Vị Hôn Phu
A Lê
2024-08-19 00:42:29
Tôi không hiểu đứa nhỏ muốn biểu đạt cái gì, cau mày lắc đầu, chỉ chỉ ra cửa, ý bảo nó nhanh chóng rời khỏi nơi này, đừng làm tổn thương mẹ tôi, cái miệng nhỏ nhắn của nó liền xụi lơ, cực kỳ ủy khuất, đột nhiên nó dùng sức nhảy lên bàn ăn, dùng ngón tay chỉ vào bát canh gà của mẹ tôi, lo lắng "a a" thét lên chói tai.
Thanh âm bén nhọn ấy như sắp đâm thủng màng nhĩ của tôi, tôi cảm thấy đầu đau nhói, vội vàng dùng hai tay che lỗ tai, nhưng lại phát hiện trên mặt đứa nhỏ kia nổi lên hắc khí nhàn nhạt, đôi mắt đen tràn đầy âm khí bắt đầu nổi giận, trái tim tôi co rụt lại, trong lòng thầm nghĩ thôi xong rồi, chọc giận nó rồi, nó đang nổi giận!
Thấy vậy tôi mạnh mẽ bật dậy, mẹ tôi vốn đang múc một muỗng canh chuẩn bị đưa vào miệng thì bị tôi không cẩn thận đụng vào, nước canh bị đổ ra, tôi vội vàng cầm lấy khăn lau nước canh trên tay cho mẹ.
Bà nội tức giận răn dạy tôi : "Vi Vi, cháu làm gì vậy? Cẩn thận không ảnh hưởng tới em trai bây giờ.”
“Xin lỗi mẹ, con không cố ý."
“Được rồi, không sao hết, không cần lau đâu.” Mẹ cười an ủi tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía đứa nhỏ kia, hắc khí trên mặt nó đã tan đi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhìn chằm chằm chén canh gà trước mặt mẹ tôi, dùng sức lắc đầu, sau đó liền biến mất.
Ý nó là sao? Nhắc nhở tôi rằng canh gà không thể uống?
"Canh gà sắp nguội rồi, mau uống đi con, uống xong rồi ăn cơm." Bà nội thúc giục nói.
Trong lòng tôi nhanh chóng hiện lên mấy ý niệm trong đầu, vội vàng giật lấy thìa từ trong tay mẹ tôi, bưng canh gà lên nói : "Mẹ, tay mẹ không tiện, để con giúp mẹ uống nhé.”
Không đợi mẹ tôi trả lời, tôi lại nhìn về phía bà nội : "Bà nội, bà ăn cơm trước đi, cháu sẽ cho mẹ uống xong bát canh này, nhất định sẽ không phụ khổ tâm của bà nội đâu.”
Bà nội hài lòng gật đầu : "Được, vậy cháu cho mẹ uống canh đi.”
Bà ta quay đầu ăn cơm, tôi làm bộ múc một muỗng canh tiến đến bên miệng nếm thử, cố ý nói : "Mẹ, canh còn có chút nóng, con giúp mẹ thổi thêm một lát nữa, mẹ đừng nóng vội.”
"Được, con giúp ta thổi nguội chút. Đúng rồi, Vi Vi, hai ngày cuối tuần này con đều chạy ra ngoài làm gì, không phải đi gây chuyện chứ?”
"Đâu có đâu, con hẹn với bạn cùng nhau ôn bài, mẹ, hôm nay con còn đi thăm ông ngoại và cậu nữa đấy."
"Thật sao?" Sức khỏe của ông ngoại thế nào rồi?”
Tôi vừa khuấy canh gà, vừa nói chuyện phiếm với mẹ, một bên lặng lẽ quan sát bốn phía, phát hiện Tô Tiểu Kiều và bà nội đều nghiêm túc ăn cơm không chú ý tới bên này liền vội vàng nháy mắt với mẹ, bưng bát canh lên uống mấy ngụm hết bát canh gà, giả bộ nói : "Mẹ, chén canh này uống xong rồi, mẹ có muốn uống thêm chút nữa không?”
"Không cần, uống nhiều không ăn được cơm." Mẹ tôi nhịn cười, cũng không vạch trần tôi.
Đại khái hơn chín giờ, chúng tôi đang ở phòng khách xem TV thì Tô Minh Viễn và Tô Mộng Kỳ một trước một sau vào cửa.
Tô Minh Viễn đi tới trước mặt mẹ tôi, cười sờ sờ bụng bà, hỏi đứa nhỏ của bà có ngoan hay không, mẹ tôi ngoài miệng nói bảo bối còn nhỏ, còn chưa có phản ứng, ánh mắt lại mang theo nụ cười, xem ra rất hưởng thụ sự "chăm sóc chu đáo" của Tô Minh Viễn đối với mình.
Tô Minh Viễn ngồi xuống bên cạnh mẹ tôi, cầm lấy điều khiển tắt tiếng TV, nói : "Bội Lan, có một chuyện anh muốn thương lượng với em chút.”
"Có chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi Lý gia gọi cho anh hỏi về Vi Vi, họ nói Vi Vi và nhị thiếu gia Lý gia gần tuổi nhau, quan hệ cũng không tệ, trong lời nói lộ ra ý muốn kết thông gia với nhà chúng ta, anh đã đồng ý rồi."
Mẹ tôi lập tức cáu giận : "Không phải nói thương lượng với em một chút sao? Tại sao anh đã đồng ý? Minh Viễn, anh có biết thanh danh của nhị tiểu tử Lý gia kia rất tệ hay không, nghe nói nó lăng nhăng thích chơi bời, làm việc rất hoang đường, nó làm sao có thể xứng với Vi Vi?”
Tô Minh Viễn vội vàng nói : "Bội Lan, những lời đồn đại bên ngoài đều không thể tin, trước kia người ta còn nói Vi Vi ngu xuẩn ngang ngược, em xem Vi Vi nhà ta là đứa trẻ như vậy sao?”
"Đúng là bên ngoài đồn đãi Lý Thiên Hữu không tốt, nhưng anh thấy đều là vì ghen tị Lý gia người ta có quyền có thế thôi."
Lão bà kia cũng phụ họa nói : "Lý gia nguyện ý kết thông gia với chúng ta đó là chúng ta trèo cao, là phúc khí, ta thấy Minh Viễn đồng ý cũng đúng, định ra chuyện chung thân đại sự sớm chút cũng khiến chúng ta an tâm.”
"Cho dù những lời đồn đãi kia là giả, nhưng Vi Vi còn nhỏ như vậy, chọn cho nó một người nó không thích không phải là hại nó sao?" Mẹ tôi kiên quyết không đồng ý.
Bà nội tức giận nói : "Chúng ta đều là trưởng bối của Vi Vi chẳng lẽ còn có thể hại nó sao? Tình cảm có thể bồi đắp, trước kia ta kết hôn ngay cả mặt cũng chưa từng thấy, không phải cũng vui vẻ sống cả đời sao?”
"Được rồi mẹ, mẹ đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói." Tô Minh Viễn trấn an mẹ mình hai câu, lại khuyên nhủ mẹ tôi : "Bội Lan, ý của Lý gia là trước tiên đính hôn cho Lý Thiên Hữu và Vi Vi, chờ hai đứa nó tốt nghiệp đại học rồi mới kết hôn, anh thấy đề nghị này rất tốt, hai đứa nó ở chung lâu dài cũng sẽ nảy sinh tình cảm. Hơn nữa, anh đã đồng ý với Lý gia người ta nên cũng không tiện đổi ý.”
Không đợi mẹ tôi mở miệng, tôi bình tĩnh nói : "Cha, vậy cha có hỏi ý kiến của con không?"
Tô Minh Viễn sửng sốt, trầm giọng nói : "Vi Vi, ta là vì tốt cho con!”
"Tốt cho con?" Tôi nhếch mày, lạnh lùng nhìn ông ta : "Nếu thật sự là vì tốt cho con thì trước tiên nên hiểu rõ cách làm người của Lý Thiên Hữu này đã, sau đó hỏi ý kiến của con rồi mới tính toán cũng không muộn. Cha có biết trong trường gọi Lý Thiên Hữu là gì không? Là hỗn thế ma vương đấy! Mỗi ngày có một nửa thời gian hắn không ở trong lớp học, không phải đang phê thuốc thì chính là ở câu lạc bộ đêm chơi gái, ngay cả ma túy cũng dám đụng vào. Hắn cùng mấy người Lương Phong, Vương Vũ, Tạ Lãng lập nên bang hội thiếu gia, hoành hành bá đạo, ức hiếp kẻ yếu, hắn chính là một tên ăn chơi vô học, cha cảm thấy người như vậy xứng với con sao?”
* Hỗn thế ma vương : kẻ gian ác chuyên làm hại người khác
Tô Minh Viễn sắc mặt khó coi, một lúc lâu sau mới chính trực nói : "Hiện tại tuổi nó còn nhỏ nên hoang đường một chút, thích chơi bời một chút cũng rất bình thường, người trẻ tuổi mà, ai mà không phạm chút sai lầm? Vi Vi, chờ sau khi hai con đính hôn thì con quản lý nó chặt chẽ chút, ta tin tưởng nó nhất định sẽ có tiền đồ.”
Vẻ mặt tôi chân thành hỏi Tô Minh Viễn : "Cha, lời này của cha nói có thật hay không? Cha mẹ hắn ta mất mười mấy năm cũng không quản nổi hắn, một mình con có thể quản nổi hắn sao? Con thật sự không có cái lòng tin đó, vì thế cũng không dám tiếp nhận quả trứng thối này, nếu cha luyến tiếc gia thế của người ta thì để Mộng Kỳ tới quản hắn đi, con cảm thấy Mộng Kỳ thật sự rất phù hợp với hắn.”
Tô Minh Viễn sắc mặt tối sầm lại, nghiêm khắc nói : "Tô Vi, con đừng có mà ngang bướng, người ta coi trọng con là may mắn của con, con phải ngoan ngoãn nghe ta sắp xếp!”
Tôi trào phúng nhìn gương mặt ra vẻ đạo mạo của ông ta, không muốn tranh cãi với ông ta nữa nên chỉ cười lạnh trong lòng, Lý gia coi trọng tôi cũng không phải may mắn của tôi mà là nghi ngờ tôi biết bí mật của Lý gia nên dùng phương thức này để chặn miệng, thử nghĩ mà xem nếu hai nhà Tô - Lý kết thân, Lý Thiên Hữu trở thành vị hôn phu của tôi, tôi sẽ còn tiết lộ chuyện xấu của Lý gia khiến chính mình bị liên lụy sao?
Lý gia sao, tôi vốn không muốn đối địch với bọn họ nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác muốn trêu chọc tôi, vậy thì chờ kết cục đi!
Truyện được đăng tại
*** Lời nhắn của dịch giả : Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện, tụi mình xin phép được chính thức thu phí từ chương sau, mong các bạn sẽ vẫn tiếp tục ủng hộ tụi mình. Chân thành cảm ơn mọi người rất nhiều tym tym
Thanh âm bén nhọn ấy như sắp đâm thủng màng nhĩ của tôi, tôi cảm thấy đầu đau nhói, vội vàng dùng hai tay che lỗ tai, nhưng lại phát hiện trên mặt đứa nhỏ kia nổi lên hắc khí nhàn nhạt, đôi mắt đen tràn đầy âm khí bắt đầu nổi giận, trái tim tôi co rụt lại, trong lòng thầm nghĩ thôi xong rồi, chọc giận nó rồi, nó đang nổi giận!
Thấy vậy tôi mạnh mẽ bật dậy, mẹ tôi vốn đang múc một muỗng canh chuẩn bị đưa vào miệng thì bị tôi không cẩn thận đụng vào, nước canh bị đổ ra, tôi vội vàng cầm lấy khăn lau nước canh trên tay cho mẹ.
Bà nội tức giận răn dạy tôi : "Vi Vi, cháu làm gì vậy? Cẩn thận không ảnh hưởng tới em trai bây giờ.”
“Xin lỗi mẹ, con không cố ý."
“Được rồi, không sao hết, không cần lau đâu.” Mẹ cười an ủi tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía đứa nhỏ kia, hắc khí trên mặt nó đã tan đi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhìn chằm chằm chén canh gà trước mặt mẹ tôi, dùng sức lắc đầu, sau đó liền biến mất.
Ý nó là sao? Nhắc nhở tôi rằng canh gà không thể uống?
"Canh gà sắp nguội rồi, mau uống đi con, uống xong rồi ăn cơm." Bà nội thúc giục nói.
Trong lòng tôi nhanh chóng hiện lên mấy ý niệm trong đầu, vội vàng giật lấy thìa từ trong tay mẹ tôi, bưng canh gà lên nói : "Mẹ, tay mẹ không tiện, để con giúp mẹ uống nhé.”
Không đợi mẹ tôi trả lời, tôi lại nhìn về phía bà nội : "Bà nội, bà ăn cơm trước đi, cháu sẽ cho mẹ uống xong bát canh này, nhất định sẽ không phụ khổ tâm của bà nội đâu.”
Bà nội hài lòng gật đầu : "Được, vậy cháu cho mẹ uống canh đi.”
Bà ta quay đầu ăn cơm, tôi làm bộ múc một muỗng canh tiến đến bên miệng nếm thử, cố ý nói : "Mẹ, canh còn có chút nóng, con giúp mẹ thổi thêm một lát nữa, mẹ đừng nóng vội.”
"Được, con giúp ta thổi nguội chút. Đúng rồi, Vi Vi, hai ngày cuối tuần này con đều chạy ra ngoài làm gì, không phải đi gây chuyện chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đâu có đâu, con hẹn với bạn cùng nhau ôn bài, mẹ, hôm nay con còn đi thăm ông ngoại và cậu nữa đấy."
"Thật sao?" Sức khỏe của ông ngoại thế nào rồi?”
Tôi vừa khuấy canh gà, vừa nói chuyện phiếm với mẹ, một bên lặng lẽ quan sát bốn phía, phát hiện Tô Tiểu Kiều và bà nội đều nghiêm túc ăn cơm không chú ý tới bên này liền vội vàng nháy mắt với mẹ, bưng bát canh lên uống mấy ngụm hết bát canh gà, giả bộ nói : "Mẹ, chén canh này uống xong rồi, mẹ có muốn uống thêm chút nữa không?”
"Không cần, uống nhiều không ăn được cơm." Mẹ tôi nhịn cười, cũng không vạch trần tôi.
Đại khái hơn chín giờ, chúng tôi đang ở phòng khách xem TV thì Tô Minh Viễn và Tô Mộng Kỳ một trước một sau vào cửa.
Tô Minh Viễn đi tới trước mặt mẹ tôi, cười sờ sờ bụng bà, hỏi đứa nhỏ của bà có ngoan hay không, mẹ tôi ngoài miệng nói bảo bối còn nhỏ, còn chưa có phản ứng, ánh mắt lại mang theo nụ cười, xem ra rất hưởng thụ sự "chăm sóc chu đáo" của Tô Minh Viễn đối với mình.
Tô Minh Viễn ngồi xuống bên cạnh mẹ tôi, cầm lấy điều khiển tắt tiếng TV, nói : "Bội Lan, có một chuyện anh muốn thương lượng với em chút.”
"Có chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi Lý gia gọi cho anh hỏi về Vi Vi, họ nói Vi Vi và nhị thiếu gia Lý gia gần tuổi nhau, quan hệ cũng không tệ, trong lời nói lộ ra ý muốn kết thông gia với nhà chúng ta, anh đã đồng ý rồi."
Mẹ tôi lập tức cáu giận : "Không phải nói thương lượng với em một chút sao? Tại sao anh đã đồng ý? Minh Viễn, anh có biết thanh danh của nhị tiểu tử Lý gia kia rất tệ hay không, nghe nói nó lăng nhăng thích chơi bời, làm việc rất hoang đường, nó làm sao có thể xứng với Vi Vi?”
Tô Minh Viễn vội vàng nói : "Bội Lan, những lời đồn đại bên ngoài đều không thể tin, trước kia người ta còn nói Vi Vi ngu xuẩn ngang ngược, em xem Vi Vi nhà ta là đứa trẻ như vậy sao?”
"Đúng là bên ngoài đồn đãi Lý Thiên Hữu không tốt, nhưng anh thấy đều là vì ghen tị Lý gia người ta có quyền có thế thôi."
Lão bà kia cũng phụ họa nói : "Lý gia nguyện ý kết thông gia với chúng ta đó là chúng ta trèo cao, là phúc khí, ta thấy Minh Viễn đồng ý cũng đúng, định ra chuyện chung thân đại sự sớm chút cũng khiến chúng ta an tâm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cho dù những lời đồn đãi kia là giả, nhưng Vi Vi còn nhỏ như vậy, chọn cho nó một người nó không thích không phải là hại nó sao?" Mẹ tôi kiên quyết không đồng ý.
Bà nội tức giận nói : "Chúng ta đều là trưởng bối của Vi Vi chẳng lẽ còn có thể hại nó sao? Tình cảm có thể bồi đắp, trước kia ta kết hôn ngay cả mặt cũng chưa từng thấy, không phải cũng vui vẻ sống cả đời sao?”
"Được rồi mẹ, mẹ đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói." Tô Minh Viễn trấn an mẹ mình hai câu, lại khuyên nhủ mẹ tôi : "Bội Lan, ý của Lý gia là trước tiên đính hôn cho Lý Thiên Hữu và Vi Vi, chờ hai đứa nó tốt nghiệp đại học rồi mới kết hôn, anh thấy đề nghị này rất tốt, hai đứa nó ở chung lâu dài cũng sẽ nảy sinh tình cảm. Hơn nữa, anh đã đồng ý với Lý gia người ta nên cũng không tiện đổi ý.”
Không đợi mẹ tôi mở miệng, tôi bình tĩnh nói : "Cha, vậy cha có hỏi ý kiến của con không?"
Tô Minh Viễn sửng sốt, trầm giọng nói : "Vi Vi, ta là vì tốt cho con!”
"Tốt cho con?" Tôi nhếch mày, lạnh lùng nhìn ông ta : "Nếu thật sự là vì tốt cho con thì trước tiên nên hiểu rõ cách làm người của Lý Thiên Hữu này đã, sau đó hỏi ý kiến của con rồi mới tính toán cũng không muộn. Cha có biết trong trường gọi Lý Thiên Hữu là gì không? Là hỗn thế ma vương đấy! Mỗi ngày có một nửa thời gian hắn không ở trong lớp học, không phải đang phê thuốc thì chính là ở câu lạc bộ đêm chơi gái, ngay cả ma túy cũng dám đụng vào. Hắn cùng mấy người Lương Phong, Vương Vũ, Tạ Lãng lập nên bang hội thiếu gia, hoành hành bá đạo, ức hiếp kẻ yếu, hắn chính là một tên ăn chơi vô học, cha cảm thấy người như vậy xứng với con sao?”
* Hỗn thế ma vương : kẻ gian ác chuyên làm hại người khác
Tô Minh Viễn sắc mặt khó coi, một lúc lâu sau mới chính trực nói : "Hiện tại tuổi nó còn nhỏ nên hoang đường một chút, thích chơi bời một chút cũng rất bình thường, người trẻ tuổi mà, ai mà không phạm chút sai lầm? Vi Vi, chờ sau khi hai con đính hôn thì con quản lý nó chặt chẽ chút, ta tin tưởng nó nhất định sẽ có tiền đồ.”
Vẻ mặt tôi chân thành hỏi Tô Minh Viễn : "Cha, lời này của cha nói có thật hay không? Cha mẹ hắn ta mất mười mấy năm cũng không quản nổi hắn, một mình con có thể quản nổi hắn sao? Con thật sự không có cái lòng tin đó, vì thế cũng không dám tiếp nhận quả trứng thối này, nếu cha luyến tiếc gia thế của người ta thì để Mộng Kỳ tới quản hắn đi, con cảm thấy Mộng Kỳ thật sự rất phù hợp với hắn.”
Tô Minh Viễn sắc mặt tối sầm lại, nghiêm khắc nói : "Tô Vi, con đừng có mà ngang bướng, người ta coi trọng con là may mắn của con, con phải ngoan ngoãn nghe ta sắp xếp!”
Tôi trào phúng nhìn gương mặt ra vẻ đạo mạo của ông ta, không muốn tranh cãi với ông ta nữa nên chỉ cười lạnh trong lòng, Lý gia coi trọng tôi cũng không phải may mắn của tôi mà là nghi ngờ tôi biết bí mật của Lý gia nên dùng phương thức này để chặn miệng, thử nghĩ mà xem nếu hai nhà Tô - Lý kết thân, Lý Thiên Hữu trở thành vị hôn phu của tôi, tôi sẽ còn tiết lộ chuyện xấu của Lý gia khiến chính mình bị liên lụy sao?
Lý gia sao, tôi vốn không muốn đối địch với bọn họ nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác muốn trêu chọc tôi, vậy thì chờ kết cục đi!
Truyện được đăng tại
*** Lời nhắn của dịch giả : Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện, tụi mình xin phép được chính thức thu phí từ chương sau, mong các bạn sẽ vẫn tiếp tục ủng hộ tụi mình. Chân thành cảm ơn mọi người rất nhiều tym tym
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro