Chú Giúp Tôi Th...
A Lê
2024-08-19 00:42:29
Mộ Dung Tuyệt khinh miệt nhếch khóe môi : "Lý gia là cái gì? Tôi vẫn chưa để vào mắt đâu. Tiểu tử cậu trở về nói cho cha và chú biết ông trời có mắt đấy, ác giả ác báo.”
Nói xong, anh ta không để ý tới Lý Thiên Hữu nữa, đưa tay ôm bả vai tôi rồi xoay người rời đi.
Lý Thiên Hữu chật vật đứng bên cạnh thùng rác, nhìn bóng lưng hai chúng tôi đi xa, vẻ mặt biến ảo khó lường. Hắn lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại : "Anh, chuyện kia……còn có một người biết chuyện, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
"Đừng sợ, cha và chú hai sẽ giải quyết, người đó là ai?"
“Là Tô Vi, con gái của ông chủ công ty Bách hóa Tô thị.”
Đi được một đoạn, Mộ Dung Tuyệt rất tự nhiên thu tay về, tôi xoay người nhìn hắn cười : "Chú à, vừa rồi chú thật ngầu nha, chỉ nhẹ nhàng một cái liền đánh tên hỗn đản Lý Thiên Hữu kia sợ xanh mặt.”
“Bảo em luyện võ cho tốt em còn ngại mệt, hiện tại chịu thiệt thì biết lợi hại chưa?" Mộ Dung Tuyệt lạnh mặt răn dạy tôi.
Tôi nhỏ giọng giải thích : "Tôi không ngại mệt mỏi, chỉ là tôi chưa quen với việc luyện tập cường độ cao như vậy nên có chút không tiêu hóa nổi.”
Anh ta hừ lạnh : “Luyện tập cường độ cao mới có thể nhanh chóng trưởng thành.”
"Tôi biết rồi, sau này nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập." Phải chịu thiệt thòi trên tay tên hỗn đản Lý Thiên Hữu kia giúp tôi cảm nhận sâu sắc được tầm quan trọng của vũ lực.
Anh ta hài lòng liếc nhìn tôi, không nói gì thêm.
Tôi lấy điện thoại di động ra, ở trước mặt anh ta tự nhiên gọi điện thoại cho thám tử Phương Dương : "Phương tiên sinh, việc tôi nhờ anh giúp điều tra người phụ nữ kia đã có thêm chút manh mối mới, cô ấy bị tai nạn xe cộ nên mới qua đời, hơn nữa, vụ tai nạn xe này có thể có liên quan đến Lý gia......."
Lúc tôi cúp điện thoại thì thấy Mộ Dung Tuyệt dùng ánh mắt bất mãn nhìn tôi, nói : "Em tìm thám tử điều tra sao? Sao em không tìm tôi?”
"À. Tôi nghĩ đã làm phiền anh không ít lần rồi nên không muốn phiền anh thêm nữa.”
Khóe môi anh ta khẽ nhếch : "Chuyện em phiền tôi còn ít sao?”
Tôi : “………”
"Nếu đã không ít thì tôi còn để ý thêm một chút phiền toái này sao?"
"…....." Được rồi, thật ra là tôi không muốn nhờ anh ta, anh ta đã giúp tôi rất nhiều chuyện, tôi không muốn liên lụy anh ta vào chuyện của Lý gia.
Ngón cái và ngón trỏ của Mộ Dung Tuyệt cong lại búng một cái lên trán tôi, giọng điệu như trưởng bối giáo huấn vãn bối : "Sau này có chuyện gì đều phải tìm tôi.”
Tôi ôm cái trán bị anh ta búng đau, trong lòng lại có một tia ấm áp xẹt qua, liếc mắt nhìn anh ta, nói : "Biết rồi thưa chú, chú có thể đừng đánh đầu tôi nữa không, tôi sắp bị chú đánh ngốc luôn rồi này.”
"Nói bậy." Mộ Dung Tuyệt bình tĩnh chêm vào một câu : "Em ngốc bẩm sinh mà."
"Này chú, chú nói chuyện độc miệng như vậy chúng ta còn có thể làm bạn sao…...."
Lúc theo Mộ Dung Tuyệt tập quyền Anh, tôi hết sức tập trung, cắn chặt răng học tập những động tác kia, mỗi khi mệt đến không kiên trì nổi nữa thì trong đầu lại có một thanh âm rất nhỏ nhắc nhở tôi nếu không cố gắng học võ cho tốt, lần sau bản thân vẫn sẽ bị những tên cặn bã thối tha kia khinh nhục!
Nghĩ đến kiếp trước chịu khuất nhục, trong thân thể tôi liền tràn đầy sức mạnh, liều mạng tập luyện, tôi không muốn lặp lại vết xe đổ của kiếp trước bị hại chết thê thảm.
Lúc huấn luyện sắp kết thúc, Mộ Dung Tuyệt vẫy vẫy tay với tôi, ý bảo tôi và anh ta so chiêu, tôi xoa xoa tay xông lên, nhưng ngay cả góc áo anh ta cũng chưa chạm vào đã bị hất vòng một cái qua vai ngã lăn xuống đất.
Cả người tôi đau đớn rã rời, động một cái cũng không muốn động.
Mộ Dung Tuyệt đứng từ trên cao nhìn xuống, vươn một bàn tay với tôi, nói : "Đứng lên.”
Anh ta đứng ngược sáng, ánh đèn hắt quanh người anh ta khiến anh ta có chút nhu hòa, tôi nhìn gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Tuyệt rồi bật cười.
"Cười cái gì?" Anh ta nhướng mày hỏi.
"Tôi đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, anh cũng vươn tay như vậy muốn kéo tôi đứng lên nhưng lại bị tôi cự tuyệt." Tôi nắm tay anh ta và đứng dậy bằng sức lực của mình.
Trong mắt Mộ Dung Tuyệt mang theo ý cười cực nhạt, trêu chọc nói : "Lúc đó trông em như một con nhím người đầy gai nhọn, thấy ai cũng muốn đâm một cái.”
Thật vậy, sau khi tôi trọng sinh thì không thể tin tưởng bất cứ ai, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn mà tôi lại yên tâm chấp nhận anh ta.
Huấn luyện xong, tôi đang thay quần áo trong phòng thay đồ thì đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, trong phòng thay đồ chỉ có một mình tôi, vậy thì chắc chắn là tìm tôi rồi. Vì thế tôi vội vàng thay quần áo rồi mở cửa, Mộ Dung Tuyệt đang đứng ở cửa, trong tay cầm một cái lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu vàng.
Tôi chớp chớp mắt, hỏi : "Anh có chuyện gì không?”
Anh ta đưa lọ thủy tinh cho tôi, nói : "Đây là rượu thuốc gia truyền, chuyên dùng để trị vết thương do té ngã. Em cầm đi, cẩn thận xoa bóp chỗ bị thương một chút, có thể giúp hoạt huyết tan bầm.”
Vừa rồi lúc huấn luyện tôi không cẩn thận khiến thắt lưng bị đập vào, lúc này vẫn còn đau, ngay cả đi đứng cũng có chút không được tự nhiên, không ngờ anh ta lại chú ý tới, còn mang rượu thuốc tới cho tôi, trong lòng tôi dâng lên một loại cảm giác khó nói thành lời.
Tôi mím môi cười : "Được, cảm ơn anh.”
Tôi nhận lấy rượu thuốc, xoay người vừa muốn vào phòng thay đồ, bỗng nhiên nghe được Mộ Dung Tuyệt hỏi : "Tự em có thể thoa thuốc chứ?”
Hai má tôi nóng lên, trái tim cũng rộn ràng lên theo, không hiểu sao lại muốn xác định cái gì đó, chậm rãi xoay người, trêu chọc nhìn anh ta : "Anh đối xử tốt với tôi như vậy không sợ bị bạn gái biết rồi hiểu lầm sao? ”
Anh ta nhướng mày, trầm giọng nói : "Tôi không có bạn gái."
Không có bạn gái......Trái tim tôi đột nhiên có chút kích động, chút rộn ràng, chút phấn khích......
Tôi nhanh chóng chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra biểu cảm đáng thương : "Chú à, tôi bị thương ở lưng nên không có cách nào thoa thuốc, chú giúp tôi đi. ”
Mộ Dung Tuyệt thần sắc không được tự nhiên, nói : "Em chờ một chút, tôi tìm một nữ huấn luyện viên tới giúp em.”
Nói xong cũng không đợi tôi trả lời mà xoay người rời đi…....
Ông chú Mộ Dung này sao không theo lẽ thường vậy chứ…....
Về đến nhà thì sắc trời cũng đã muộn, một lát sau liền đến giờ cơm tối, Tô Minh Viễn còn chưa trở về, ông ta nói là ăn cơm với bạn ở ngoài. Tô Mộng Kỳ cũng không có ở đây. Mỗi cuối tuần, hai người này đều không có ở nhà, kỳ thật tôi dám chắc hai người bọn họ chạy tới đoàn tụ với Lưu Nhã Cầm.
Bà nội tự tay múc cho mẹ tôi một chén canh gà, cười nói : "Bội Lan à, canh gà này là chiều nay ta mất mấy tiếng đồng hồ nấu đấy, con uống một chén rồi hẵng ăn cơm.”
Mẹ tôi thụ sủng nhược kinh, nói : "Vâng, cảm ơn mẹ.”
Bà nội hài lòng gật gật đầu, lại nhìn về phía tôi cùng Tô Tiểu Kiều : "Thím Trương, mau múc cho Vi Vi một chén.”
Thím Trương ‘vâng’ một tiếng rồi nhanh chóng múc canh gà lên, mẹ tôi cười cười, nói : "Mẹ, còn có Tiểu Kiều đấy, mẹ quên mất em ấy kìa.”
Tô Tiểu Kiều bĩu môi : "Canh gà này là mẹ cố ý nấu bồi bổ thân thể cho tôi, lúc vừa nấu xong tôi đã uống rồi, chị dâu cũng mau uống đi.”
Cứ tưởng rằng mẹ chồng nấu canh gà cho mình, không ngờ lại là nấu cho Tô Tiểu Kiều, nụ cười trên mặt mẹ tôi cứng đờ, bà nội nhẹ nhàng đánh Tô Tiểu Kiều một cái, trách cứ nói : "Con nói nhiều thế, mau ăn cơm đi.”
Thạch cao trên cánh tay phải của mẹ tôi còn chưa được tháo ra nên chỉ có thể dùng tay trái cầm thìa, động tác không được tự nhiên mà khuấy bát canh gà, trên mặt mặc dù mang theo nụ cười nhưng tôi nhìn ra được bà cũng không có khẩu vị uống bát canh dầu mỡ như vậy, nhưng lão bà kia lại ngồi ở bên cạnh, vẫn luôn miệng thúc giục mẹ uống : "Bội Lan, nhân lúc còn nóng uống đi, nguội rồi không còn ngon nữa đâu.”
Bà ta vừa dứt lời thì trong phòng liền vang lên tiếng khóc nức nở, thanh âm ô ô rất nhỏ, đứt quãng vang lên.
Tôi lắp bắp kinh hãi, nhìn xung quanh thì lại thấy tiểu quỷ quấn lấy mẹ tôi kia, không biết nó xuất hiện từ lúc nào, hẳn là bởi vì mẹ tôi đeo bùa hộ mệnh nên nó không có cách nào tới gần mẹ, chỉ có thể đứng cách mẹ vài bước, ánh mắt tròn xoe thương tâm nhìn chằm chằm mẹ tôi, ô ô khóc lóc, nghe nó khóc đến thương tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt.
Mẹ tôi, Tô Tiểu Kiều, bà nội, còn có thím Trương, bọn họ thần sắc vẫn như thường, đều không nhìn thấy đứa trẻ đó.
Nó đột nhiên nhìn về phía tôi, vươn bàn tay nhỏ bé chỉ về phía mẹ tôi, vội vàng phát ra âm thanh "a a".
Truyện được đăng tại dtruyen
*** Lời nhắn của dịch giả : Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện, tụi mình xin phép được thu phí từ những chương sau, mong các bạn sẽ vẫn tiếp tục ủng hộ. Chân thành cảm ơn mọi người rất nhiều ^^
Nói xong, anh ta không để ý tới Lý Thiên Hữu nữa, đưa tay ôm bả vai tôi rồi xoay người rời đi.
Lý Thiên Hữu chật vật đứng bên cạnh thùng rác, nhìn bóng lưng hai chúng tôi đi xa, vẻ mặt biến ảo khó lường. Hắn lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại : "Anh, chuyện kia……còn có một người biết chuyện, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
"Đừng sợ, cha và chú hai sẽ giải quyết, người đó là ai?"
“Là Tô Vi, con gái của ông chủ công ty Bách hóa Tô thị.”
Đi được một đoạn, Mộ Dung Tuyệt rất tự nhiên thu tay về, tôi xoay người nhìn hắn cười : "Chú à, vừa rồi chú thật ngầu nha, chỉ nhẹ nhàng một cái liền đánh tên hỗn đản Lý Thiên Hữu kia sợ xanh mặt.”
“Bảo em luyện võ cho tốt em còn ngại mệt, hiện tại chịu thiệt thì biết lợi hại chưa?" Mộ Dung Tuyệt lạnh mặt răn dạy tôi.
Tôi nhỏ giọng giải thích : "Tôi không ngại mệt mỏi, chỉ là tôi chưa quen với việc luyện tập cường độ cao như vậy nên có chút không tiêu hóa nổi.”
Anh ta hừ lạnh : “Luyện tập cường độ cao mới có thể nhanh chóng trưởng thành.”
"Tôi biết rồi, sau này nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập." Phải chịu thiệt thòi trên tay tên hỗn đản Lý Thiên Hữu kia giúp tôi cảm nhận sâu sắc được tầm quan trọng của vũ lực.
Anh ta hài lòng liếc nhìn tôi, không nói gì thêm.
Tôi lấy điện thoại di động ra, ở trước mặt anh ta tự nhiên gọi điện thoại cho thám tử Phương Dương : "Phương tiên sinh, việc tôi nhờ anh giúp điều tra người phụ nữ kia đã có thêm chút manh mối mới, cô ấy bị tai nạn xe cộ nên mới qua đời, hơn nữa, vụ tai nạn xe này có thể có liên quan đến Lý gia......."
Lúc tôi cúp điện thoại thì thấy Mộ Dung Tuyệt dùng ánh mắt bất mãn nhìn tôi, nói : "Em tìm thám tử điều tra sao? Sao em không tìm tôi?”
"À. Tôi nghĩ đã làm phiền anh không ít lần rồi nên không muốn phiền anh thêm nữa.”
Khóe môi anh ta khẽ nhếch : "Chuyện em phiền tôi còn ít sao?”
Tôi : “………”
"Nếu đã không ít thì tôi còn để ý thêm một chút phiền toái này sao?"
"…....." Được rồi, thật ra là tôi không muốn nhờ anh ta, anh ta đã giúp tôi rất nhiều chuyện, tôi không muốn liên lụy anh ta vào chuyện của Lý gia.
Ngón cái và ngón trỏ của Mộ Dung Tuyệt cong lại búng một cái lên trán tôi, giọng điệu như trưởng bối giáo huấn vãn bối : "Sau này có chuyện gì đều phải tìm tôi.”
Tôi ôm cái trán bị anh ta búng đau, trong lòng lại có một tia ấm áp xẹt qua, liếc mắt nhìn anh ta, nói : "Biết rồi thưa chú, chú có thể đừng đánh đầu tôi nữa không, tôi sắp bị chú đánh ngốc luôn rồi này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nói bậy." Mộ Dung Tuyệt bình tĩnh chêm vào một câu : "Em ngốc bẩm sinh mà."
"Này chú, chú nói chuyện độc miệng như vậy chúng ta còn có thể làm bạn sao…...."
Lúc theo Mộ Dung Tuyệt tập quyền Anh, tôi hết sức tập trung, cắn chặt răng học tập những động tác kia, mỗi khi mệt đến không kiên trì nổi nữa thì trong đầu lại có một thanh âm rất nhỏ nhắc nhở tôi nếu không cố gắng học võ cho tốt, lần sau bản thân vẫn sẽ bị những tên cặn bã thối tha kia khinh nhục!
Nghĩ đến kiếp trước chịu khuất nhục, trong thân thể tôi liền tràn đầy sức mạnh, liều mạng tập luyện, tôi không muốn lặp lại vết xe đổ của kiếp trước bị hại chết thê thảm.
Lúc huấn luyện sắp kết thúc, Mộ Dung Tuyệt vẫy vẫy tay với tôi, ý bảo tôi và anh ta so chiêu, tôi xoa xoa tay xông lên, nhưng ngay cả góc áo anh ta cũng chưa chạm vào đã bị hất vòng một cái qua vai ngã lăn xuống đất.
Cả người tôi đau đớn rã rời, động một cái cũng không muốn động.
Mộ Dung Tuyệt đứng từ trên cao nhìn xuống, vươn một bàn tay với tôi, nói : "Đứng lên.”
Anh ta đứng ngược sáng, ánh đèn hắt quanh người anh ta khiến anh ta có chút nhu hòa, tôi nhìn gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Tuyệt rồi bật cười.
"Cười cái gì?" Anh ta nhướng mày hỏi.
"Tôi đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, anh cũng vươn tay như vậy muốn kéo tôi đứng lên nhưng lại bị tôi cự tuyệt." Tôi nắm tay anh ta và đứng dậy bằng sức lực của mình.
Trong mắt Mộ Dung Tuyệt mang theo ý cười cực nhạt, trêu chọc nói : "Lúc đó trông em như một con nhím người đầy gai nhọn, thấy ai cũng muốn đâm một cái.”
Thật vậy, sau khi tôi trọng sinh thì không thể tin tưởng bất cứ ai, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn mà tôi lại yên tâm chấp nhận anh ta.
Huấn luyện xong, tôi đang thay quần áo trong phòng thay đồ thì đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, trong phòng thay đồ chỉ có một mình tôi, vậy thì chắc chắn là tìm tôi rồi. Vì thế tôi vội vàng thay quần áo rồi mở cửa, Mộ Dung Tuyệt đang đứng ở cửa, trong tay cầm một cái lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu vàng.
Tôi chớp chớp mắt, hỏi : "Anh có chuyện gì không?”
Anh ta đưa lọ thủy tinh cho tôi, nói : "Đây là rượu thuốc gia truyền, chuyên dùng để trị vết thương do té ngã. Em cầm đi, cẩn thận xoa bóp chỗ bị thương một chút, có thể giúp hoạt huyết tan bầm.”
Vừa rồi lúc huấn luyện tôi không cẩn thận khiến thắt lưng bị đập vào, lúc này vẫn còn đau, ngay cả đi đứng cũng có chút không được tự nhiên, không ngờ anh ta lại chú ý tới, còn mang rượu thuốc tới cho tôi, trong lòng tôi dâng lên một loại cảm giác khó nói thành lời.
Tôi mím môi cười : "Được, cảm ơn anh.”
Tôi nhận lấy rượu thuốc, xoay người vừa muốn vào phòng thay đồ, bỗng nhiên nghe được Mộ Dung Tuyệt hỏi : "Tự em có thể thoa thuốc chứ?”
Hai má tôi nóng lên, trái tim cũng rộn ràng lên theo, không hiểu sao lại muốn xác định cái gì đó, chậm rãi xoay người, trêu chọc nhìn anh ta : "Anh đối xử tốt với tôi như vậy không sợ bị bạn gái biết rồi hiểu lầm sao? ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta nhướng mày, trầm giọng nói : "Tôi không có bạn gái."
Không có bạn gái......Trái tim tôi đột nhiên có chút kích động, chút rộn ràng, chút phấn khích......
Tôi nhanh chóng chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra biểu cảm đáng thương : "Chú à, tôi bị thương ở lưng nên không có cách nào thoa thuốc, chú giúp tôi đi. ”
Mộ Dung Tuyệt thần sắc không được tự nhiên, nói : "Em chờ một chút, tôi tìm một nữ huấn luyện viên tới giúp em.”
Nói xong cũng không đợi tôi trả lời mà xoay người rời đi…....
Ông chú Mộ Dung này sao không theo lẽ thường vậy chứ…....
Về đến nhà thì sắc trời cũng đã muộn, một lát sau liền đến giờ cơm tối, Tô Minh Viễn còn chưa trở về, ông ta nói là ăn cơm với bạn ở ngoài. Tô Mộng Kỳ cũng không có ở đây. Mỗi cuối tuần, hai người này đều không có ở nhà, kỳ thật tôi dám chắc hai người bọn họ chạy tới đoàn tụ với Lưu Nhã Cầm.
Bà nội tự tay múc cho mẹ tôi một chén canh gà, cười nói : "Bội Lan à, canh gà này là chiều nay ta mất mấy tiếng đồng hồ nấu đấy, con uống một chén rồi hẵng ăn cơm.”
Mẹ tôi thụ sủng nhược kinh, nói : "Vâng, cảm ơn mẹ.”
Bà nội hài lòng gật gật đầu, lại nhìn về phía tôi cùng Tô Tiểu Kiều : "Thím Trương, mau múc cho Vi Vi một chén.”
Thím Trương ‘vâng’ một tiếng rồi nhanh chóng múc canh gà lên, mẹ tôi cười cười, nói : "Mẹ, còn có Tiểu Kiều đấy, mẹ quên mất em ấy kìa.”
Tô Tiểu Kiều bĩu môi : "Canh gà này là mẹ cố ý nấu bồi bổ thân thể cho tôi, lúc vừa nấu xong tôi đã uống rồi, chị dâu cũng mau uống đi.”
Cứ tưởng rằng mẹ chồng nấu canh gà cho mình, không ngờ lại là nấu cho Tô Tiểu Kiều, nụ cười trên mặt mẹ tôi cứng đờ, bà nội nhẹ nhàng đánh Tô Tiểu Kiều một cái, trách cứ nói : "Con nói nhiều thế, mau ăn cơm đi.”
Thạch cao trên cánh tay phải của mẹ tôi còn chưa được tháo ra nên chỉ có thể dùng tay trái cầm thìa, động tác không được tự nhiên mà khuấy bát canh gà, trên mặt mặc dù mang theo nụ cười nhưng tôi nhìn ra được bà cũng không có khẩu vị uống bát canh dầu mỡ như vậy, nhưng lão bà kia lại ngồi ở bên cạnh, vẫn luôn miệng thúc giục mẹ uống : "Bội Lan, nhân lúc còn nóng uống đi, nguội rồi không còn ngon nữa đâu.”
Bà ta vừa dứt lời thì trong phòng liền vang lên tiếng khóc nức nở, thanh âm ô ô rất nhỏ, đứt quãng vang lên.
Tôi lắp bắp kinh hãi, nhìn xung quanh thì lại thấy tiểu quỷ quấn lấy mẹ tôi kia, không biết nó xuất hiện từ lúc nào, hẳn là bởi vì mẹ tôi đeo bùa hộ mệnh nên nó không có cách nào tới gần mẹ, chỉ có thể đứng cách mẹ vài bước, ánh mắt tròn xoe thương tâm nhìn chằm chằm mẹ tôi, ô ô khóc lóc, nghe nó khóc đến thương tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt.
Mẹ tôi, Tô Tiểu Kiều, bà nội, còn có thím Trương, bọn họ thần sắc vẫn như thường, đều không nhìn thấy đứa trẻ đó.
Nó đột nhiên nhìn về phía tôi, vươn bàn tay nhỏ bé chỉ về phía mẹ tôi, vội vàng phát ra âm thanh "a a".
Truyện được đăng tại dtruyen
*** Lời nhắn của dịch giả : Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện, tụi mình xin phép được thu phí từ những chương sau, mong các bạn sẽ vẫn tiếp tục ủng hộ. Chân thành cảm ơn mọi người rất nhiều ^^
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro