Thế Giới 1: Ngư...
2024-12-16 11:07:49
Điều này hoàn toàn khác với những gì đã được mô tả trong câu chuyện.
Người cá trong truyền thuyết không ăn thức ăn của con người, dường như chỉ là một tồn tại để làm nổi bật con người. Nhưng thực tế không phải là cổ tích, so với những hình ảnh ảo tưởng đó, hình ảnh của Asmondeus ăn sống thịt máu lại khiến Tân Uyển cảm thấy thực tế và thú vị hơn nhiều.
Cô không làm phiền Asmondeus đang ăn, mà cuộn tròn người lại bên cạnh đống lửa, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Khi có lửa, Tân Uyển ngủ rất ngon, hơi ấm lâu lắm mới có mang đến cho cô những giấc mơ dễ chịu, những giai điệu du dương vang lên trong tâm trí, khiến cô say sưa trong giấc mơ, không biết hôm nay là ngày gì.
Một bàn tay phủ đầy vảy sáng màu nhẹ nhàng chạm lên cơ thể cô, đầu ngón tay khẽ mở, giải phóng chiếc áo của cô.
Ánh lửa chiếu sáng lên bức tường hang, tạo ra hai bóng hình mờ ảo, bóng lớn đứng yên rất lâu, sau đó cúi xuống, hòa vào bóng dáng của cô gái.
…
Tân Uyển mơ một giấc mộng.
Cô cảm thấy có người liếm qua rốn của cô, ngậm lấy núm vú của cô.
Cô nghe được chính mình động tình rên rỉ, uyển chuyển như tiếng chim yến líu lo.
Cô nếm được vị môi mát lạnh, lưỡi mềm mại, và một chút vị máu tanh.
Tuy nhiên, cô không thể mở mắt ra.
Tân Uyển nhìn chằm chằm vào những ngón tay dính dớp của mình, không nói một lời.
... Cô nên nói gì đây? Nào có người lưu lạc đến trình độ này mà còn có lòng dạ nhàn nhã làm mộng xuân như cô a!
Hiện tại cô chỉ cảm thấy may mắn vì người cá đã rời khỏi hang và ra biển, không nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô.
Gương mặt cô đỏ bừng, Tân Uyển hít một hơi thật sâu, đốt một ít tro cỏ rồi cho vào vỏ sò, mang theo đồ đạc trở về đất liền.
Cô đã cởi bỏ quần áo bên cạnh nguồn nước trong đảo, dùng vỏ rùa để múc nước rửa sạch bụi bẩn và dầu trên cơ thể và tóc.
Lúc này, Tân Uyển rất ghen tị với Asmondeus: không biết người cá có cấu tạo như thế nào, rõ ràng anh có mái tóc dài như vậy, nhưng không hề phải lo lắng về việc gội đầu, vừa ra khỏi nước vẫn đẹp như thường.
Cô lại múc thêm một ít nước để pha loãng tro cỏ, rồi thoa lên tóc, nhẹ nhàng xoa bóp, sau đó dùng nước rửa sạch, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi tắm xong, tâm trạng của Tân Uyển cũng khá hơn, cô vừa hát vừa giặt sạch quần áo rồi treo lên phơi, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, chuẩn bị thử xem có thể làm ra một bộ quần áo che thân từ lá cây hay không.
Cô đặt những cành lá có thể hái được bên cạnh, dùng đá nhọn kết hợp với vỏ sò, cố gắng lấy sợi từ những tấm lá lớn.
Vì không biết có loại lá nào có thể làm như vậy hay không, Tân Uyển đã thử rất lâu, cuối cùng cũng thành công tách ra được một số sợi. Cô xoắn những sợi này lại thành dây thừng có hơi dày hơn, nhìn lên bầu trời rồi quyết định trước khi thủy triều dâng sẽ trở về hang, phần còn lại sẽ làm vào ngày mai.
Người cá trong truyền thuyết không ăn thức ăn của con người, dường như chỉ là một tồn tại để làm nổi bật con người. Nhưng thực tế không phải là cổ tích, so với những hình ảnh ảo tưởng đó, hình ảnh của Asmondeus ăn sống thịt máu lại khiến Tân Uyển cảm thấy thực tế và thú vị hơn nhiều.
Cô không làm phiền Asmondeus đang ăn, mà cuộn tròn người lại bên cạnh đống lửa, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Khi có lửa, Tân Uyển ngủ rất ngon, hơi ấm lâu lắm mới có mang đến cho cô những giấc mơ dễ chịu, những giai điệu du dương vang lên trong tâm trí, khiến cô say sưa trong giấc mơ, không biết hôm nay là ngày gì.
Một bàn tay phủ đầy vảy sáng màu nhẹ nhàng chạm lên cơ thể cô, đầu ngón tay khẽ mở, giải phóng chiếc áo của cô.
Ánh lửa chiếu sáng lên bức tường hang, tạo ra hai bóng hình mờ ảo, bóng lớn đứng yên rất lâu, sau đó cúi xuống, hòa vào bóng dáng của cô gái.
…
Tân Uyển mơ một giấc mộng.
Cô cảm thấy có người liếm qua rốn của cô, ngậm lấy núm vú của cô.
Cô nghe được chính mình động tình rên rỉ, uyển chuyển như tiếng chim yến líu lo.
Cô nếm được vị môi mát lạnh, lưỡi mềm mại, và một chút vị máu tanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, cô không thể mở mắt ra.
Tân Uyển nhìn chằm chằm vào những ngón tay dính dớp của mình, không nói một lời.
... Cô nên nói gì đây? Nào có người lưu lạc đến trình độ này mà còn có lòng dạ nhàn nhã làm mộng xuân như cô a!
Hiện tại cô chỉ cảm thấy may mắn vì người cá đã rời khỏi hang và ra biển, không nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô.
Gương mặt cô đỏ bừng, Tân Uyển hít một hơi thật sâu, đốt một ít tro cỏ rồi cho vào vỏ sò, mang theo đồ đạc trở về đất liền.
Cô đã cởi bỏ quần áo bên cạnh nguồn nước trong đảo, dùng vỏ rùa để múc nước rửa sạch bụi bẩn và dầu trên cơ thể và tóc.
Lúc này, Tân Uyển rất ghen tị với Asmondeus: không biết người cá có cấu tạo như thế nào, rõ ràng anh có mái tóc dài như vậy, nhưng không hề phải lo lắng về việc gội đầu, vừa ra khỏi nước vẫn đẹp như thường.
Cô lại múc thêm một ít nước để pha loãng tro cỏ, rồi thoa lên tóc, nhẹ nhàng xoa bóp, sau đó dùng nước rửa sạch, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi tắm xong, tâm trạng của Tân Uyển cũng khá hơn, cô vừa hát vừa giặt sạch quần áo rồi treo lên phơi, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, chuẩn bị thử xem có thể làm ra một bộ quần áo che thân từ lá cây hay không.
Cô đặt những cành lá có thể hái được bên cạnh, dùng đá nhọn kết hợp với vỏ sò, cố gắng lấy sợi từ những tấm lá lớn.
Vì không biết có loại lá nào có thể làm như vậy hay không, Tân Uyển đã thử rất lâu, cuối cùng cũng thành công tách ra được một số sợi. Cô xoắn những sợi này lại thành dây thừng có hơi dày hơn, nhìn lên bầu trời rồi quyết định trước khi thủy triều dâng sẽ trở về hang, phần còn lại sẽ làm vào ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro