Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Ông già và bóng...
AquariusAce
2024-11-11 23:30:20
- Ai... ai mà lại dám... không... không tha thứ cho phu nhân tương lai... chứ? - thằng Nghị bất ngờ xuất hiện, như một cơn gió lạ thổi vào không khí căng thẳng. Gương mặt ngờ nghệch xen lẫn sợ hãi của nó, như thể đang cổ trấn
noi so hai gan nhu muon pha tung ling nguc. 3)
Cảnh tượng vừa rồi quả thật đáng sợ!
Khắc Kỷ cảm nhận được gương mặt mình đang nóng bừng, cả người cậu trở nên luống cuống, như thể máu đang chảy ào ạt trong cơ thể, khiến mỗi bước thở cũng trở nên khó khăn hơn. Không khí xung quanh như đông cứng lại, nhưng cảm xúc trong lòng cậu thì như bùng cháy.
Từng thành viên trong băng, từ từ đứng dậy. Cậu bàng hoàng khi thấy mình được đồng cảm đến mức ấy. Không gian quanh cậu như mở ra, nhưng trong lòng lại cảm giác như mình đang lạc trong một giấc mơ, mọi thứ trở nên mơ hồ, xa vời.
- Này nhóc, mau băng bó lại đi, để vậy mà mất máu thì không hay đâu. Mất công thủ lĩnh lại phải chăm sóc, rồi đồ lỗi cho chúng tôi.
Khắc Kỷ như bị tê liệt cảm xúc, sự chấp nhận quá dễ dàng này khiến cậu cảm giác như đang lạc trong một giấc mơ, nơi mọi thứ không còn thật.
Ngự Phong đứng bên cạnh, ánh mắt của anh bình tĩnh nhưng đầy quyết đoán:
- Cảm ơn mọi người! - nói đoạn, anh bế Khắc Kỷ lên trong vòng tay, trao cho cậu một nụ hôn vội vã trước sự chứng kiến của hàng nghìn đôi mắt - Lỡ dạy hư cho trẻ con rổi!
Ánh mắt anh dàn trải khắp không gian, như một ngọn lửa bùng lên, khiến những thành viên chưa đủ tuổi đang lén lút tham gia sự kiện phải cảm thấy rùng mình. Đôi mắt của anh như một lời nhắc nhở nghiêm khắc về sự sai trái của họ, đồng thời ra hiệu cho một thành viên có kinh nghiệm đến xử lý, bảo quản phần thịt bị đứt ra.
Với sự ân cần và dịu dàng vô bờ, Tần Ngự Phong bế Vương Khắc Kỷ bước đi trên thảm đỏ, giống như một lễ đường dành riêng cho hai người bọn họ. Dù hàng nghìn đôi mắt đang dõi theo, nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ có hình bóng của nhau trong tâm trí họ, như thể cả thế giới xung quanh đã lan tan vào ánh đèn sau lưng, chỉ còn lại tình yêu và sự bảo vệ mà họ dành cho nhau.
3°
Khắc Kỷ vùng vằng, đầu cậu có lẽ đã bị sự xấu hổ xâm chiếm tới nóc, chỉ chực chờ mà nổ tung.
- Mau thả em xuổng!
Ngự Phong không trả lời, chỉ cười ranh mãnh rồi khóa môi cậu vài giây. Anh vẫn bước đi, chẳng màng đến em bé đang giãy giụa trong lòng mình.
- Um... Phong Cẩu đáng ghét! Anh điếc à? Thả! Em! Xuống!
Anh xốc Kỷ lên, mồm nhảy ra một chữ mà trước nay anh chưa từng quen thuộc, mồm chưa quen nhưng mà tai thì đã nghe đến mòn rồi.
Cứt!Anh dám... - Kỷ siết chặt tay, chỉ tức đầy là nơi đông người, còn là lực lượng nồng cốt, cậu ngại chẳng dám cho một cú móc cằm."Phong Cầu, anh được lắm! Dám lợi dụng đám đông mà bắt nạt em... đợi đến lúc về phòng..." Suy nghĩ bỗng dưng bị gián đoạn, cậu nhận ra mắt mình mờ dần, thứ duy nhất trong khung cửa sổ là máu, máu của chính cậu nhuốm đỏ chiếc áo trắng tinh của Phong. Đầu ngón tay hoàn toàn mất cảm giác, như thể nó không còn thuộc về sự điều khiến của cơ thể này. Cậu mấp máy:
- Em xin lỗi...
Em thấy em ngốc chưa? - Phong mắng, đôi lông mày nhíu chặt lại như khắc thêm vào vết sẹo trên đuôi. Anh lôi từ trong túi áo một chiếc khăn trắng, cầm máu cho em bé anh - Sau này có đi với em, tôi mang theo băng gạc!Anh nói thế là sao? Anh dám khịa?Ngự Phong không trả lời, nói như thể ra lệnh:
Ép chặt vào!Vâ... vâng! - Kỷ dường như mất khả năng phản kháng, ngoan ngoãn làm theo lời anh. (5°Bước chân của Ngự Phong nhanh hơn, tiến thẳng ra khỏi khán phòng đông đúc và ồn ào. Phía sau, những tiếng nói của bọn đàn em vẫn vang lên, nhưng dường như tất cả chẳng còn quan trọng. Trong không gian tĩnh lặng và cô đặc của hai người, Ngự Phong chỉ tập trung vào hơi thở của Khắc Kỷ, đôi mắt lo lắng không ngừng dõi theo từng nhịp thở của cậu.
Khi rời khỏi khán phòng, Ngự Phong đi như bay, đôi mắt anh đảo quanh tìm kiếm một ai đó có thể cứu giúp, từng bước chân như nặng trĩu sự lo âu. Đôi mắt đẩy toan tính của anh bắn đi thông điệp khẩn thiết.
- Cầm máu! - anh gầm lên, không kìm nổi sự nóng vội, vừa như mệnh lệnh, vừa như lời cầu cứu.
Khắc Kỷ ngồi thản nhiên, đôi môi nhếch lên đầy giễu cợt, dù hơi thở có chút chệch choạc, cậu vẫn đủ sức để moi ra ít "não" trong đầu mà ẩn ý:
- Đã chết đâu mà lo! Mà này, trông anh như một ông già đang đuổi theo quả bóng bay nhỉ?
Ngự Phong không đáp, chỉ chăm chăm nhìn vào vết thương, bàn tay khẽ run. Mắt anh lóe lên sự quyết tâm, như lưỡi dao cắt vào không khí, không cho phép bất cứ điều gì cản trở việc cầm máu ngay lúc này. Nhưng sâu thằm trong lòng, một thứ cảm xúc mờ nhạt, nửa là tức giận, nửa là sợ hãi, vẫn len lỏi.
- Giờ không phải lúc đùa! Tôi không cho phép em chịu thêm bất kỳ đau đớn nào nữa. Không một giây nào!
Chất giọng đầy kiên quyết đó khiến không khí xung quanh như đông cứng. Trong khoảnh khắc mọi thứ như lặng đi, Ngự Phong ra lệnh cho một đàn em già dặn trong băng, kẻ đã nhiều lần xử lý những tình huống hiểm nghèo thực hiện chức trách của mình.
Gã bước tới, không cần phải nói nhiều, cúi xuống xem xét vết thương của Khắc Kỷ với sự điểm tĩnh đáng nể. Gã không giấu nổi sự ngưỡng mộ khi đôi mắt giàu kinh nghiệm quét qua vết cắt, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp.
- Ép chặt ở đây! Đừng để máu tiếp tục chảy. - gã nói, đưa cho Ngự Phong cuộn băng gạc.
Ngự Phong gạt đi mọi cảm xúc, bàn tay cần thận ép băng gạc vào vết thương, như thể sợ rằng chỉ cần một động tác sơ ý cũng sẽ làm tổn thương thêm người đối diện. Anh nhìn Khắc Kỷ, cố giấu đi sự lo lắng bằng một vẻ mặt bình thản. Nhưng từng cử chỉ nhỏ nhặt vẫn không thể che giấu hết được thứ tình cảm bùng cháy trong lòng.
Ngự Phong gạt đi mọi cảm xúc, bàn tay cẩn thận ép băng gạc vào vết thương, như thể sợ rằng chỉ cần một động tác sơ ý cũng sẽ làm tổn thương thêm người đối diện. Anh nhìn Khắc Kỷ, cố giấu đi sự lo lắng bằng một vẻ mặt bình thản. Nhưng từng cử chỉ nhỏ nhặt vẫn không thể che giấu hết được thứ tình cảm bùng cháy trong lòng.
Khắc Kỷ vẫn ngồi đó, thẳng lưng, đôi mắt không chút mảy may lo lắng. Đối với một kẻ đã sống sót qua những cơn bão tàn khốc nhất, vết thương này chỉ là một vết cắt nhỏ trong cuộc đời dài đăng đẳng mà cậu đã đi qua.
Được rồi, máu đã ngừng chảy, nhưng cậu cần đến bệnh viện để khâu lại. - gã đàn em nói, không che giấu sự ngưỡng mộ. Không cần. Tôi vẫn ổn. Và... tôi học được rồi đấy! - Khắc Kỷ cất giọng dứt khoát, lạnh lùng cắt đứt mọi lo lắng xung quanh. Ngự Phong siết chặt tay Khắc Kỷ, mắt anh ánh lên sự kiên quyết không thể lay chuyển:
- Mau vào bệnh viện. Lệnh chủ nhân cẩm cãi!
Anh thay đổi từ "cậu chủ" thành "chủ nhân" và "nghe lời" thành "cấm cãi", có lẽ là một sự ép buộc... hay chăng là một sự quan tâm đến áp bức?
noi so hai gan nhu muon pha tung ling nguc. 3)
Cảnh tượng vừa rồi quả thật đáng sợ!
Khắc Kỷ cảm nhận được gương mặt mình đang nóng bừng, cả người cậu trở nên luống cuống, như thể máu đang chảy ào ạt trong cơ thể, khiến mỗi bước thở cũng trở nên khó khăn hơn. Không khí xung quanh như đông cứng lại, nhưng cảm xúc trong lòng cậu thì như bùng cháy.
Từng thành viên trong băng, từ từ đứng dậy. Cậu bàng hoàng khi thấy mình được đồng cảm đến mức ấy. Không gian quanh cậu như mở ra, nhưng trong lòng lại cảm giác như mình đang lạc trong một giấc mơ, mọi thứ trở nên mơ hồ, xa vời.
- Này nhóc, mau băng bó lại đi, để vậy mà mất máu thì không hay đâu. Mất công thủ lĩnh lại phải chăm sóc, rồi đồ lỗi cho chúng tôi.
Khắc Kỷ như bị tê liệt cảm xúc, sự chấp nhận quá dễ dàng này khiến cậu cảm giác như đang lạc trong một giấc mơ, nơi mọi thứ không còn thật.
Ngự Phong đứng bên cạnh, ánh mắt của anh bình tĩnh nhưng đầy quyết đoán:
- Cảm ơn mọi người! - nói đoạn, anh bế Khắc Kỷ lên trong vòng tay, trao cho cậu một nụ hôn vội vã trước sự chứng kiến của hàng nghìn đôi mắt - Lỡ dạy hư cho trẻ con rổi!
Ánh mắt anh dàn trải khắp không gian, như một ngọn lửa bùng lên, khiến những thành viên chưa đủ tuổi đang lén lút tham gia sự kiện phải cảm thấy rùng mình. Đôi mắt của anh như một lời nhắc nhở nghiêm khắc về sự sai trái của họ, đồng thời ra hiệu cho một thành viên có kinh nghiệm đến xử lý, bảo quản phần thịt bị đứt ra.
Với sự ân cần và dịu dàng vô bờ, Tần Ngự Phong bế Vương Khắc Kỷ bước đi trên thảm đỏ, giống như một lễ đường dành riêng cho hai người bọn họ. Dù hàng nghìn đôi mắt đang dõi theo, nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ có hình bóng của nhau trong tâm trí họ, như thể cả thế giới xung quanh đã lan tan vào ánh đèn sau lưng, chỉ còn lại tình yêu và sự bảo vệ mà họ dành cho nhau.
3°
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khắc Kỷ vùng vằng, đầu cậu có lẽ đã bị sự xấu hổ xâm chiếm tới nóc, chỉ chực chờ mà nổ tung.
- Mau thả em xuổng!
Ngự Phong không trả lời, chỉ cười ranh mãnh rồi khóa môi cậu vài giây. Anh vẫn bước đi, chẳng màng đến em bé đang giãy giụa trong lòng mình.
- Um... Phong Cẩu đáng ghét! Anh điếc à? Thả! Em! Xuống!
Anh xốc Kỷ lên, mồm nhảy ra một chữ mà trước nay anh chưa từng quen thuộc, mồm chưa quen nhưng mà tai thì đã nghe đến mòn rồi.
Cứt!Anh dám... - Kỷ siết chặt tay, chỉ tức đầy là nơi đông người, còn là lực lượng nồng cốt, cậu ngại chẳng dám cho một cú móc cằm."Phong Cầu, anh được lắm! Dám lợi dụng đám đông mà bắt nạt em... đợi đến lúc về phòng..." Suy nghĩ bỗng dưng bị gián đoạn, cậu nhận ra mắt mình mờ dần, thứ duy nhất trong khung cửa sổ là máu, máu của chính cậu nhuốm đỏ chiếc áo trắng tinh của Phong. Đầu ngón tay hoàn toàn mất cảm giác, như thể nó không còn thuộc về sự điều khiến của cơ thể này. Cậu mấp máy:
- Em xin lỗi...
Em thấy em ngốc chưa? - Phong mắng, đôi lông mày nhíu chặt lại như khắc thêm vào vết sẹo trên đuôi. Anh lôi từ trong túi áo một chiếc khăn trắng, cầm máu cho em bé anh - Sau này có đi với em, tôi mang theo băng gạc!Anh nói thế là sao? Anh dám khịa?Ngự Phong không trả lời, nói như thể ra lệnh:
Ép chặt vào!Vâ... vâng! - Kỷ dường như mất khả năng phản kháng, ngoan ngoãn làm theo lời anh. (5°Bước chân của Ngự Phong nhanh hơn, tiến thẳng ra khỏi khán phòng đông đúc và ồn ào. Phía sau, những tiếng nói của bọn đàn em vẫn vang lên, nhưng dường như tất cả chẳng còn quan trọng. Trong không gian tĩnh lặng và cô đặc của hai người, Ngự Phong chỉ tập trung vào hơi thở của Khắc Kỷ, đôi mắt lo lắng không ngừng dõi theo từng nhịp thở của cậu.
Khi rời khỏi khán phòng, Ngự Phong đi như bay, đôi mắt anh đảo quanh tìm kiếm một ai đó có thể cứu giúp, từng bước chân như nặng trĩu sự lo âu. Đôi mắt đẩy toan tính của anh bắn đi thông điệp khẩn thiết.
- Cầm máu! - anh gầm lên, không kìm nổi sự nóng vội, vừa như mệnh lệnh, vừa như lời cầu cứu.
Khắc Kỷ ngồi thản nhiên, đôi môi nhếch lên đầy giễu cợt, dù hơi thở có chút chệch choạc, cậu vẫn đủ sức để moi ra ít "não" trong đầu mà ẩn ý:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đã chết đâu mà lo! Mà này, trông anh như một ông già đang đuổi theo quả bóng bay nhỉ?
Ngự Phong không đáp, chỉ chăm chăm nhìn vào vết thương, bàn tay khẽ run. Mắt anh lóe lên sự quyết tâm, như lưỡi dao cắt vào không khí, không cho phép bất cứ điều gì cản trở việc cầm máu ngay lúc này. Nhưng sâu thằm trong lòng, một thứ cảm xúc mờ nhạt, nửa là tức giận, nửa là sợ hãi, vẫn len lỏi.
- Giờ không phải lúc đùa! Tôi không cho phép em chịu thêm bất kỳ đau đớn nào nữa. Không một giây nào!
Chất giọng đầy kiên quyết đó khiến không khí xung quanh như đông cứng. Trong khoảnh khắc mọi thứ như lặng đi, Ngự Phong ra lệnh cho một đàn em già dặn trong băng, kẻ đã nhiều lần xử lý những tình huống hiểm nghèo thực hiện chức trách của mình.
Gã bước tới, không cần phải nói nhiều, cúi xuống xem xét vết thương của Khắc Kỷ với sự điểm tĩnh đáng nể. Gã không giấu nổi sự ngưỡng mộ khi đôi mắt giàu kinh nghiệm quét qua vết cắt, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp.
- Ép chặt ở đây! Đừng để máu tiếp tục chảy. - gã nói, đưa cho Ngự Phong cuộn băng gạc.
Ngự Phong gạt đi mọi cảm xúc, bàn tay cần thận ép băng gạc vào vết thương, như thể sợ rằng chỉ cần một động tác sơ ý cũng sẽ làm tổn thương thêm người đối diện. Anh nhìn Khắc Kỷ, cố giấu đi sự lo lắng bằng một vẻ mặt bình thản. Nhưng từng cử chỉ nhỏ nhặt vẫn không thể che giấu hết được thứ tình cảm bùng cháy trong lòng.
Ngự Phong gạt đi mọi cảm xúc, bàn tay cẩn thận ép băng gạc vào vết thương, như thể sợ rằng chỉ cần một động tác sơ ý cũng sẽ làm tổn thương thêm người đối diện. Anh nhìn Khắc Kỷ, cố giấu đi sự lo lắng bằng một vẻ mặt bình thản. Nhưng từng cử chỉ nhỏ nhặt vẫn không thể che giấu hết được thứ tình cảm bùng cháy trong lòng.
Khắc Kỷ vẫn ngồi đó, thẳng lưng, đôi mắt không chút mảy may lo lắng. Đối với một kẻ đã sống sót qua những cơn bão tàn khốc nhất, vết thương này chỉ là một vết cắt nhỏ trong cuộc đời dài đăng đẳng mà cậu đã đi qua.
Được rồi, máu đã ngừng chảy, nhưng cậu cần đến bệnh viện để khâu lại. - gã đàn em nói, không che giấu sự ngưỡng mộ. Không cần. Tôi vẫn ổn. Và... tôi học được rồi đấy! - Khắc Kỷ cất giọng dứt khoát, lạnh lùng cắt đứt mọi lo lắng xung quanh. Ngự Phong siết chặt tay Khắc Kỷ, mắt anh ánh lên sự kiên quyết không thể lay chuyển:
- Mau vào bệnh viện. Lệnh chủ nhân cẩm cãi!
Anh thay đổi từ "cậu chủ" thành "chủ nhân" và "nghe lời" thành "cấm cãi", có lẽ là một sự ép buộc... hay chăng là một sự quan tâm đến áp bức?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro