mà không thể đọc.
Cuộc đời của tôi vậy mà lại vì một lần giết lợn mà hoàn toàn thay đổi, đây là ông trời trêu đùa tôi chăng? Hay đây vốn là vận mệnh của Tô Ninh tôi?
Càng lúc càng thấy tủi thân, càng lúc càng thấy bản thân thật xui xẻo, nước mắt cũng lặng lẽ tuôn chảy.
" Cậu khóc rồi?"
Bên ngoài phòng, hình bóng của Linh Khê không biết từ khi nào đã xuất hiện, tay cô nhấc lên một túi đồ ăn, vẻ mặt lạnh nhạt nói:" Đói rồi ăn chút đi, tôi mới đặt về giúp cậu."
"À? Không có không có, trong mắt tôi có hạt bụi." Tôi vội vàng bật dậy, lau qua nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười nói:" Cô không phải nói ăn cơm phải tự nghĩ cách sao? Sao còn giúp tôi gọi đồ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh Khê hình như không muốn trả lời:" Tôi ở nhà đương sẽ không để cậu đói, tôi không ở nhà thì cậu lại phải tự mình nghĩ cách thôi."
Tôi cảm kích nói:" Không cần phải phiền phức như vậy, tôi biết nấu cơm, chỉ cần đưa tôi thực phẩm là được rồi."
" Thật biết" Linh Khê nghi hoặc nhìn tôi.
"Tôi biết" Tôi thật thà gật đầu:" Cũng không bằng các đầu bếp trong nhà hàng, nhưng một vài món ăn bình dân trong nhà thì không thành vấn đề."
Linh Khê để đồ ăn ở bên ngoài cửa phòng:" Được, tôi sẽ kêu người mang đồ, để đầy trong tủ lạnh, ít nhất cũng đủ cậu ăn trong vòng một tuần."
" Vẫn còn một chuyện." Tôi đưa những thứ cần thiết đã liệt kê trước đó cho Linh Khê, bàn bạc:" Vậy chuyện bằng lái cô có tính toán thế nào?"
"Thiết Sơn? chính là tài xế đầu cua đến nhà tôi đón chúng ta phải không?" Tôi hỏi Linh Khê.
"Đúng, Thiết Sơn là tài xế của tôi, trước đó đến đón cậu." Linh Khê hào phóng nói:" Trong ga ra có ba chiếc xe, sau khi cậu thi được bằng lái có thể chọn một chiếc, sau này ra ngoài cũng tiện."
Sau đó Linh Khê cầm tờ danh sách mà tôi ghi những đồ dùng cần thiết mang đi.
Tôi một mình ở lầu hai dạo qua một vòng, thật sự rất nhàm chán, chỉ có thể mở máy tính lên chơi một lúc, thuận tiện vào tài khoản QQ giãi bày tâm sự.
Tài khoản QQ này tôi đã đăng ký khi tôi học lớp máy tính vào năm đầu tiên cấp hai. Vì không có điện thoại nên tôi chỉ nhân cơ hội đăng nhập vào mỗi giờ học máy tính. Trong danh sách bạn bè chỉ là bạn học cấp 2 và bạn học cấp 3.
Nhìn những cái tên quen thuộc trên màn hình máy tính, nhớ lại những tháng ngày tươi đẹp khi còn ở trường học, tôi không kìm được mà thở dài.
Cũng không biết sau ba năm tôi có thể loại trừ ác linh trong cơ thể để trở về vườn trường hay không? Hay lại là...
Đang lúc tôi đang cảm thấy hoang mang, lo lắng khi nghĩ về tương lai của mình, thì trên QQ hiện lên thông báo tin nhắn.
Tôi liền mở ra xem, người gửi tin nhắn cho tôi là bạn học cùng lớp hồi cấp 3 Mạnh Phàm, cái lão này chúc tôi năm mới vui vẻ.
Mạnh Phàm là một trong số ít bạn thân trong lớp của tôi, nói là bạn bè cũng không quá.
Nhìn lời chúc phúc của cậu ấy, tôi trả lời xót xa: Gặp phải chút chuyện, phải tạm nghỉ học rồi.
Mạnh Phàm trả lời bằng một dấu chấm hỏi, lại tiếp tục hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tôi lười đánh máy, trực tiếp gọi điện cho cậu ta, thuận tay lấy tai nghe đeo lên.
" Chết tiệt anh trai, cậu đừng có doạ tôi đó."
Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói quen thuộc của Mạnh Phàm vang lên bên tai tôi.
Tôi ngả người lên ghế tựa, giễu cợt nói:" Không doạ cậu, tôi thật sự nghỉ học rồi."
" Đây đang là tình huống gì vậy?" Mạnh Phàm sốt ruột hỏi:" Cuối học kỳ là kỳ thi đại học rồi, bạn lại nói thế này, có phải là muốn từ bỏ con đường Đại học rồi không?"
" Đúng thế, tính mạng khó giữ, không từ bỏ không được." Tôi thành thật nói:" Nói thế nào nhỉ, có một số chuyện có nói ra có thể cậu cũng không tin, nhưng tôi lại vẫn cứ gặp phải rồi."
Mạnh Phàm ở đầu dây bên kia im lặng chốc lát, ngữ khí trở trên ngưng trọng:" Cậu bị bệnh sao?"
Thấy tôi không nói gì, Mạnh Phàn thúc giục nói:" Ninh Tử, Tôi với cậu cũng không xa lạ gì cậu có nhất thiết phải giấu tôi không? nói ra xem tôi có thể giúp gì được cho cậu không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"hazz..."
Tôi thoáng do dự một chút, cẩn thận nói:
" Nhưng cậu nhất định đừng nói ra cho người khác biết, tôi không muốn bị người khác mang ra làm chuyện cười ở sau lưng."
" Tôi không thèm, tôi mà là loại người đó sao?" Mạnh Phàm ấm ức nói:" Tôi xin thề, chuyện của cậu trời biết đất biết, tôi biết cậu biết, nếu như tôi nói ra cho người thứ ba biết, tôi sẽ bị thiên lôi đánh, chết không yên lành."
Sau khi Mạnh Phàm cam đoan xong, tôi đem đầu đuôi câu chuyện ác linh lợn quan linh kể lại cho cậu ta nghe.
Kể cả chuyện hiện tại tôi đang ở Kinh Đô, cần tích luỹ mười đại công đức, tôi đều kể lại kỹ càng sự tình.
Mạnh Phàm rất lâu không thấy trả lời, ngay lúc tôi cho rằng mạng có vấn đề, cái lão này lại mở miệng nghiêm trọng nói:" Ninh Tử, lời cậu nói tôi đều tin."
"Ừm" Tôi nhẹ ừ một tiếng, hỏi lại:" Cậu trước đây không phải đam mê nghiên cứu khoa học à, sao lại tin vào những chuyện này?"
Mạnh Phàm trầm mặc một lúc, chậc lưỡi nói:" Có một số chuyện không tin không được. . . . . . "
Cậu ta vẫn chưa nói dứt câu, ở đầu dây bên kia tôi nghe thấy bà nội gọi Mạnh Phàm ăn cơm.
" Ninh Tử, tôi đi ăn cơm đã, chúng ta tối nói chuyện sau nhé"
Mạnh Phàm dường như vẫn còn chuyện gì đó chưa nói hết:" Tối tôi kể với cậu chuyện tôi đã gặp phải gần đây, so với chuyện của cậu càng mơ hồ hơn."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi tháo tai nghe ra trầm tư một lúc, tiểu tử này, vậy tôi không phải ăn sao?
Sau đó, tôi lại lướt web một hồi, mãi đến bảy giờ tối, Linh Khê gọi tôi xuống lầu.
Trong phòng khách, đang bày đầy ắp một đống đồ.
Linh Khê vẻ khá đau đầu nói với tôi:" Những thứ mà cậu cần đều ở đây cả rồi, tự mình sắp xếp đi."
Tôi tỉ mỉ quan sát, từ hoa quả cho đến các loại rau củ, đến cá thịt, đừng nói ngay cả một tuần chứ một tháng tôi còn thấy đủ.
" À, điện thoại và chăn đệm, đồ dùng hàng ngày, đều ở trên ghế sô pha, nhớ xách lên nha."
Linh Khê hướng mặt đi về phòng:" Ngoài mấy thứ ở trên bàn, sim điện thoại cậu phải tự cầm chứng minh thư đi đăng ký."
Tôi lấy từ trong túi áo ra hai vạn nhân dân tệ cùng một nghìn nhân dân tệ tiền mừng tuổi bác cả đưa, thấp thỏm nói:" Những thứ này tất cả hết bao nhiêu tiền?"
Linh Khê chỉ là cứu mạng tôi, chứ không phải chịu trách nhiệm lo cho các chi tiêu hàng ngày của tôi.
Lại nói, tôi cũng không thể không ngại khi để cô ấy trả tiền.
Linh Khê vừa mở cửa phòng, nghe thấy tôi hỏi vậy chân hơi khựng lại, quay người giễu cợt nói:" Cậu có bao nhiêu tiền?"
" À?" Tôi giơ hai ngón tay khe khẽ nói:" Hai, hai nghìn nhân dân tệ."
Linh Khê lộ ra vẻ mặt tươi cười hiếm thấy, đi thẳng vào phòng cũng không quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro