Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ

Lấy Lương Thực...

Mễ Hoa Hoa

2024-09-15 04:38:06

Triệu lão thái cũng không phải là người thích chiếm cái lợi nhỏ, nên cho nhiều hơn

Hơn hai mươi con cá trong nhà, đổi được ba bốn trăm cân lương thực, có lúa, có lúa mì, cũng có bột mì và gạo.

Cá mặc dù ăn rất ngon, nhưng không thể làm cơm ăn được.

Trong nhà có lương thực, trong lòng cũng không hoảng sợ.

Vân Thị nhìn rất nhiều lương thực bên trong kho lúa, mặt cười rạng rỡ: “Nương, ngày mai chúng ta lại đi bắt cá, thì có thể đổi được lương thực cho mùa đông năm nay rồi."

Triệu lão thái cười cười, lắc đầu: “Ngày mai không lên núi."

"À?" Vân Thị gấp gáp: “Vì sao ạ? Chỗ đó vẫn còn có thể kiếm cá, hơn nữa chúng ta còn có nhiều quả óc chó như vậy ở trên núi còn không có mang về!"

Triệu lão thái đáp lại: " Ngày hôm qua thì hạt óc chó, hôm nay lại cá, sớm đã bị Vương Thị theo dõi. Sớm bị Vương Thị kia nhắm đến rồi. Buổi sáng hôm nay bị kích thích bằng lời nói, cái bà già đó còn có thể không bị tức giận sao, ngày mai dù chúng ta có nhổ vào mặt bà ta, thì bà ta vẫn sẽ đi theo. Đến lúc đó bắt gặp được thứ gì tốt, bọn họ không dám đoạt đoạt trong tay chúng ta, lẽ nào còn không thể nhặt trên mặt đất. Phía sau núi không phải là của nhà chúng ta, chúng ta muốn ngăn cản cũng ngăn không được."

"Vậy…vậy phải làm sao bây giờ?" Vân Thị lắp ba lắp bắp, trong lòng tiếc hận.

"Ngày mai con để mấy đứa trẻ ở nhà, không cần đi đâu cả." Triệu lão thái nói: “Ta mang theo Chí Hằng đi mượn xe bò nhà tộc trưởng, đem hạt óc chó trong nhà cùng với chỗ nấm hôm nay hái được đi bán, thuận tiện mang Chí Hằng đi y quán xem xem cái chân."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vân Thị đáp lại: “Vâng, Nương."

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu lão thái mượn cái xe bò nhà tộc trưởng, chất ba túi hạt óc chó cùng giỏ nấm tươi lên trên xe bò.

"Nãi nãi, con cũng muốn đi." Triệu Linh Chi còn chưa thấy qua chợ phiên thời cổ đại đâu, nàng muốn đi xem xem.

Triệu lão thái nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cháu, đôi mắt to ngấn nước, cái mũi thẳng tắp, đôi môi nhuận hồng xinh đẹp, một cô nương mười hai tuổi, xinh đẹp dịu dàng như một nụ hoa.

Đứa cháu gái này bộ dạng xinh đẹp như vậy, mang ra ngoài thì quá nguy hiểm.

Trong nhà trải qua đại nạn, không còn có thể chịu đựng được giày vò.

Triệu lão thái không chút do dự cự tuyệt: “Tuổi của con không nhỏ rồi, không thể lộ diện!"

Triệu Chí hằng cũng cười ha ha nói: "Linh Chi nhà chúng ta trở thành một cô nương lớn rồi, xinh đẹp như vậy, cũng không thể bị những tên dê xồm nhìn thấy!"

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ

Số ký tự: 0