Nữ Giả Nam Ở Trường Học Nam Sinh
Chụp Lén (2)
2024-11-20 03:51:33
Sau đó khóe miệng nam sinh dơ lên độ cung man ý vị không rõ nói: “Ồ, xem ra là gần chỗ này còn có một con chuột nhắt đang trốn.”
“Chuột? Chuột gì cơ?”
Trong lòng Ôn Hoài thầm nghĩ không ổn rồi, không ngờ lại vừa vặn bị bắt được, cô đang định chạy trở về nhưng không ngờ, người sau lưng tốc độ càng nhanh như một trận gió mạnh, mấy giây sau đã chạy đến ngay sau một tay xách cổ áo cô.
Lưỡi Giang Sóc chọc chọc sau hàm răng khí lạnh lan tràn lên, anh nâng nhẹ cằm, cả người toát ra khí tràng tàn nhẫn: “Chú lùn con, gan cậu cũng lớn đấy? Dám trốn để chụp ?”
Ôn Hoài không tự chủ được mà run bả vai một chút, cô cứng đờ quay đầu lại, trên mặt mang theo tươi cười đầy miễn cưỡng: “Tôi, tôi không chụp các cậu, tôi vừa rồi là đang…… Chụp phong cảnh.”
Khóe miệng Giang Sóc bứt lên độ cung mang vẻ khinh thường như là cảm thấy lý do của cô mười phần vụng về, cười nhạo một cái.
“Thế à? Có thật là chụp phong cảnh hay không thì đưa di động cho tôi kiểm tra một chút là biết mà?”
Trong lòng Ôn Hoài bất an lên, cô cắn môi dưới gắt gao nắm chặt điện thoại di động ở trong tay.
Nhìn động tác của cô Giang Sóc híp mắt, ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt rồi cười lạnh nói: “Như nào? Không dám à? Chột dạ?”
Chú lùn con này không giấu được biểu cảm vừa nhìn là biết có phải đang nói dối hay không.
Ôn Hoài không biết nếu bị bọn họ phát hiện mình vừa chụp lén hình ảnh đó, thì liệu cô có trở thành người bị đánh thứ hai hay không.
Nghĩ thế cô không biết lấy dũng khí ở đâu ra mắt hạnh trợn tròn, cứng lên nói với nam sinh: “Đây là di động của tôi, nó là riêng tư cá nhân, tại sao tôi phải cho cậu xem? Với cả tôi không quen cậu cũng không quen biết người kia! Tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi, tôi phải đi về đây, giáo viên còn đang chờ ở đằng trước!”
Ai ngờ nghe xong lời này Giang Sóc không chỉ thả cô ra, ngược lại nắm chặt cánh tay của cô, chống lên hàm trên nói với ánh mắt âm độc: “Dùng giáo viên dọa tôi?”
“Anh Sóc đừng nghe thằng lùn con này! Trừ bỏ nó căn bản không có ai đến chỗ này!”
“Đúng rồi! Nó đang nối dối! Chỗ này hẻo lánh đến cái bóng ma còn không có, nó chắc chắn là nghĩ nhân cơ hội này để chạy trốn!”
Giang Sóc cười châm biếm, đột nhiên cúi người xuống làm khuôn mặt trông rất hung ác ấy càng đến gần: “Con người của tôi từ lúc sinh ra ghét nhất là bị uy hiếp, với cả chắc làm cậu thất vọng rồi, cho dù giáo viên có đến thấy bọn này đánh nhau thì sao? Bọn họ biết thì cũng có dám nói à!”
Khẩu khí của đối phương cuồng vọng tự đại không thèm để ý đến mấy chuyện này, không sợ giáo viên một chút nào, thân thể Ôn Hoài run lên mà lui lại đằng sau theo bản năng.
Giang Sóc từng bước tới gần ấn mạnh cô ở trên cây, từng khối cứng rắn thô to nhô lên trên cây đè lên làm sau lưng Ôn Hoài phát đau, làn da cô như rách nứt ra.
“Nơi này cũng chẳng có ai đến, thử nghĩ nếu tôi không cẩn thận làm cậu bị thương một ít thì sẽ có ai biết đâu?”
Thịt môi Ôn Hoài cơ hồ sắp bị cắn ra dấu răng: “Tôi sẽ nói với giáo viên!”
Nghe cô trả lời làm Giang Sóc ngửa đầu cười ha ha, trong mắt lệ khí không giảm: “Định cáo trạng? Còn định làm như mấy đứa trẻ con? Thì ra vẫn còn là chú lùn con chưa cai sữa ha ha ha…… Nhưng mà tôi cũng muốn nhìn xem giáo viên có dám đứng về phía cậu hay không?”
Đối với trào phúng của anh Ôn Hoài không nói một chữ mà quay mặt đi.
Mặt mày Giang Sóc nhướng lên: “Tính tình của tôi không tốt đâu, bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn. Hoặc là giống tên này quỳ xuống cầu xin tôi, nếu miệng cơ linh biết nói mấy câu nịnh nọt làm người ta muốn nghe thì không chừng tôi sẽ tha cho cậu đấy.”
Ôn Hoài hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.
Giang Sóc cười không thèm để bụng, đôi mắt lại chuyển: “Nếu cậu không muốn chọn cái thứ nhất, tôi đây đành phải lựa chọn giúp cậu.”
Giang Sóc đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, “Mấy người các cậu lại đây đè cậu ta lại cho tôi!”
“Chuột? Chuột gì cơ?”
Trong lòng Ôn Hoài thầm nghĩ không ổn rồi, không ngờ lại vừa vặn bị bắt được, cô đang định chạy trở về nhưng không ngờ, người sau lưng tốc độ càng nhanh như một trận gió mạnh, mấy giây sau đã chạy đến ngay sau một tay xách cổ áo cô.
Lưỡi Giang Sóc chọc chọc sau hàm răng khí lạnh lan tràn lên, anh nâng nhẹ cằm, cả người toát ra khí tràng tàn nhẫn: “Chú lùn con, gan cậu cũng lớn đấy? Dám trốn để chụp ?”
Ôn Hoài không tự chủ được mà run bả vai một chút, cô cứng đờ quay đầu lại, trên mặt mang theo tươi cười đầy miễn cưỡng: “Tôi, tôi không chụp các cậu, tôi vừa rồi là đang…… Chụp phong cảnh.”
Khóe miệng Giang Sóc bứt lên độ cung mang vẻ khinh thường như là cảm thấy lý do của cô mười phần vụng về, cười nhạo một cái.
“Thế à? Có thật là chụp phong cảnh hay không thì đưa di động cho tôi kiểm tra một chút là biết mà?”
Trong lòng Ôn Hoài bất an lên, cô cắn môi dưới gắt gao nắm chặt điện thoại di động ở trong tay.
Nhìn động tác của cô Giang Sóc híp mắt, ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt rồi cười lạnh nói: “Như nào? Không dám à? Chột dạ?”
Chú lùn con này không giấu được biểu cảm vừa nhìn là biết có phải đang nói dối hay không.
Ôn Hoài không biết nếu bị bọn họ phát hiện mình vừa chụp lén hình ảnh đó, thì liệu cô có trở thành người bị đánh thứ hai hay không.
Nghĩ thế cô không biết lấy dũng khí ở đâu ra mắt hạnh trợn tròn, cứng lên nói với nam sinh: “Đây là di động của tôi, nó là riêng tư cá nhân, tại sao tôi phải cho cậu xem? Với cả tôi không quen cậu cũng không quen biết người kia! Tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi, tôi phải đi về đây, giáo viên còn đang chờ ở đằng trước!”
Ai ngờ nghe xong lời này Giang Sóc không chỉ thả cô ra, ngược lại nắm chặt cánh tay của cô, chống lên hàm trên nói với ánh mắt âm độc: “Dùng giáo viên dọa tôi?”
“Anh Sóc đừng nghe thằng lùn con này! Trừ bỏ nó căn bản không có ai đến chỗ này!”
“Đúng rồi! Nó đang nối dối! Chỗ này hẻo lánh đến cái bóng ma còn không có, nó chắc chắn là nghĩ nhân cơ hội này để chạy trốn!”
Giang Sóc cười châm biếm, đột nhiên cúi người xuống làm khuôn mặt trông rất hung ác ấy càng đến gần: “Con người của tôi từ lúc sinh ra ghét nhất là bị uy hiếp, với cả chắc làm cậu thất vọng rồi, cho dù giáo viên có đến thấy bọn này đánh nhau thì sao? Bọn họ biết thì cũng có dám nói à!”
Khẩu khí của đối phương cuồng vọng tự đại không thèm để ý đến mấy chuyện này, không sợ giáo viên một chút nào, thân thể Ôn Hoài run lên mà lui lại đằng sau theo bản năng.
Giang Sóc từng bước tới gần ấn mạnh cô ở trên cây, từng khối cứng rắn thô to nhô lên trên cây đè lên làm sau lưng Ôn Hoài phát đau, làn da cô như rách nứt ra.
“Nơi này cũng chẳng có ai đến, thử nghĩ nếu tôi không cẩn thận làm cậu bị thương một ít thì sẽ có ai biết đâu?”
Thịt môi Ôn Hoài cơ hồ sắp bị cắn ra dấu răng: “Tôi sẽ nói với giáo viên!”
Nghe cô trả lời làm Giang Sóc ngửa đầu cười ha ha, trong mắt lệ khí không giảm: “Định cáo trạng? Còn định làm như mấy đứa trẻ con? Thì ra vẫn còn là chú lùn con chưa cai sữa ha ha ha…… Nhưng mà tôi cũng muốn nhìn xem giáo viên có dám đứng về phía cậu hay không?”
Đối với trào phúng của anh Ôn Hoài không nói một chữ mà quay mặt đi.
Mặt mày Giang Sóc nhướng lên: “Tính tình của tôi không tốt đâu, bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn. Hoặc là giống tên này quỳ xuống cầu xin tôi, nếu miệng cơ linh biết nói mấy câu nịnh nọt làm người ta muốn nghe thì không chừng tôi sẽ tha cho cậu đấy.”
Ôn Hoài hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.
Giang Sóc cười không thèm để bụng, đôi mắt lại chuyển: “Nếu cậu không muốn chọn cái thứ nhất, tôi đây đành phải lựa chọn giúp cậu.”
Giang Sóc đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, “Mấy người các cậu lại đây đè cậu ta lại cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro