Những Điều Cấm Kỵ Trong Dân Gian
Tiếng hý và tiế...
Tô Hoàn
2024-10-13 11:44:23
Tôi đứng ngay tại chỗ, xấu hổ không thôi.
Rất hiển nhiên, hai vạn nhân dân tệ này của tôi căn bản không để vào mắt.
Thêm nữa, hôm nay mua sắm mấy thứ này đã vượt quá mức chi tiêu của tôi.
Rất nhanh sau đó, phỏng đoán của tôi đã được chứng thực.
Không nói đến cả đống nguyên liệu nấu ăn kia, riêng chiếc điện thoại cô ấy mua cho tôi đã là sáu nghìn nhân dân tệ.
Iphone 11 mới nhất, màu đen, dung lượng 128GB.
Còn bộ đệm dày tám phân hàng loại I kia, vật phẩm của cửa tiệm Thuỷ Ngân, ít nhất phải nhiều hơn hai nghìn ba trăm tệ.
Bàn chảy đánh răng điện một nghìn hai trăm tệ, kem đánh răng một trăm sáu tệ, khăn mặt chín mươi năm tệ.
Nhìn vào danh sách hàng hoá đã mua trên hoá đơn, tôi hít sâu một hơi, rất lâu không nói nên lời.
Cô gái này, cũng tiêu xài hoang phí quá rồi!
Cái này tốn nhiều tiền quá, tôi làm sao mới có thể trả lại được đây?
Tôi vừa thấy khổ não, vừa đem đống đồ ôm lên phòng trên tầng hai.
Còn những nguyên liệu nấu ăn này, cũng may tủ lạnh của nhà Linh Khê khá nhiều, ba phòng bếp đều đó tủ lạnh riêng.
Sau khi tôi sắp xếp gọn gàng, tất cả cũng đã được cất hết vào trong.
Chín giờ tối, tôi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, thưởng thức đồ ăn mua về.
Hai phần thịt, hai phần rau và một phần canh xương sườn.
Sau một ngày trời chưa ăn gì, bụng tôi đã đói sôi ùng ục, rất nhanh đã tiêu diệt sạch sẽ đống đồ ăn này.
Linh Khê trong lúc đi rót nước uống nhìn thấy bộ dạng ngấu nghiến ăn như hổ đói của tôi, bộ dạng vờ như không có chuyện gì nói:" Tám giờ sáng mai tôi sẽ ra ngoài, nếu cậu muốn làm sim điện thoại có thể đi cùng tôi, sau đó trở về phải tự mình lái xe."
" Chìa khoá nhà để trong hộp giầy trên kệ."
" Ăn xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ."
Nói xong, Linh Khê tay cầm cốc nước đóng cửa phòng lại, với một thái độ mắt không thấy, tâm không phiền.
Tôi bĩu môi, thu dọn cơm thừa đi vứt vào thùng rác, sau khi tìm thấy chìa khoá cửa nhà tắt đèn rồi lên lầu.
Trên QQ, Mạnh Phàm hình như đã đợi tôi rất lâu, gửi tôi rất nhiều tin nhắn hỏi tôi đã đi đâu rồi.
Tôi đeo dây phone lên, trực tiếp gọi điện cho cậu ấy.
"Bíp."
Cuộc gọi vừa được kết nối từ đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng trách mắng của Mạnh Phàm:" Đợi cậu cả nửa tiếng đồng hồ rồi, cậu vẫn không xuất hiện là tôi đi ngủ rồi đó."
Tôi thả mình trên ghế, thoải mái nói:
" Tin cái thẳng quỷ cậu, ngủ á? có mà cậu muốn chơi game rồi chứ gì."
Bị tôi vạch trần, Mạnh Phàm lập tức thay đổi ngữ điệu, cười nói với tôi:" Người hiểu tôi nhất chỉ có Tô Ninh cậu thôi."
" Được rồi, bớt nói nhảm đi, kể nốt câu chuyện quái dị buổi chiều cậu định kể nói hết đi." Tôi cười mắng.
Mạnh Phàm hắng giọng, ho mấy tiếng, giống như đang chậm rãi rơi vào hồi ức:" Cậu cũng biết, tôi là một người sinh ra ở thành phố, sở dĩ đi đến học ở xã Giang Hạ rồi trở thành bạn học cùng lớp với cậu, cũng vì bố mẹ tôi buôn bán thuỷ sản ở đây."
" Năm ngoái, gia đình tôi đã bán ngôi nhà cũ ở thành phố, bố tôi lấy số tiền này mua một cái biệt thự nhỏ. Cũng phải mất đến ba tháng mới chỉnh trang lại được ngôi nhà, mẹ tôi phải hoàn toàn giám sát, cuối cùng đến tận tháng mười một mới hoàn thành hoàn toàn."
" Sau kỳ nghỉ đông ở trường học, bố tôi đề nghị về nhà mới đón tết. Nói là nhà mới rất phổ biến, sẽ mang đến một năm thuận buồm xuôi gió."
" Hôm đầu tiên tôi ngủ trong ngôi nhà mới của mình, đại khái hơn mười hai giờ đêm, đang lúc tôi mơ mơ màng màng, tôi bị giật mình đánh thức bởi một tiếng ngựa hý."
" Không biết hình dung như thế nào? Giống như trong phòng tôi lúc đó có mười chín hai mươi con ngựa đang không ngừng phi nước đại, ngẩng đầu hí vang, khiến tôi không thể nào ngủ được nên cảm thấy rất bực bội."
" Tôi cho là bản thân đã sinh ra ảo giác, hoặc có thể bố mẹ tôi ở phòng khác đang xem tivi, vậy nên tôi cũng không nghĩ nhiều, cố ép mình ngủ tiếp."
" Nhưng cho đến buổi tối hôm thứ hai, tại cùng thời điểm đó chuyện tương tự vẫn cứ xảy ra, tiếng hý và tiếng chạy của những con ngựa lại xuất hiện. Tiếng kêu này càng kinh khủng hơn cả đêm trước, cũng khiến tôi thêm bực mình."
" Tôi thật sự không chịu được nữa, mở đèn lên xem."
" Cậu đoán xem thế nào?" Ngữ điệu Mạnh Phàm đột nhiên cao lên:" Khi tôi mở đèn lên, những tiếng hí và tiếng chân ngựa lập tức biến mất, quan trọng nhất là bố mẹ tôi căn bản không ở phòng khách."
Tôi bị Mạnh Phàm làm cho giật mình, tóc gáy dựng đứng, kinh hãi vội vàng hỏi :" Những âm thanh cổ quái đó rốt cuộc từ đâu đến?"
Mạnh Phàm thở dài, cười khổ nói:" Tôi cũng không biết, dù sao đêm đó tôi cũng thức trắng, căn bản là một đêm không thể ngủ nổi."
" Đến sáng, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, tôi đã chủ động nói chuyện này với bố mẹ, nhưng bố mẹ dĩ nhiên không tin, còn nói tôi lại vì chơi game quá nhiều nên đầu óc bị u mê mất rồi."
" Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình đi tìm sự thật. Đoán có thể xung quanh nhà tôi có một trang trại nuôi ngựa, hay là người chủ cũ ở đây đã từng nuôi ngựa, vậy mới khiến tôi cứ nửa đêm nghe thấy tiếng ngựa hí."
Tôi tán thành nói:" Cũng có thể có khả năng này, dù sao bây giờ người có tiền rất hiều, đừng nói là nuôi ngựa, ngay cả nuôi khỉ nuôi sói cũng là bình thường."
Mạnh Phàm tiếp lời:" Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy tức giận đi tìm đáp án, nhưng cuối cùng là xung quanh nhà tôi không có một trại ngựa nào. Tôi không tin nổi, dạo qua một vòng xung quanh biệt thự, quan sát từng nhà một, kết quả đáp án vẫn là như vậy, một cọng lông ngựa cũng không tìm thấy."
" Đêm ngày thứ ba, tôi không dám ngủ trong phòng mình nữa, tôi ra ngủ ở phòng khách."
" Tôi cho là như vậy có thể tránh khỏi những tiếng kì lạ kia."
" Nhưng...." Mạnh Phàm nói đến đây, giọng điệu trở nên lắng xuống:" Cậu đoán tôi đã nhìn thấy gì?"
" Cái gì?" Tôi bất giác hỏi.
Mạnh Phàm nuốt nước miếng, trả lời:" Tôi nằm ở trên ghế sô pha, cả phòng khách như ngập trong khói trắng."
" Giống như màn sương của mùa hạ, sương mù lượn lờ, nhấp nhô mờ ảo."
" Những tiếng ngựa hí đó truyền ra từ giữa màn sương khói, cùng với từng trận vó ngựa liên hồi, mỗi một tiếng đều giống như giẫm lên lồng ngực của tôi."
" Tôi muốn dậy mở đèn, muốn gọi bố mẹ tôi xuống lầu chứng kiến cảnh tượng này, nhưng cuối cùng tôi lại chìm vào hôn mê rồi."
" Sau khi tôi tỉnh lại, tôi đã đang nằm ở trong bệnh viện."
" Bác sĩ nói tôi bị nhồi máu cơ tim đột ngột."
" Ninh Tử, cậu tin không? Tôi là người đứng thứ nhất trong hội thi điền kinh hàng cây số ở trường học lại sẽ bị nhồi máu cơ tim sao? Chỉ riêng điều này thôi đã không phải là chuyện đùa nữa rồi."
Mạnh Phàm vội vàng nói tiếp:
" Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi lại lần nữa nói với bố mẹ về chuyện kì quái tôi đã gặp phải ở ngôi biệt thự. Lúc này bố mẹ không phản bác lời tôi nữa, kêu tôi tới ở cùng ông bà nội."
" Sau đó, bố mẹ tôi mời tới một đạo sĩ qua tụng kinh đuổi tà, có tác dụng hay không tôi cũng không rõ, dù sao tôi cũng không dám quay về nữa rồi."
Mạnh Phàm sợ hãi nói:
" Gần đây, mỗi tối tôi vẫn còn mơ, mơ thấy bản thân tôi đang ở sâu bên trong cùng với đàn ngựa. Cậu nói xem nếu như tôi tiếp tục ở trong biệt thự, có thể đã đánh mất cả tính mạng mình rồi?"
" Vậy bây giờ cơ thể cậu thế nào rồi?" Tôi lo lắng hỏi.
Mạnh Phàm ngáp một cái, hết sức ủ rũ nói:
" Tinh thần không còn như trước, lúc nào cũng như đang mơ. Giống như vừa nãy tôi nói với cậu tôi muốn đi ngủ, thật ra không phải là lừa cậu, lúc nào cũng có cảm giác ngủ đến mười hai tiếng cũng không thấy đủ."
" Cậu đúng là con lợn." Tôi nửa đùa nói:" Bố mẹ cậu thì sao, họ ngủ ở biệt thự đều bình an vô sự chứ?"
" Mạnh Phàm nói thầm:" Bởi vậy tôi mới nói chuyện này rất kỳ lạ, bố mẹ tôi ngày ngày ở trong biệt thự chuyện gì cũng đều không gặp cả, cứ đến tôi lại gặp đủ chuyện vớ vẩn."
" Đúng rồi, cậu ngày mai có rảnh không? Tôi mời cậu ăn cơm, ở phố Nam vừa mới mở một quán lẩu, mùi vị không tồi." Mạnh Phàm hào hứng nói.
Ngày mai tôi đang định đi làm sim điện thoại, vừa hay rảnh rỗi, ngay lập tức đồng ý:" Tôi mời cậu chứ, năm mới có được chép bài hay không phải nhờ vào cậu rồi."
Tạm nghỉ học không có nghĩ là sẽ bỏ luôn việc học, chỉ cần cho tôi sổ ghi bài trên lớp, vậy cho dù không được đi học, tôi cũng có thể học được rất nhiều điều.
Cứ như vậy, sau khi tôi đi học lại chỉ cần nhìn qua cũng có thể hiểu được phần nào.
Mạnh Phàm vui vẻ nói:" Chuyện nhỏ, tôi đảm bảo đưa cậu không sót một chữ."
Rất hiển nhiên, hai vạn nhân dân tệ này của tôi căn bản không để vào mắt.
Thêm nữa, hôm nay mua sắm mấy thứ này đã vượt quá mức chi tiêu của tôi.
Rất nhanh sau đó, phỏng đoán của tôi đã được chứng thực.
Không nói đến cả đống nguyên liệu nấu ăn kia, riêng chiếc điện thoại cô ấy mua cho tôi đã là sáu nghìn nhân dân tệ.
Iphone 11 mới nhất, màu đen, dung lượng 128GB.
Còn bộ đệm dày tám phân hàng loại I kia, vật phẩm của cửa tiệm Thuỷ Ngân, ít nhất phải nhiều hơn hai nghìn ba trăm tệ.
Bàn chảy đánh răng điện một nghìn hai trăm tệ, kem đánh răng một trăm sáu tệ, khăn mặt chín mươi năm tệ.
Nhìn vào danh sách hàng hoá đã mua trên hoá đơn, tôi hít sâu một hơi, rất lâu không nói nên lời.
Cô gái này, cũng tiêu xài hoang phí quá rồi!
Cái này tốn nhiều tiền quá, tôi làm sao mới có thể trả lại được đây?
Tôi vừa thấy khổ não, vừa đem đống đồ ôm lên phòng trên tầng hai.
Còn những nguyên liệu nấu ăn này, cũng may tủ lạnh của nhà Linh Khê khá nhiều, ba phòng bếp đều đó tủ lạnh riêng.
Sau khi tôi sắp xếp gọn gàng, tất cả cũng đã được cất hết vào trong.
Chín giờ tối, tôi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, thưởng thức đồ ăn mua về.
Hai phần thịt, hai phần rau và một phần canh xương sườn.
Sau một ngày trời chưa ăn gì, bụng tôi đã đói sôi ùng ục, rất nhanh đã tiêu diệt sạch sẽ đống đồ ăn này.
Linh Khê trong lúc đi rót nước uống nhìn thấy bộ dạng ngấu nghiến ăn như hổ đói của tôi, bộ dạng vờ như không có chuyện gì nói:" Tám giờ sáng mai tôi sẽ ra ngoài, nếu cậu muốn làm sim điện thoại có thể đi cùng tôi, sau đó trở về phải tự mình lái xe."
" Chìa khoá nhà để trong hộp giầy trên kệ."
" Ăn xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ."
Nói xong, Linh Khê tay cầm cốc nước đóng cửa phòng lại, với một thái độ mắt không thấy, tâm không phiền.
Tôi bĩu môi, thu dọn cơm thừa đi vứt vào thùng rác, sau khi tìm thấy chìa khoá cửa nhà tắt đèn rồi lên lầu.
Trên QQ, Mạnh Phàm hình như đã đợi tôi rất lâu, gửi tôi rất nhiều tin nhắn hỏi tôi đã đi đâu rồi.
Tôi đeo dây phone lên, trực tiếp gọi điện cho cậu ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bíp."
Cuộc gọi vừa được kết nối từ đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng trách mắng của Mạnh Phàm:" Đợi cậu cả nửa tiếng đồng hồ rồi, cậu vẫn không xuất hiện là tôi đi ngủ rồi đó."
Tôi thả mình trên ghế, thoải mái nói:
" Tin cái thẳng quỷ cậu, ngủ á? có mà cậu muốn chơi game rồi chứ gì."
Bị tôi vạch trần, Mạnh Phàm lập tức thay đổi ngữ điệu, cười nói với tôi:" Người hiểu tôi nhất chỉ có Tô Ninh cậu thôi."
" Được rồi, bớt nói nhảm đi, kể nốt câu chuyện quái dị buổi chiều cậu định kể nói hết đi." Tôi cười mắng.
Mạnh Phàm hắng giọng, ho mấy tiếng, giống như đang chậm rãi rơi vào hồi ức:" Cậu cũng biết, tôi là một người sinh ra ở thành phố, sở dĩ đi đến học ở xã Giang Hạ rồi trở thành bạn học cùng lớp với cậu, cũng vì bố mẹ tôi buôn bán thuỷ sản ở đây."
" Năm ngoái, gia đình tôi đã bán ngôi nhà cũ ở thành phố, bố tôi lấy số tiền này mua một cái biệt thự nhỏ. Cũng phải mất đến ba tháng mới chỉnh trang lại được ngôi nhà, mẹ tôi phải hoàn toàn giám sát, cuối cùng đến tận tháng mười một mới hoàn thành hoàn toàn."
" Sau kỳ nghỉ đông ở trường học, bố tôi đề nghị về nhà mới đón tết. Nói là nhà mới rất phổ biến, sẽ mang đến một năm thuận buồm xuôi gió."
" Hôm đầu tiên tôi ngủ trong ngôi nhà mới của mình, đại khái hơn mười hai giờ đêm, đang lúc tôi mơ mơ màng màng, tôi bị giật mình đánh thức bởi một tiếng ngựa hý."
" Không biết hình dung như thế nào? Giống như trong phòng tôi lúc đó có mười chín hai mươi con ngựa đang không ngừng phi nước đại, ngẩng đầu hí vang, khiến tôi không thể nào ngủ được nên cảm thấy rất bực bội."
" Tôi cho là bản thân đã sinh ra ảo giác, hoặc có thể bố mẹ tôi ở phòng khác đang xem tivi, vậy nên tôi cũng không nghĩ nhiều, cố ép mình ngủ tiếp."
" Nhưng cho đến buổi tối hôm thứ hai, tại cùng thời điểm đó chuyện tương tự vẫn cứ xảy ra, tiếng hý và tiếng chạy của những con ngựa lại xuất hiện. Tiếng kêu này càng kinh khủng hơn cả đêm trước, cũng khiến tôi thêm bực mình."
" Tôi thật sự không chịu được nữa, mở đèn lên xem."
" Cậu đoán xem thế nào?" Ngữ điệu Mạnh Phàm đột nhiên cao lên:" Khi tôi mở đèn lên, những tiếng hí và tiếng chân ngựa lập tức biến mất, quan trọng nhất là bố mẹ tôi căn bản không ở phòng khách."
Tôi bị Mạnh Phàm làm cho giật mình, tóc gáy dựng đứng, kinh hãi vội vàng hỏi :" Những âm thanh cổ quái đó rốt cuộc từ đâu đến?"
Mạnh Phàm thở dài, cười khổ nói:" Tôi cũng không biết, dù sao đêm đó tôi cũng thức trắng, căn bản là một đêm không thể ngủ nổi."
" Đến sáng, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, tôi đã chủ động nói chuyện này với bố mẹ, nhưng bố mẹ dĩ nhiên không tin, còn nói tôi lại vì chơi game quá nhiều nên đầu óc bị u mê mất rồi."
" Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình đi tìm sự thật. Đoán có thể xung quanh nhà tôi có một trang trại nuôi ngựa, hay là người chủ cũ ở đây đã từng nuôi ngựa, vậy mới khiến tôi cứ nửa đêm nghe thấy tiếng ngựa hí."
Tôi tán thành nói:" Cũng có thể có khả năng này, dù sao bây giờ người có tiền rất hiều, đừng nói là nuôi ngựa, ngay cả nuôi khỉ nuôi sói cũng là bình thường."
Mạnh Phàm tiếp lời:" Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy tức giận đi tìm đáp án, nhưng cuối cùng là xung quanh nhà tôi không có một trại ngựa nào. Tôi không tin nổi, dạo qua một vòng xung quanh biệt thự, quan sát từng nhà một, kết quả đáp án vẫn là như vậy, một cọng lông ngựa cũng không tìm thấy."
" Đêm ngày thứ ba, tôi không dám ngủ trong phòng mình nữa, tôi ra ngủ ở phòng khách."
" Tôi cho là như vậy có thể tránh khỏi những tiếng kì lạ kia."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Nhưng...." Mạnh Phàm nói đến đây, giọng điệu trở nên lắng xuống:" Cậu đoán tôi đã nhìn thấy gì?"
" Cái gì?" Tôi bất giác hỏi.
Mạnh Phàm nuốt nước miếng, trả lời:" Tôi nằm ở trên ghế sô pha, cả phòng khách như ngập trong khói trắng."
" Giống như màn sương của mùa hạ, sương mù lượn lờ, nhấp nhô mờ ảo."
" Những tiếng ngựa hí đó truyền ra từ giữa màn sương khói, cùng với từng trận vó ngựa liên hồi, mỗi một tiếng đều giống như giẫm lên lồng ngực của tôi."
" Tôi muốn dậy mở đèn, muốn gọi bố mẹ tôi xuống lầu chứng kiến cảnh tượng này, nhưng cuối cùng tôi lại chìm vào hôn mê rồi."
" Sau khi tôi tỉnh lại, tôi đã đang nằm ở trong bệnh viện."
" Bác sĩ nói tôi bị nhồi máu cơ tim đột ngột."
" Ninh Tử, cậu tin không? Tôi là người đứng thứ nhất trong hội thi điền kinh hàng cây số ở trường học lại sẽ bị nhồi máu cơ tim sao? Chỉ riêng điều này thôi đã không phải là chuyện đùa nữa rồi."
Mạnh Phàm vội vàng nói tiếp:
" Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi lại lần nữa nói với bố mẹ về chuyện kì quái tôi đã gặp phải ở ngôi biệt thự. Lúc này bố mẹ không phản bác lời tôi nữa, kêu tôi tới ở cùng ông bà nội."
" Sau đó, bố mẹ tôi mời tới một đạo sĩ qua tụng kinh đuổi tà, có tác dụng hay không tôi cũng không rõ, dù sao tôi cũng không dám quay về nữa rồi."
Mạnh Phàm sợ hãi nói:
" Gần đây, mỗi tối tôi vẫn còn mơ, mơ thấy bản thân tôi đang ở sâu bên trong cùng với đàn ngựa. Cậu nói xem nếu như tôi tiếp tục ở trong biệt thự, có thể đã đánh mất cả tính mạng mình rồi?"
" Vậy bây giờ cơ thể cậu thế nào rồi?" Tôi lo lắng hỏi.
Mạnh Phàm ngáp một cái, hết sức ủ rũ nói:
" Tinh thần không còn như trước, lúc nào cũng như đang mơ. Giống như vừa nãy tôi nói với cậu tôi muốn đi ngủ, thật ra không phải là lừa cậu, lúc nào cũng có cảm giác ngủ đến mười hai tiếng cũng không thấy đủ."
" Cậu đúng là con lợn." Tôi nửa đùa nói:" Bố mẹ cậu thì sao, họ ngủ ở biệt thự đều bình an vô sự chứ?"
" Mạnh Phàm nói thầm:" Bởi vậy tôi mới nói chuyện này rất kỳ lạ, bố mẹ tôi ngày ngày ở trong biệt thự chuyện gì cũng đều không gặp cả, cứ đến tôi lại gặp đủ chuyện vớ vẩn."
" Đúng rồi, cậu ngày mai có rảnh không? Tôi mời cậu ăn cơm, ở phố Nam vừa mới mở một quán lẩu, mùi vị không tồi." Mạnh Phàm hào hứng nói.
Ngày mai tôi đang định đi làm sim điện thoại, vừa hay rảnh rỗi, ngay lập tức đồng ý:" Tôi mời cậu chứ, năm mới có được chép bài hay không phải nhờ vào cậu rồi."
Tạm nghỉ học không có nghĩ là sẽ bỏ luôn việc học, chỉ cần cho tôi sổ ghi bài trên lớp, vậy cho dù không được đi học, tôi cũng có thể học được rất nhiều điều.
Cứ như vậy, sau khi tôi đi học lại chỉ cần nhìn qua cũng có thể hiểu được phần nào.
Mạnh Phàm vui vẻ nói:" Chuyện nhỏ, tôi đảm bảo đưa cậu không sót một chữ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro