[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ

Tự Mình Làm? 3

2024-09-06 00:34:28

Đưa mắt chăm chú liếc nhìn nam nhân lạnh lùng như băng, xấu hổ mà kéo khóe miệng.

“Thật xin lỗi, ta…Ta…Không phải là cố ý.”

Nàng chỉ muốn ép cho Tiêu Hàm nói cho nàng biết phương pháp chữa tật chân, mặc dù nửa đêm không thể mời được đại phu, nhưng có thể dùng biện pháp gì đó để giúp hắn giảm bớt đau một chút.

Hết lần này hết lần khác hắn dường như cứ muốn chết, nói không chịu nghe, nàng chỉ có thể lấy bạo lực trị bạo lực.

Kết quả…Đã xảy ra sự cố.

Nếu là người khác, thì Tiêu Hàm đã thật sự sớm giết chết đối phương, hắn lạnh lùng liếc nhìn nữ nhân giống như đứa trẻ nhận sai, chỉ nói một chữ.

“Cút.”

Nữ nhân bĩu môi, cũng trả lời bằng một chữ.

“Ừ.”

Cút thì không thể cút được, nếu hắn không nói biện pháp, nàng sẽ không đi.

Thấy nàng cứ như khúc gỗ đứng ở cạnh giường, Tiêu Hàm nhắm mắt lại, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.

Nhìn thấy hắn nhắm mắt ngủ, Lý Diệu Diệu tức giận không có chỗ để phát, nàng ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm chân của hắn, đưa tay qua rồi lại thu lại.

Lặp lại nhiều lần, cuối cùng nàng vẫn là thu tay lại, lựa chọn làm con mèo dựa vào mép giường.

Nàng cũng không tin, dưới ánh mắt nóng bỏng của nàng, mà hắn có thể tránh như không thấy.

Quả thật là nàng đã thành công, đôi lông mi dài của nam nhân không ngừng run rẩy, bàn tay kia muốn bóp tay nàng lại muốn hành động.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn bàn tay hắn đặt lên đùi run rẩy, Lý Diệu Diệu phồng má rồi lại nhếch miệng.

Trong lòng có chút thương xót, chân đau bao nhiêu thì tay mới có thể run rẩy như vậy.

Lý Diệu Diệu nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng không cảm thấy xấu hổ, nàng là quang minh chính đại mà nhìn, đương nhiên, nhìn cũng không hề sợ hãi.

Người nào đó lại nhịn không nổi nữa.

Nàng không phải là muốn giúp hắn sao?

Hắn không tin chờ cho đến khi nàng nhìn thấy đôi chân mục nát giấu dưới lớp vải kia, thì nàng còn có thể kiên trì được như bây giờ không.

“Lấy nước sôi đun nóng, là có thể giảm bớt cơn đau tật ở chân.”

Nước ấm đắp lên?

Suy nghĩ một chút, Lý Diệu Diệu cảm thấy thịt đau.

Nàng nhíu mày, ho nhẹ một tiếng: “Vậy ngươi chờ ta, bây giờ ta đi nấu nước.”

Nấu nước xong múc vào thùng, sợ không đủ lại múc thêm mấy gáo nước lạnh vào trong nồi, dùng lửa nhỏ đun nước ấm.

Sau đó từ trên giá gỗ lấy một chiếc khăn ném vào trong thùng, bưng thùng nước trở về phòng.

Đặt thùng gỗ lên trên bàn trà, nàng định đỡ Tiêu Hàm ngồi dậy, nhưng sợ hắn không vui nói: “Ngươi tự mình ngồi dậy đi.”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ

Số ký tự: 0