Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Máu đục rửa sạc...
AquariusAce
2024-11-11 23:30:20
Tần Cao Tuấn không nói một lời, chỉ lằng lặng đưa con dao găm về phía cậu, ánh sáng đèn hắt lên lưỡi dao sắc bén, phản chiếu thứ máu me tội đồ. Khắc Kỷ - một kẻ thuận tay trái - nắm lấy con dao bằng bàn tay không thuận và khẽ nhìn vào lưỡi sắc ấy, một nụ cười méo mó xuất hiện trên khóe miệng cậu. ®
Cậu xoay nhẹ lưỡi dao trong tay, cười nhạt:
- Việc bố mẹ tôi phản bội là lỗi của họ, mặc dù đứa trẻ tên Vương Khắc Kỷ đó đã chết, song cũng đừng đồ hết tội lỗi lên đầu nó. Nhưng nếu các người muốn trừng phạt tôi, tôi chấp nhận. Còn chuyện tôi phản bội... tôi sẽ chuộc
Ii. 6)
Không một lời báo trước, Khắc Kỷ cẩm dao chém phập xuống đầu ngón tay út (1). Một mảnh thịt nhỏ rơi xuống nền, máu đỏ tươi bắn ra, nhuốm đỏ sàn sân khấu. Cậu cắn chặt răng, giữ im lặng, rồi nói một cách trầm đục, tựa như thể một lời kêu gào từ tận đáy lòng: C°
- Phản bội là tội lỗi không thể tha thứ, nhưng tôi sẽ trả giá bằng sự trung thành trọn đời với băng Angel of Dearth!
(1) Yubitsume: nghĩa là cắt một phần ngón tay út để chuộc lỗi. Khi một thành viên phạm lỗi nghiêm trọng, họ sẽ phải tự tay cắt phần đầu ngón tay của mình, thường là ngón út bên trái, và dâng lên ông trùm để thể hiện lòng hối lỗi. Việc cắt ngón tay không chỉ tượng trưng cho sự đau đớn thể xác mà còn thể hiện việc mất khả năng tự vệ, vì ngón út đóng vai trò quan trọng trong việc cầm kiếm trong văn hóa Nhật Bản.
Khắc Kỷ quỳ xuống, đôi mắt vẫn sáng quắc sự kiên định. Máu từ ngón tay trắng nõn ào ạt đổ xuống nền đất lạnh, từng dòng thằm thấu vào tận đáy tim, như thể hòa lẫn với nỗi đau khôn cùng đang dày vò anh. Cảm giác nhói đau, tê tái, như hàng ngàn mũi dao găm vào lồng ngực, khiến từng nhịp đập của anh trở nên nặng nề và tàn bạo hơn bao giờ hết.
Ngự Phong đứng đó, chồn chân tại chỗ, vết cắt từ ngọc trai như nứt toác ra, con phượng hoàng trong lồng đập cánh, như thể sổ ra chốn chấn song. Sự trung thành điên rồ của người con trai trước mặt khiến anh tê dại. Miệng khô cứng, chỉ cảm thấy sự quyết liệt và đáng sợ của Khắc Kỷ trước thế giới này.
Ông trùm vẫn ngồi đó, lặng im trong sự lạnh lẽo nơi đôi hồ sâu tĩnh lặng. Ông bình tĩnh đến mức đáng sợ, chẳng hoài can thiệp, chẳng trách móc, cũng không can ngăn, ông lặng như tờ, chỉ đứng từ xa quan sát. Cảnh trước mắt chỉ tựa chiếc lá rơi, đậu lại trên mặt nước.
"Cảm ơn đã tôn trọng con, cha." Ánh đèn mờ nhòe soi rõ bóng Tần Cao Tuấn trong mắt Khắc Kỷ, cậu ngậm lấy ngón tay đẫm máu, như thể một thói quen ám ảnh trong quá khứ, và rồi mây bay... mây bay... dập dờn nơi đáy mắt.
Phong thoát khỏi sự níu giữ của những chùm dây leo gai mị hoặc, độc hại nhờ thanh âm nặng nề khi đầu gối Kỷ đập mạnh xuống nền sân khấu. Anh lao tới, vụt qua đám đông như thể cuộc sống của anh chỉ còn giây phút này, anh như thể làn gió tự do... song đau đớn.
- Tại sao? Tại sao em lại làm như vậy? Em có bị điên không? - Ngự Phong hét lên, giọng nghẹn ngào trong cổ họng.
Anh vươn tay đỡ Khắc Kỷ dậy, nhưng cậu xua tay. Bởi chỉ khi tự trừng phạt chính mình, những tội lỗi mới có thể khắc sâu vào ký ức, để mỗi khi nhìn vào những nỗi đau, cậu sẽ chẳng thể tái phạm lần nữa. Đôi môi dường như chẳng còn một giọt máu, tiếng nói vẫn thuộc về con hồ dũng mãnh trên đỉnh cao:
Em không điên thì tại sao người ta lại gọi là kẻ điên cuồng huyết? Cái gì cũng có lý do cả thôi. Anh hỏi tại sao em lại quỳ ấy à? Ngay cả một vị tổng thống cũng phải khom lưng cúi mình trước nhân dân, một tên xã hội đen đã phản bội băng đảng thì có tư cách gì mà ngầng cao đầu, tự cao tự đại? @Nhưng mà... - Ngự Phong bắt đầu nghẹn ngào, ôm chặt cánh tay trái của Khắc Kỷ, nước mắt tuôn rơi. Chú cún nhỏ, tưởng chừng đã trở thành con chó đầu đàn mạnh mẽ và dũng cảm, giờ đây lại yếu đuối và tan vỡ trước kẻ mà nó yêu thương. Sự đau đớn trào dâng trong lòng, khiến anh cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ.Khắc Kỷ ngắt lời, giọng mềm mại tựa thủy tinh, nhưng đã tan vỡ....
- Thôi nào, thủ lĩnh như thế người ta cười cho, mau đứng dậy đi.
Ngự Phong lắc đầu, ngọn lửa quyết tâm rực sáng, lấn át ánh đèn mờ. Anh quỳ xuống cạnh Khắc Kỷ, không chút do dự mà gục đầu lên vai:
- Nếu em quỳ, tôi cũng quỳ. Nếu tổng thống cúi đầu trước nhân dân, thì sao tôi không thể cúi đầu trước người mà tôi yêu thương nhất?
(5)
- Không! Anh không được phép! - sự đau đớn mơn trớn trái tim bé nhỏ, như thể một sự ve vãn xấu xa, nó lấn chiếm dần lên cổ hỏng, làm bỏng rát từng lời thốt lên. Bàn tay mềm nhũn cố kéo cơ thể to lớn, song vô lực.
Phong vờ ngu vờ điếc, phớt lờ sự cầu xin, lớn tiếng hét:
Xin mọi người, hãy tha thứ cho em ấy!Một người đứng đầu sao có thể quỳ xuống cầu xin? Anh... đừng gây thêm phiền phức cho em nữa! - Kỷ dìm sự đau đớn xuống, lắng vào bóng tối mà mắng một câu phũ phàng."Em đau quá... đừng làm em đau thêm nữa..." Khắc Kỷ cắn chặt răng, máu từ ngón tay tuôn trào khắp mồm mép, như dòng suối đục ngầu rửa vơi đi nỗi đau trong lòng Kỷ.
Cả khán phòng như bị bóp lại bởi một lực vô hình, ngột ngạt đến điên loạn. Cảm xúc hoang mang đè nặng lên mọi người, bao trùm không khí xung quanh. Từng hơi thở trở nên khó nhọc khi cả người được mệnh danh là kẻ mạnh nhất thể giới ngẩm và vị tân thủ lĩnh đều quỳ trước mặt họ, tạo nên một cảnh tượng lạ lùng và đầy áp lực.
Một người đàn ông đứng tuổi, dường như là một kẻ lạ mặt, chưa từng tham gia trận bạo lực nào. Ông ta từng là một thành viên rất có tiếng nói trong băng, đứng lên. Ông nói với giọng trầm buồn:
- Tôi đã từng ở trong hoàn cảnh của cậu. Tôi đã phản bội những người mà tôi yêu thương. Nhưng sau mỗi lần trừng phạt, tôi lại học được cách đứng dậy và tiếp tục chiến đấu. Khắc Kỷ, cậu đang làm điều đúng đắn....
Một vài thành viên khác gật đầu đồng tình, bầu không khí trở nên ấm áp hơn, như thể nỗi đau của Khắc Kỷ là nỗi đau chung của họ. Cảm giác này lan tỏa trong đám đông, khiến họ cảm thấy gần gũi và muốn đứng về phía Khắc Ký.
- Này cậu nhóc, nói hay lắm! - một kẻ đứng lên, tay vỗ mạnh, phá tan bầu không khí căng thẳng, rồi tiếp tục -
Dầu sao nhóc cũng đã phải chịu đựng đòn roi bao nhiêu năm, chẳng phải vậy là hòa rồi sao?
- Ai... ai mà lại dám... không... không tha thứ cho phu nhân... tương lai... chứ? - thằng Nghị nhảy dựng lên, chẳng biết nó đã lén vào đây từ lúc nào, nhưng trông nó như một kẻ đang đùa cợt giữa sự sợ hãi bao trùm của chính bản thần.
Cảnh tượng vừa rồi quả thật đáng sợ!
Cậu xoay nhẹ lưỡi dao trong tay, cười nhạt:
- Việc bố mẹ tôi phản bội là lỗi của họ, mặc dù đứa trẻ tên Vương Khắc Kỷ đó đã chết, song cũng đừng đồ hết tội lỗi lên đầu nó. Nhưng nếu các người muốn trừng phạt tôi, tôi chấp nhận. Còn chuyện tôi phản bội... tôi sẽ chuộc
Ii. 6)
Không một lời báo trước, Khắc Kỷ cẩm dao chém phập xuống đầu ngón tay út (1). Một mảnh thịt nhỏ rơi xuống nền, máu đỏ tươi bắn ra, nhuốm đỏ sàn sân khấu. Cậu cắn chặt răng, giữ im lặng, rồi nói một cách trầm đục, tựa như thể một lời kêu gào từ tận đáy lòng: C°
- Phản bội là tội lỗi không thể tha thứ, nhưng tôi sẽ trả giá bằng sự trung thành trọn đời với băng Angel of Dearth!
(1) Yubitsume: nghĩa là cắt một phần ngón tay út để chuộc lỗi. Khi một thành viên phạm lỗi nghiêm trọng, họ sẽ phải tự tay cắt phần đầu ngón tay của mình, thường là ngón út bên trái, và dâng lên ông trùm để thể hiện lòng hối lỗi. Việc cắt ngón tay không chỉ tượng trưng cho sự đau đớn thể xác mà còn thể hiện việc mất khả năng tự vệ, vì ngón út đóng vai trò quan trọng trong việc cầm kiếm trong văn hóa Nhật Bản.
Khắc Kỷ quỳ xuống, đôi mắt vẫn sáng quắc sự kiên định. Máu từ ngón tay trắng nõn ào ạt đổ xuống nền đất lạnh, từng dòng thằm thấu vào tận đáy tim, như thể hòa lẫn với nỗi đau khôn cùng đang dày vò anh. Cảm giác nhói đau, tê tái, như hàng ngàn mũi dao găm vào lồng ngực, khiến từng nhịp đập của anh trở nên nặng nề và tàn bạo hơn bao giờ hết.
Ngự Phong đứng đó, chồn chân tại chỗ, vết cắt từ ngọc trai như nứt toác ra, con phượng hoàng trong lồng đập cánh, như thể sổ ra chốn chấn song. Sự trung thành điên rồ của người con trai trước mặt khiến anh tê dại. Miệng khô cứng, chỉ cảm thấy sự quyết liệt và đáng sợ của Khắc Kỷ trước thế giới này.
Ông trùm vẫn ngồi đó, lặng im trong sự lạnh lẽo nơi đôi hồ sâu tĩnh lặng. Ông bình tĩnh đến mức đáng sợ, chẳng hoài can thiệp, chẳng trách móc, cũng không can ngăn, ông lặng như tờ, chỉ đứng từ xa quan sát. Cảnh trước mắt chỉ tựa chiếc lá rơi, đậu lại trên mặt nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cảm ơn đã tôn trọng con, cha." Ánh đèn mờ nhòe soi rõ bóng Tần Cao Tuấn trong mắt Khắc Kỷ, cậu ngậm lấy ngón tay đẫm máu, như thể một thói quen ám ảnh trong quá khứ, và rồi mây bay... mây bay... dập dờn nơi đáy mắt.
Phong thoát khỏi sự níu giữ của những chùm dây leo gai mị hoặc, độc hại nhờ thanh âm nặng nề khi đầu gối Kỷ đập mạnh xuống nền sân khấu. Anh lao tới, vụt qua đám đông như thể cuộc sống của anh chỉ còn giây phút này, anh như thể làn gió tự do... song đau đớn.
- Tại sao? Tại sao em lại làm như vậy? Em có bị điên không? - Ngự Phong hét lên, giọng nghẹn ngào trong cổ họng.
Anh vươn tay đỡ Khắc Kỷ dậy, nhưng cậu xua tay. Bởi chỉ khi tự trừng phạt chính mình, những tội lỗi mới có thể khắc sâu vào ký ức, để mỗi khi nhìn vào những nỗi đau, cậu sẽ chẳng thể tái phạm lần nữa. Đôi môi dường như chẳng còn một giọt máu, tiếng nói vẫn thuộc về con hồ dũng mãnh trên đỉnh cao:
Em không điên thì tại sao người ta lại gọi là kẻ điên cuồng huyết? Cái gì cũng có lý do cả thôi. Anh hỏi tại sao em lại quỳ ấy à? Ngay cả một vị tổng thống cũng phải khom lưng cúi mình trước nhân dân, một tên xã hội đen đã phản bội băng đảng thì có tư cách gì mà ngầng cao đầu, tự cao tự đại? @Nhưng mà... - Ngự Phong bắt đầu nghẹn ngào, ôm chặt cánh tay trái của Khắc Kỷ, nước mắt tuôn rơi. Chú cún nhỏ, tưởng chừng đã trở thành con chó đầu đàn mạnh mẽ và dũng cảm, giờ đây lại yếu đuối và tan vỡ trước kẻ mà nó yêu thương. Sự đau đớn trào dâng trong lòng, khiến anh cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ.Khắc Kỷ ngắt lời, giọng mềm mại tựa thủy tinh, nhưng đã tan vỡ....
- Thôi nào, thủ lĩnh như thế người ta cười cho, mau đứng dậy đi.
Ngự Phong lắc đầu, ngọn lửa quyết tâm rực sáng, lấn át ánh đèn mờ. Anh quỳ xuống cạnh Khắc Kỷ, không chút do dự mà gục đầu lên vai:
- Nếu em quỳ, tôi cũng quỳ. Nếu tổng thống cúi đầu trước nhân dân, thì sao tôi không thể cúi đầu trước người mà tôi yêu thương nhất?
(5)
- Không! Anh không được phép! - sự đau đớn mơn trớn trái tim bé nhỏ, như thể một sự ve vãn xấu xa, nó lấn chiếm dần lên cổ hỏng, làm bỏng rát từng lời thốt lên. Bàn tay mềm nhũn cố kéo cơ thể to lớn, song vô lực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong vờ ngu vờ điếc, phớt lờ sự cầu xin, lớn tiếng hét:
Xin mọi người, hãy tha thứ cho em ấy!Một người đứng đầu sao có thể quỳ xuống cầu xin? Anh... đừng gây thêm phiền phức cho em nữa! - Kỷ dìm sự đau đớn xuống, lắng vào bóng tối mà mắng một câu phũ phàng."Em đau quá... đừng làm em đau thêm nữa..." Khắc Kỷ cắn chặt răng, máu từ ngón tay tuôn trào khắp mồm mép, như dòng suối đục ngầu rửa vơi đi nỗi đau trong lòng Kỷ.
Cả khán phòng như bị bóp lại bởi một lực vô hình, ngột ngạt đến điên loạn. Cảm xúc hoang mang đè nặng lên mọi người, bao trùm không khí xung quanh. Từng hơi thở trở nên khó nhọc khi cả người được mệnh danh là kẻ mạnh nhất thể giới ngẩm và vị tân thủ lĩnh đều quỳ trước mặt họ, tạo nên một cảnh tượng lạ lùng và đầy áp lực.
Một người đàn ông đứng tuổi, dường như là một kẻ lạ mặt, chưa từng tham gia trận bạo lực nào. Ông ta từng là một thành viên rất có tiếng nói trong băng, đứng lên. Ông nói với giọng trầm buồn:
- Tôi đã từng ở trong hoàn cảnh của cậu. Tôi đã phản bội những người mà tôi yêu thương. Nhưng sau mỗi lần trừng phạt, tôi lại học được cách đứng dậy và tiếp tục chiến đấu. Khắc Kỷ, cậu đang làm điều đúng đắn....
Một vài thành viên khác gật đầu đồng tình, bầu không khí trở nên ấm áp hơn, như thể nỗi đau của Khắc Kỷ là nỗi đau chung của họ. Cảm giác này lan tỏa trong đám đông, khiến họ cảm thấy gần gũi và muốn đứng về phía Khắc Ký.
- Này cậu nhóc, nói hay lắm! - một kẻ đứng lên, tay vỗ mạnh, phá tan bầu không khí căng thẳng, rồi tiếp tục -
Dầu sao nhóc cũng đã phải chịu đựng đòn roi bao nhiêu năm, chẳng phải vậy là hòa rồi sao?
- Ai... ai mà lại dám... không... không tha thứ cho phu nhân... tương lai... chứ? - thằng Nghị nhảy dựng lên, chẳng biết nó đã lén vào đây từ lúc nào, nhưng trông nó như một kẻ đang đùa cợt giữa sự sợ hãi bao trùm của chính bản thần.
Cảnh tượng vừa rồi quả thật đáng sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro