Thế Giới 1: Ngư...
2024-12-16 11:07:49
Hơn nữa, bây giờ cô đã có lửa, cuối cùng có thể khôi phục lại cách sinh tồn của con người, không cần phải sống cuộc sống nguyên thủy nữa.
“Nhìn kìa! Tôi đã có lửa rồi!”
Khi Asmondeus trở về hang với con mồi, Tân Uyển phấn khích khoe với anh ngọn lửa ấm áp.
Mí mắt của người cá hơi co lại, rồi lại trở về trạng thái bình thường.
Có thể thấy anh thực sự có chút không quen với ngọn lửa, nhưng anh vẫn đến bên Tân Uyển, đặt thức ăn có thể ăn được của cô bên bờ.
Tân Uyển nướng một con cá biển, rồi nướng thêm một ít sò khô, những món ăn nóng hổi lâu lắm rồi mới có khiến cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
“Anh có muốn thử không?”
Thấy Asmondeus cứ nhìn chằm chằm vào mình, Tân Uyển đưa cho anh một con cá nướng, muốn anh cũng thử cách ăn của con người. Nhưng Asmondeus chỉ nếm một miếng rồi lắc đầu lùi lại.
“Không thích lắm sao?”
“Xin lỗi.”
Giọng nói của Asmondeus nghe có chút ấm ức.
Tân Uyển vội vàng xua tay:
“Không sao, không thích thì không ăn.”
“Em có thất vọng về tôi không?”
Anh nhìn Tân Uyển, như thể ngay giây tiếp theo sẽ khóc.
“Sao lại như vậy!” Tân Uyển cảm thấy đau lòng, ra hiệu cho anh lại gần, rồi ôm chặt anh và nhẹ nhàng vỗ về: “Thói quen sống của chúng ta vốn đã khác nhau, tôi hiểu việc anh không thích là điều hoàn toàn hợp lý. Hơn nữa, như vậy tôi lại hiểu thêm về anh một chút, ngược lại còn rất vui nữa!”
Asmondeus để cho Tân Uyển ôm lấy mình, ánh mắt anh trở nên trầm tư.
“Asmondeus, nếu có thể, tôi có thể nhờ anh tìm cho tôi một số vỏ sò lớn hơn được không?”
Sau khi ăn xong, Tân Uyển ra hiệu hỏi Asmondeus.
"Tôi muốn dùng để nấu nước nóng.”
“Chờ một chút.”
Asmondeus vừa nghe cô nói xong đã lập tức quay người lặn xuống nước, khoảng mười phút sau, anh xuất hiện trở lại trước mặt cô, mang theo một con rùa biển khổng lồ đã chết.
“Gần đây tôi chỉ tìm thấy cái này, em thấy có phù hợp không?”
“Chắc là phù hợp...” Tân Uyển cố gắng giấu đi vẻ sốc của mình: “Nhưng mà làm sao để lấy vỏ ra...”
Cô chưa dứt lời thì đã há hốc mồm nhìn Asmondeus dễ dàng cắt mở phần bụng của con rùa, xé thịt ra, cuối cùng lột ra một cái vỏ rùa nguyên vẹn đưa cho cô.
Tân Uyển lúc này mới thực sự hiểu được sức mạnh đáng sợ của người cá.
“Cảm, cảm ơn...”
Cô cẩn thận nhận lấy cái vỏ rùa còn đang nhỏ giọt máu, rửa sạch trong nước biển rồi để bên cạnh lửa cho khô.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, cô ngồi lại, vừa định nói chuyện với Asmondeus thì ngẩng đầu lên đã thấy anh đang đưa thịt rùa vào miệng. Đôi môi anh dính máu, dòng chất lỏng màu đỏ sẫm chảy xuống khóe miệng, nhỏ xuống mặt nước, tạo thành một vệt màu đỏ. Cảnh tượng này dưới ánh lửa trông như một bức tranh quảng cáo phim kinh dị.
Trước đây Tân Uyển chưa bao giờ thấy người cá ăn uống, cũng không rõ thực đơn của người cá có những gì. Nhưng nhìn Asmondeus xé thịt rùa thành từng miếng nhỏ để ăn như đồ ăn vặt, cô có thể đoán được vị trí cao trong chuỗi thức ăn đại dương của người cá.
“Nhìn kìa! Tôi đã có lửa rồi!”
Khi Asmondeus trở về hang với con mồi, Tân Uyển phấn khích khoe với anh ngọn lửa ấm áp.
Mí mắt của người cá hơi co lại, rồi lại trở về trạng thái bình thường.
Có thể thấy anh thực sự có chút không quen với ngọn lửa, nhưng anh vẫn đến bên Tân Uyển, đặt thức ăn có thể ăn được của cô bên bờ.
Tân Uyển nướng một con cá biển, rồi nướng thêm một ít sò khô, những món ăn nóng hổi lâu lắm rồi mới có khiến cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
“Anh có muốn thử không?”
Thấy Asmondeus cứ nhìn chằm chằm vào mình, Tân Uyển đưa cho anh một con cá nướng, muốn anh cũng thử cách ăn của con người. Nhưng Asmondeus chỉ nếm một miếng rồi lắc đầu lùi lại.
“Không thích lắm sao?”
“Xin lỗi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói của Asmondeus nghe có chút ấm ức.
Tân Uyển vội vàng xua tay:
“Không sao, không thích thì không ăn.”
“Em có thất vọng về tôi không?”
Anh nhìn Tân Uyển, như thể ngay giây tiếp theo sẽ khóc.
“Sao lại như vậy!” Tân Uyển cảm thấy đau lòng, ra hiệu cho anh lại gần, rồi ôm chặt anh và nhẹ nhàng vỗ về: “Thói quen sống của chúng ta vốn đã khác nhau, tôi hiểu việc anh không thích là điều hoàn toàn hợp lý. Hơn nữa, như vậy tôi lại hiểu thêm về anh một chút, ngược lại còn rất vui nữa!”
Asmondeus để cho Tân Uyển ôm lấy mình, ánh mắt anh trở nên trầm tư.
“Asmondeus, nếu có thể, tôi có thể nhờ anh tìm cho tôi một số vỏ sò lớn hơn được không?”
Sau khi ăn xong, Tân Uyển ra hiệu hỏi Asmondeus.
"Tôi muốn dùng để nấu nước nóng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chờ một chút.”
Asmondeus vừa nghe cô nói xong đã lập tức quay người lặn xuống nước, khoảng mười phút sau, anh xuất hiện trở lại trước mặt cô, mang theo một con rùa biển khổng lồ đã chết.
“Gần đây tôi chỉ tìm thấy cái này, em thấy có phù hợp không?”
“Chắc là phù hợp...” Tân Uyển cố gắng giấu đi vẻ sốc của mình: “Nhưng mà làm sao để lấy vỏ ra...”
Cô chưa dứt lời thì đã há hốc mồm nhìn Asmondeus dễ dàng cắt mở phần bụng của con rùa, xé thịt ra, cuối cùng lột ra một cái vỏ rùa nguyên vẹn đưa cho cô.
Tân Uyển lúc này mới thực sự hiểu được sức mạnh đáng sợ của người cá.
“Cảm, cảm ơn...”
Cô cẩn thận nhận lấy cái vỏ rùa còn đang nhỏ giọt máu, rửa sạch trong nước biển rồi để bên cạnh lửa cho khô.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, cô ngồi lại, vừa định nói chuyện với Asmondeus thì ngẩng đầu lên đã thấy anh đang đưa thịt rùa vào miệng. Đôi môi anh dính máu, dòng chất lỏng màu đỏ sẫm chảy xuống khóe miệng, nhỏ xuống mặt nước, tạo thành một vệt màu đỏ. Cảnh tượng này dưới ánh lửa trông như một bức tranh quảng cáo phim kinh dị.
Trước đây Tân Uyển chưa bao giờ thấy người cá ăn uống, cũng không rõ thực đơn của người cá có những gì. Nhưng nhìn Asmondeus xé thịt rùa thành từng miếng nhỏ để ăn như đồ ăn vặt, cô có thể đoán được vị trí cao trong chuỗi thức ăn đại dương của người cá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro