Nữ Vương Trọng Sinh Trở Về

Bạch Nhãn Lang

A Lê

2024-08-19 00:42:29

Cô giáo Cao lạnh lùng liếc nhìn đám học sinh một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại trên người tôi, hỏi : “Tô Vi, có chuyện gì vậy?”

Tôi bình tĩnh và trả lời : "Thưa cô, em đã đánh bạn ấy."

Cô Cao không ngờ tôi lại thừa nhận dứt khoát như vậy, kinh ngạc hỏi : "Tại sao lại đánh bạn?”

Tôi chỉ vào bảng thông báo, nói : "Thưa cô, cô nhìn hình ảnh trên bảng thông báo này. ”

Cô giáo liếc mắt nhìn rồi nhíu mày : "Người trong ảnh là em phải không? Chuyện gì vậy?”

Tôi không chút hoang mang, bình tĩnh trả lời : "Thưa cô, trước tiên cho em xin lỗi, em và Lâm Tử Hạo đúng là đã yêu nhau một khoảng thời gian, nhưng sau đó xảy ra một số chuyện khiến em nhận ra được hiện tại học tập mới là quan trọng nhất. Vì thế em và Lâm Tử Hạo đã chia tay, nhưng Lâm Tử Hạo lại không hiểu, anh ấy luôn mong muốn có thể quay lại với em nên tối qua đã chặn em lại ở cuối cầu thang muốn làm hòa, nhưng không ngờ cảnh tượng lúc đó lại bị người khác chụp lén.”

Ngô Mạn tức giận nói to : "Cô ơi, cô đừng tin con tiện….... Cô đừng tin những gì Tô Vi nói, Tô Vi nói dối, Tô Vi trong ảnh và Lâm Tử Hạo rất thân thiết không giống đã chia tay!”

Tôi thản nhiên với ánh mắt cô Cao nhìn mình : "Thưa cô, đó là do góc chụp, em và Lâm Tử Hạo không làm chuyện gì hết.”

Cô Cao thấy tôi thản nhiên như vậy nên có chút tin tưởng lời tôi nói. Ngô Mạn lại chưa từ bỏ ý định, hét lên : "Cô ơi, nhất định Tô Vi đang nói dối, bắt cá hai tay lừa gạt Lâm Tử Hạo, còn lừa gạt người đàn ông lái xe đưa cô ấy về trường!”

Cô Cao không vui nhìn Ngô Mạn : "Em học sinh này, bây giờ tôi đang hỏi Tô Vi, em đừng xen vào.”

Ngô Mạn cắn môi, tức giận bất bình nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi không để ý tới cô ta, bình tĩnh nói với cô Cao : "Thưa cô, người đàn ông lái xe đưa em về trường trong ảnh là bạn của cậu em. Xét theo vai vế thì em phải gọi người đó là chú, em không biết là ai đã chụp lén những bức ảnh này, còn dán chúng lên bảng thông báo cố ý hủy hoại thanh danh của em.”

Tôi nói Mộ Dung Tuyệt là chú vì để cho mọi người tin tưởng quan hệ giữa chúng tôi trong sạch. Cô Cao thấy thái độ của tôi bình tĩnh, giải thích cũng coi như hợp lý, sắc mặt cô tốt hơn chút nhưng giọng điệu vẫn nghiêm khắc như trước : "Vậy tại sao em lại đánh bạn?”

“Chuyện này phải hỏi bạn học Ngô Mạn và Tưởng Hi Thụy. Cô có thể hỏi xem vừa rồi bọn họ đều bàn tán gì sau lưng em.”

Tôi nhìn vẻ mặt tức giận của Ngô Mạn và Tưởng Hi Thụy đang hơi cúi đầu muốn giấu mình phía sau đám người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô Cao nghiêm khắc hỏi vừa rồi bọn họ bàn tán cái gì, Tưởng Hi Thụy vẻ mặt ủy khuất nói : "Thưa cô, vừa rồi bọn em chỉ nói không biết là ai dán ảnh ở đây, quá thiếu đạo đức, cũng không có nói cái gì khác.”

Ngô Mạn vội vàng gật đầu : "Đúng vậy, bọn em chỉ nói mỗi vậy, sau đó Tô Vi liền phát điên xông lên tát em, còn đẩy em ngã xuống đất, cô xem, hai đầu gối của em đều bầm tím đây ạ.”

Nói xong, cô ta còn túm lấy tay Tô Mộng Kỳ, nói : "Đúng không, Mộng Kỳ?”

Người vây xem lúc đó có một nửa là nói xấu tôi, hiện giờ bọn họ đều chột dạ nhìn về phía Tô Mộng Kỳ, chờ mong cô ta có thể đứng về phía họ.

"Tô Mộng Kỳ, có phải như vậy không?" Cô Cao hỏi. Tô Mộng Kỳ là học sinh của chủ chiêm khoa văn học, thành tích thường xuyên lọt top 5 toàn khối nên giáo viên lớp khác đều biết cô ta, cô giáo Cao ngữ khí ôn hòa hỏi Tô Mộng Kỳ như vậy, hiển nhiên là ấn tượng với cô ta không tệ.

Tô Mộng Kỳ khó xử liếc tôi : "Chuyện này…….."

Ngô Mạn nắm chặt cánh tay Tô Mộng Kỳ, nói : "Mộng Kỳ, cậu đừng sợ, cứ nói thật ra đi, mình không tin có kẻ còn dám đánh người trước mặt cô giáo!”

"Đúng vậy, Mộng Kỳ, cậu cứ nói thật đi, có cô Cao làm chỗ dựa cho chúng ta rồi."

Mấy người đều lên tiếng cổ vũ Tô Mộng Kỳ, tôi liếc nhìn bọn họ, tất cả đều là người vừa vây quanh bảng thông báo nói xấu tôi.

Tô Mộng Kỳ cũng không làm bọn họ thất vọng, dùng ánh mắt xin lỗi nhìn tôi, nói : "Thưa cô, mong cô đừng trách phạt chị em, chị ấy chỉ là tâm tình không tốt nên mới…....."

“Mới ra tay đánh người!” Ngô Mạn không nhịn được, vội vàng giúp Tô Mộng Kỳ nói xong, trực tiếp chụp cái mũ đánh người bừa bãi cho tôi.

Cô Cao nhướng mày, quay đầu nhìn tôi, hỏi : "Tô Vi, như vậy là sao?”

Tôi nhất thời có chút hảo cảm với cô Cao, tuy rằng thoạt nhìn cô ấy rất nghiêm khắc, nhưng cũng không phải là người không biết đúng sai, cô ấy hỏi vậy là muốn cho tôi cơ hội giải thích.

Tôi nhìn lướt qua xung quanh, không biết từ lúc nào nơi này đã vây kín người tới hóng chuyện, người không rõ chân tướng đều dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn tôi.

Mà Tô Mộng Kỳ lúc này lại tỏ vẻ lo lắng, ôn nhu nói : "Chị Vi, chị mau nhận sai với cô đi, bọn em sẽ giúp chị nói đỡ với trường mong thầy cô xử lý khoan hồng, dù sao cũng không phải chị cố ý.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngô Mạn đắc ý cười, giả vờ nói : "Đúng vậy, Tô Vi, tuy rằng cậu đánh tôi, nhưng tôi biết cậu chỉ là tâm tình không tốt nên tôi sẽ tha thứ cho cậu, cũng sẽ giúp cậu cầu tình.”

"À thế hả? Vậy tôi phải cảm ơn lòng tốt của cậu rồi. Nhưng mà trước khi nói tôi có tội thì hãy nghe cái này đã."

Tôi lấy điện thoại di động ra, nhấn nút phát lại, điện thoại lập tức phát ra một đoạn ghi âm.

"Tô Vi này thật vô sỉ, đã có bạn trai rồi còn dây dưa không rõ với người đàn ông khác."

"Chẳng lẽ mọi người không phát hiện chiếc Aston Martin kia là One 77 số lượng giới hạn…...."

“...... Vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh, một bên yêu đương với bạn trai, một bên cặp kè với đàn ông có tiền, thật là hạ tiện.”

“...... Nói không chừng mẹ cô cũng giống cô, cũng là tiện nhân không biết xấu hổ! Tôi nghe nói, năm đó mẹ cô cũng là quấn chặt lấy cha cô không buông, sống chết đòi gả cho ông ấy nhỉ!”

Đoạn ghi âm này là tôi nhân lúc Ngô Mạn mắng tôi mà trộm ghi lại. Sau khi phát xong, mọi người xung quanh đều im lặng, mấy ánh mắt trách cứ bắn về phía đám người Ngô Mạn, trước mặt giáo viên mà bọn họ dám đảo ngược trắng đen, thật đúng là vô sỉ!

Nhất thời không ai lên tiếng, không khí như ngưng lại.

Những người đã bàn tán về tôi đều chột dạ cúi đầu.

Sắc mặt cô Cao rất khó coi, ánh mắt sắc bén quét về phía Ngô Mạn và Tô Mộng Kỳ, cơ mặt giật giật vài cái, cật lực ngăn chặn lửa giận trong lòng. Cô làm giáo viên nhiều năm như vậy, kinh nghiệm phong phú, làm gì có chuyện không nhìn ra ai đúng ai sai.

Sắc mặt Tô Mộng Kỳ lúc đỏ lúc trắng, hốc mắt ửng đỏ, điềm đạm đáng thương nói : "Thưa cô, vừa nãy em đứng phía sau nên không nghe rõ bọn họ mắng chị em như vậy, thật sự…...."

"Đủ rồi! Không cần giải thích nữa! "Giọng nói cô Cao lạnh như băng, hoàn toàn không có ôn hòa từ ái như vừa rồi.

Trước mặt mọi người bị khiển trách như vậy khiến Tô Mộng Kỳ uất hận nắm chặt ngón tay. Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cô ta dường như mang theo vài phần khinh bỉ, coi thường. Nghĩ lại cũng đúng thôi, một đứa con gái nuôi lại đi giúp người ngoài đối phó chị gái mình, đây không phải là bạch nhãn lang thì là gì?

*bạch nhãn lang : chỉ kẻ vong ân phụ nghĩa, vô ơn, độc ác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Vương Trọng Sinh Trở Về

Số ký tự: 0