Đánh Người Rồi
A Lê
2024-08-19 00:42:29
Tôi biết, lần này làm vậy sẽ khiến lão bào kia và Tô Tiểu Kiều suy nghĩ cho thanh danh Tô gia, tốt xấu gì cũng sẽ thu liễm một chút, nhưng tôi cũng không trông cậy bọn họ thương yêu mình. Kỳ thực tôi cũng không hiểu, tính cách bà nội ích kỷ như vậy sao lại đối xử với một cháu gái ‘nuôi’ còn tốt hơn cháu ruột mình, hay bà ta biết Tô Mộng Kỳ là con riêng của Tô Minh Viễn rồi?
Về phòng, tôi lấy viên phỉ thúy giấu dưới đáy cặp mà Mộ Dung Tuyệt tặng ra, nghĩ đi nghĩ lại rồi khóa nó vào ngăn tủ đầu giường, trong lòng nghĩ chờ tới lúc thích hợp sẽ bán nó đi lấy tiền.
Một lúc sau thì mẹ tôi gọi điện, tôi hỏi mẹ khỏe chưa, bà nói bà rất tốt, bảo tôi không cần lo lắng, tôi hỏi cha đâu, mẹ nói : “Vừa rồi ông ấy ra ngoài nghe điện thoại, nói là có người bạn xảy ra chuyện nên phải ra ngoài một lát, mẹ bảo cha con xử lý xong thì về thẳng nhà luôn không cần qua chỗ mẹ nữa đâu, ông ấy chạy tới chạy lui cũng vất vả.”
Ngày hôm sau, sáu giờ sáng tôi đã dậy, vừa đeo tai nghe nghe tiếng Anh vừa chạy bộ thể dục.
Lúc đám người kia dậy thấy tôi đều ngạc nhiên, tôi nhân cơ hội này nói rằng sau này mình sẽ học hành chăm chỉ, không để bà nội phải nhọc lòng nữa, bà nội liên tục gật đầu khen tôi hiểu chuyện.
Tới lúc ăn sáng cũng không thấy Tô Minh Viễn xuất hiện, tôi nhìn ra gara phát hiện chiếc BMW ông ta hay đi cũng không thấy, nói vậy thì tối qua ông ta cũng không về nhà.
Tôi không tin lý do ngụy biện ‘bạn xảy ra chuyện phải đi xem’ của ông ta, tôi đoán là ông ta nói dối mẹ tôi để tới chỗ Lưu Nhã Cầm. Ha ha, mẹ tôi bị thương phải nằm viện mà ông ta còn không nhịn được chạy tới chỗ nhân tình, quả thực là vô sỉ, nhẫn tâm!
Trên đường tới trường, tôi và Tô Mộng Kỳ ngồi cùng xe, tôi chỉ chăm chú nghe tiếng Anh không để ý tới cô ta, nhưng tôi có thể cảm giác được ánh mắt cô ta thi thoảng lại liếc tôi, ánh mắt kia mang theo ác ý và trào phúng khiến tôi có dự cảm không tốt.
Vừa vào cổng trường liền nhìn thấy chỗ bảng tin thông báo xúm lại đầy người, những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao với nội dung thông báo.
“Cô gái này không phải là Tô Vi lớp 10 ban xã hội sao? Không phải cậu ta và Lâm Tử Hạo là người yêu à? Sao lại còn thân thiết với người đàn ông khác?”
“Ai da, cái này gọi là cắm sừng đấy, hiểu chưa?”
“Chẳng lẽ mọi người không phát hiện chiếc xe kia là Aston Martin One-77 bản giới hạn sao? Toàn thế giới chỉ có 77 chiếc thôi đấy, không phải có tiền là mua được đâu. Tô Vi quen biết nhân vật lợi hại như vậy thì Lâm Tử Hạo làm gì còn chỗ mà chen vào nữa đây!”
“Đáng tiếc không nhìn được mặt người kia, tôi thật muốn nhìn xem mặt mũi anh ta thế nào.”
“Có bản lĩnh mua được One-77 thì tuổi tác chắn chắn không nhỏ, ít nhất cũng phải ba bốn mươi tuổi, không chừng còn có bụng bia, đầu hói, mặt mũi nhăn nheo…….”
Nghe bọn họ nói càng ngày càng quá đáng, tôi không thể không dừng lại nhìn lên bảng tin, chỉ thấy trên đó dán vài tấm ảnh chụp của tôi, có một tấm là khi tôi bước xuống xe của Mộ Dung Tuyệt, do góc chụp nên gương mặt tôi lộ rõ ràng, còn Mộ Dung Tuyệt chỉ lộ một nửa người, khó trách vì sao bọn họ tò mò diện mạo của Mộ Dung Tuyệt như vậy.
Mấy tấm còn lại đều là ảnh chụp của tôi và Lâm Tử Hạo ở góc hành lang, hắn ta đè tôi trên vách tường, ảnh chụp từ phía sau trông giống như tôi và hắn đang hôn nhau.
Trong đám người có người nhận ra tôi tới, chỉ vào tôi thét lên : “Tô Vi, mọi người mau nhìn xem, Tô Vi tới rồi!”
“Ai da, mọi người nhìn xem cậu ta có giống hồ ly tinh không, bản thân đã có bạn trai còn cặp kè với người có tiền, thật đê tiện mà.” Người nói là một cô gái lớn lên cũng ưa nhìn, gương mặt mang vẻ ngạo mạn, tôi nhận ra cô ta, cô ta là Ngô Mạn, là học sinh lớp Tô Mộng Kỳ, cũng thích Lâm Tử Hạo, từng tặng thư tình nhưng đã bị Lâm Tử Hạo từ chối.
Tô Mộng Kỳ lập tức đứng ra nhẹ nhàng khuyên giải : “Ngô Mạn, cậu đừng nói bậy, mọi người chắc chắn hiểu lầm rồi, chị ấy không phải loại người như vậy.”
“Mộng Kỳ, cậu đừng nói giúp Tô Vi, đừng có để người ta lợi dụng.” Lại một cô gái khác lên tiếng, khinh thường nhìn tôi, nói : “Nghe nói lúc trước là cô theo đuổi Lâm tử Hạo, sau khi theo đuổi được lại cặp kè với đàn ông có tiền rồi chia tay với anh ấy, vì bảo vệ thanh danh còn cố ý vu oan nói Lâm Tử Hạo bắt cá hai tay với Tô Mộng Kỳ, đúng là không biết xấu hổ. Tưởng Hi Thụy tôi ghét nhất là loại kỹ nữ trà xanh!”
Ngô Mạn nghe Tưởng Hi Thụy nói xong ánh mắt nhìn tôi càng chán ghét : “Mẹ kiếp, cô là cái thá gì chứ, không biết xấu hổ còn dám vu oan cho Lâm Tử Hạo, thật không biết mẹ cô dạy dỗ thế nào nữa. Haizz, đúng rồi, nói không chừng mẹ con cùng một ruộc, cũng là tiện nhân không biết xấu hổ! Tôi nghe nói năm đó cũng là mẹ cô sống chết quấn lấy cha cô, một hai đòi gả cho ông ấy nhỉ!”
“Xin lỗi mau!” Lửa giận trong lòng tôi bốc lên, gằn giọng nói : “Nói xin lỗi mẹ tôi mau.”
“Hừ, vì sao phải xin lỗi? Vốn dĩ là cô không biết liêm sỉ, là mẹ cô không biết dạy…….”
“Chát!” Tôi tát mạnh vào mặt Ngô Mạn.
Cái tát này không chỉ làm mọi người xung quanh sửng sốt mà còn khiến Ngô Mạn choáng váng, cô ta ngây ngốc che má mình, một lúc lâu sau mới giận dữ gào lên : “Cô……cô dám tát tôi?”
“Có bản lĩnh xúc phạm mẹ tôi thì đừng hòng tôi để yên!”
Cô ta như phát điên mà xông vào đánh tôi, kiếp trước bị bán vào nhà thổ đã giúp tôi học được cách bảo vệ bản thân. Lúc đó thường xuyên gặp phải khách hàng có khuynh hướng bạo lực, bọn họ hung hăng làm nhục, đánh đập tôi, lúc đầu tôi còn cảm thấy sợ hãi, nhẫn nhịn chịu đựng nhưng sau đó đau không chịu nổi liền cầm chai bia phản kháng lại. Lúc ấy mới phát hiện chỉ cần liều mạng, muốn cá chết lưới rách thì bọn họ mới e dè.
Hiện giờ, tôi coi Ngô Mạn là những tên khốn không bằng heo chó đó, ánh mắt đầy sát ý nhìn chằm chằm cô ta, hình như cô ta có chút sợ hãi mà chậm lại, tôi nhân cơ hội này nhanh nhẹn chế trụ cổ tay cô ta rồi đá mạnh vào đầu gối khiến cô ta quỳ bụp xuống đất.
“Tô Vi, con tiện nhân này! Mau buông tao ra!” Ngô Mạn bị quỳ trên đất vừa ăn đau vừa mất thể diện, gào lên mắng chửi tôi, nào còn dáng vẻ của tiểu thư nhà giàu.
Tôi nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta, lạnh lùng nói : “Mắng ai tiện nhân!”
Ngô Mạn tức giận mà buột miệng thốt ra : “Mắng mày đấy!”
“Thế hả?” Tôi nhướng mày, khinh bỉ cười : “Nếu đã nghe lời như vậy, tự nhận mình là tiện nhân, còn thành thật quỳ xuống xin lỗi, vậy tôi tạm tha cho cô lần này.”
Ngô Mạn hiểu ra, tức giận mặt đỏ tía tai, lúc tôi thả tay ra còn muốn xông lên đánh tôi nhưng đầu gối bị đập mạnh xuống đất, hơi động một chút liền đau nhói, Tô Mộng Kỳ và Tưởng Hi Thụy vội vàng đỡ cô ta dậy.
“Các cô cậu đang làm gì thế?” Một giọng giáo viên nữ nghiêm khắc truyền đến, chính là cô giáo Cao chủ nhiệm lớp tôi.
Về phòng, tôi lấy viên phỉ thúy giấu dưới đáy cặp mà Mộ Dung Tuyệt tặng ra, nghĩ đi nghĩ lại rồi khóa nó vào ngăn tủ đầu giường, trong lòng nghĩ chờ tới lúc thích hợp sẽ bán nó đi lấy tiền.
Một lúc sau thì mẹ tôi gọi điện, tôi hỏi mẹ khỏe chưa, bà nói bà rất tốt, bảo tôi không cần lo lắng, tôi hỏi cha đâu, mẹ nói : “Vừa rồi ông ấy ra ngoài nghe điện thoại, nói là có người bạn xảy ra chuyện nên phải ra ngoài một lát, mẹ bảo cha con xử lý xong thì về thẳng nhà luôn không cần qua chỗ mẹ nữa đâu, ông ấy chạy tới chạy lui cũng vất vả.”
Ngày hôm sau, sáu giờ sáng tôi đã dậy, vừa đeo tai nghe nghe tiếng Anh vừa chạy bộ thể dục.
Lúc đám người kia dậy thấy tôi đều ngạc nhiên, tôi nhân cơ hội này nói rằng sau này mình sẽ học hành chăm chỉ, không để bà nội phải nhọc lòng nữa, bà nội liên tục gật đầu khen tôi hiểu chuyện.
Tới lúc ăn sáng cũng không thấy Tô Minh Viễn xuất hiện, tôi nhìn ra gara phát hiện chiếc BMW ông ta hay đi cũng không thấy, nói vậy thì tối qua ông ta cũng không về nhà.
Tôi không tin lý do ngụy biện ‘bạn xảy ra chuyện phải đi xem’ của ông ta, tôi đoán là ông ta nói dối mẹ tôi để tới chỗ Lưu Nhã Cầm. Ha ha, mẹ tôi bị thương phải nằm viện mà ông ta còn không nhịn được chạy tới chỗ nhân tình, quả thực là vô sỉ, nhẫn tâm!
Trên đường tới trường, tôi và Tô Mộng Kỳ ngồi cùng xe, tôi chỉ chăm chú nghe tiếng Anh không để ý tới cô ta, nhưng tôi có thể cảm giác được ánh mắt cô ta thi thoảng lại liếc tôi, ánh mắt kia mang theo ác ý và trào phúng khiến tôi có dự cảm không tốt.
Vừa vào cổng trường liền nhìn thấy chỗ bảng tin thông báo xúm lại đầy người, những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao với nội dung thông báo.
“Cô gái này không phải là Tô Vi lớp 10 ban xã hội sao? Không phải cậu ta và Lâm Tử Hạo là người yêu à? Sao lại còn thân thiết với người đàn ông khác?”
“Ai da, cái này gọi là cắm sừng đấy, hiểu chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chẳng lẽ mọi người không phát hiện chiếc xe kia là Aston Martin One-77 bản giới hạn sao? Toàn thế giới chỉ có 77 chiếc thôi đấy, không phải có tiền là mua được đâu. Tô Vi quen biết nhân vật lợi hại như vậy thì Lâm Tử Hạo làm gì còn chỗ mà chen vào nữa đây!”
“Đáng tiếc không nhìn được mặt người kia, tôi thật muốn nhìn xem mặt mũi anh ta thế nào.”
“Có bản lĩnh mua được One-77 thì tuổi tác chắn chắn không nhỏ, ít nhất cũng phải ba bốn mươi tuổi, không chừng còn có bụng bia, đầu hói, mặt mũi nhăn nheo…….”
Nghe bọn họ nói càng ngày càng quá đáng, tôi không thể không dừng lại nhìn lên bảng tin, chỉ thấy trên đó dán vài tấm ảnh chụp của tôi, có một tấm là khi tôi bước xuống xe của Mộ Dung Tuyệt, do góc chụp nên gương mặt tôi lộ rõ ràng, còn Mộ Dung Tuyệt chỉ lộ một nửa người, khó trách vì sao bọn họ tò mò diện mạo của Mộ Dung Tuyệt như vậy.
Mấy tấm còn lại đều là ảnh chụp của tôi và Lâm Tử Hạo ở góc hành lang, hắn ta đè tôi trên vách tường, ảnh chụp từ phía sau trông giống như tôi và hắn đang hôn nhau.
Trong đám người có người nhận ra tôi tới, chỉ vào tôi thét lên : “Tô Vi, mọi người mau nhìn xem, Tô Vi tới rồi!”
“Ai da, mọi người nhìn xem cậu ta có giống hồ ly tinh không, bản thân đã có bạn trai còn cặp kè với người có tiền, thật đê tiện mà.” Người nói là một cô gái lớn lên cũng ưa nhìn, gương mặt mang vẻ ngạo mạn, tôi nhận ra cô ta, cô ta là Ngô Mạn, là học sinh lớp Tô Mộng Kỳ, cũng thích Lâm Tử Hạo, từng tặng thư tình nhưng đã bị Lâm Tử Hạo từ chối.
Tô Mộng Kỳ lập tức đứng ra nhẹ nhàng khuyên giải : “Ngô Mạn, cậu đừng nói bậy, mọi người chắc chắn hiểu lầm rồi, chị ấy không phải loại người như vậy.”
“Mộng Kỳ, cậu đừng nói giúp Tô Vi, đừng có để người ta lợi dụng.” Lại một cô gái khác lên tiếng, khinh thường nhìn tôi, nói : “Nghe nói lúc trước là cô theo đuổi Lâm tử Hạo, sau khi theo đuổi được lại cặp kè với đàn ông có tiền rồi chia tay với anh ấy, vì bảo vệ thanh danh còn cố ý vu oan nói Lâm Tử Hạo bắt cá hai tay với Tô Mộng Kỳ, đúng là không biết xấu hổ. Tưởng Hi Thụy tôi ghét nhất là loại kỹ nữ trà xanh!”
Ngô Mạn nghe Tưởng Hi Thụy nói xong ánh mắt nhìn tôi càng chán ghét : “Mẹ kiếp, cô là cái thá gì chứ, không biết xấu hổ còn dám vu oan cho Lâm Tử Hạo, thật không biết mẹ cô dạy dỗ thế nào nữa. Haizz, đúng rồi, nói không chừng mẹ con cùng một ruộc, cũng là tiện nhân không biết xấu hổ! Tôi nghe nói năm đó cũng là mẹ cô sống chết quấn lấy cha cô, một hai đòi gả cho ông ấy nhỉ!”
“Xin lỗi mau!” Lửa giận trong lòng tôi bốc lên, gằn giọng nói : “Nói xin lỗi mẹ tôi mau.”
“Hừ, vì sao phải xin lỗi? Vốn dĩ là cô không biết liêm sỉ, là mẹ cô không biết dạy…….”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chát!” Tôi tát mạnh vào mặt Ngô Mạn.
Cái tát này không chỉ làm mọi người xung quanh sửng sốt mà còn khiến Ngô Mạn choáng váng, cô ta ngây ngốc che má mình, một lúc lâu sau mới giận dữ gào lên : “Cô……cô dám tát tôi?”
“Có bản lĩnh xúc phạm mẹ tôi thì đừng hòng tôi để yên!”
Cô ta như phát điên mà xông vào đánh tôi, kiếp trước bị bán vào nhà thổ đã giúp tôi học được cách bảo vệ bản thân. Lúc đó thường xuyên gặp phải khách hàng có khuynh hướng bạo lực, bọn họ hung hăng làm nhục, đánh đập tôi, lúc đầu tôi còn cảm thấy sợ hãi, nhẫn nhịn chịu đựng nhưng sau đó đau không chịu nổi liền cầm chai bia phản kháng lại. Lúc ấy mới phát hiện chỉ cần liều mạng, muốn cá chết lưới rách thì bọn họ mới e dè.
Hiện giờ, tôi coi Ngô Mạn là những tên khốn không bằng heo chó đó, ánh mắt đầy sát ý nhìn chằm chằm cô ta, hình như cô ta có chút sợ hãi mà chậm lại, tôi nhân cơ hội này nhanh nhẹn chế trụ cổ tay cô ta rồi đá mạnh vào đầu gối khiến cô ta quỳ bụp xuống đất.
“Tô Vi, con tiện nhân này! Mau buông tao ra!” Ngô Mạn bị quỳ trên đất vừa ăn đau vừa mất thể diện, gào lên mắng chửi tôi, nào còn dáng vẻ của tiểu thư nhà giàu.
Tôi nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta, lạnh lùng nói : “Mắng ai tiện nhân!”
Ngô Mạn tức giận mà buột miệng thốt ra : “Mắng mày đấy!”
“Thế hả?” Tôi nhướng mày, khinh bỉ cười : “Nếu đã nghe lời như vậy, tự nhận mình là tiện nhân, còn thành thật quỳ xuống xin lỗi, vậy tôi tạm tha cho cô lần này.”
Ngô Mạn hiểu ra, tức giận mặt đỏ tía tai, lúc tôi thả tay ra còn muốn xông lên đánh tôi nhưng đầu gối bị đập mạnh xuống đất, hơi động một chút liền đau nhói, Tô Mộng Kỳ và Tưởng Hi Thụy vội vàng đỡ cô ta dậy.
“Các cô cậu đang làm gì thế?” Một giọng giáo viên nữ nghiêm khắc truyền đến, chính là cô giáo Cao chủ nhiệm lớp tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro