Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Lời thế dưới án...
AquariusAce
2024-11-11 23:30:20
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, tràn ngập khán phòng, dội vào ánh đèn vàng lóa mắt trên cao, tạo nên không gian trầm lắng. Ngự Phong bước lên sân khấu, từng bước chân rắn rỏi trên nền thảm đỏ. Đôi giày da bóng loáng vang lên những tiếng lộp cộp đều đặn, như nhịp đập của quyền lực và quyết tâm. Anh liếc mắt nhìn khán phòng, nơi những đôi mắt đầy kính sợ và tôn trọng đang dõi theo nhất cử nhất động của bản thân. Phong tiến về phía micro và cất giọng trầm ấm:
- Chào mọi người!
Lại một cơn bão pháo tay cuộn đến, nhưng lần này nhanh chóng chìm vào im lặng khi Ngự Phong ngước mắt nhìn. Anh tiếp tục, giọng nói oai nghiêm, mang đầy sức mạnh và tự tin:
- Hẳn ai trong chúng ta cũng đã biết, tôi là Tần Ngự Phong, người kể thừa dòng máu của Tần Cao Tuẩn, nguyên thủ lĩnh băng đảng Angel of Dearth. Mười tám năm trước, chính vào giờ phút này, tôi đã cất tiếng khóc chào đời.
Và hôm nay, tôi đứng trước mọi người, là nhờ công lao của cha tôi, Tần Cao Tuẩn, và mẹ tôi, người đã sát cánh bền ông trong suốt những năm tháng huy hoàng của băng Angel of Dearth.
(20)
Anh dừng lại một nhịp, đôi mắt chiếu lên ánh đèn, rồi chậm rãi rút con dao găm ra.
- Có lẽ sẽ có nhiều người nghi ngờ năng lực của tôi. Tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng tôi cũng không thể chối bỏ sự cố gắng của bản thân trong suốt thời gian qua. Tôi mong rằng, với tư cách là những đàn em trung thành, mọi người sẽ tin tưởng và đưa ra quyết định sáng suốt, chấp nhận tôi làm tân thủ lĩnh của băng Angel of Dearth!
Lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh đèn, một cái vung tay đầy kỹ năng khiến mũi dao xoay tròn giữa không trung, lưỡi dao sắc lẻm cắt gió mà rơi xuống.
- Hôm nay, dưới ánh sáng của những ngọn đèn này, tôi đứng trước các anh em, không phải để nói về danh vọng hay quyền lực, mà là về trách nhiệm. Trách nhiệm của một người đứng đầu! Cùng với tất cả sự kính trọng và lòng biết ơn, hôm nay tôi xin thề... - anh chìa bàn tay hứng lấy con dao, lưỡi dao sắc lạnh nhẹ nhàng lướt qua ngón tay, một dòng máu nhỏ chảy xuống. Anh nâng chén rượu đã chuẩn bị từ trước, giọng nói đầy uy lực. - Dưới sự chứng giám của máu và danh dự, tôi, Tần Ngự Phong, xin thề sẽ dẫn dắt băng Angel of Dearth bước lên đỉnh cao của thế giới ngẩm!
Tiếng hò reo như nổ tung khán phòng, những ánh mắt từ ngỡ ngàng, thán phục đến sùng bái đồ dồn về phía Ngự Phong. Anh đứng đó, kiên định, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của một thủ lĩnh thực thụ.
Khi Ngự Phong quay trở về chỗ ngồi, mọi ánh mắt đều dán lên cơ thể cao lớn ấy, dõi theo từng bước đi, như thể noi gương vị thủ lĩnh trẻ. Toan ngồi xuống, một bàn tay nhẹ níu lấy gấu áo anh. Khắc Kỷ ngồi đó, mắt đượm buồn:
- Em đậu rồi... - giọng cậu khẽ khàng, tựa cơn gió hiu quạnh thoáng vào lòng anh.
Ngự Phong dừng lại, đôi mắt sắc bén dần dịu dàng khi hướng về phía cậu. Anh ngồi xuống cạnh Khắc Kỷ, bàn tay to lớn nhẹ nhàng chạm lên vai cậu, giọng nói trở nên mềm mại hơn:
- Vậy sao em lại buồn?
Khắc Kỷ cúi gầm mặt, liếm sạch vết máu còn đọng trên môi anh, đôi mắt rải lên nổi niềm sâu thẳm:
- Em... em là kẻ phản bội. Liệu mọi người có chấp nhận em? Em đã làm một điều chẳng thể tha thứ....
Ngự Phong mỉm cười nhẹ, đặt tay lên đầu Khắc Kỷ, vuốt nhẹ nhàng:
- Em là bạn trai nhỏ của tôi, là người sẽ cùng tôi đi lên đỉnh cao. Mọi tội lỗi hay sai lầm đều chỉ là quá khứ. Đừng để nó trói buộc em!
Khắc Kỷ khẽ lắc đầu, bóng trăng bị căn phòng che khuất, chẳng thể rọi thấu lòng cậu thanh niên. Ngự Phong thở dài, đặt đầu em bé vào lòng mà ủ ấm:
- Và nếu em không chịu học vượt cấp, chỉ vì muốn ở lại học cùng tôi, thì hãy nhớ: tôi sẽ làm tất cả mọi việc chỉ đề lưu giữ cánh phượng trong tim em.
Khắc Kỷ mỉm cười nhợt nhạt, ánh đèn nhẹ nhàng soi vào đáy mắt, làm lấp lánh tia sáng mỏng manh:
- Em mà học vượt cấp thì anh sẽ thế nào? Chẳng phải vì anh học "ngu như bò" nên mới cần em đi cùng sao?
Ngự Phong cười vang, đôi mắt rực sáng:
- Đúng vậy, tôi cần em để dựa vào, để được bảo vệ và che chở. Nếu tôi hoàn hảo, liệu em có còn lý do để không lẻ bóng suốt đời?
Khắc Kỷ khẽ nhắm mắt, tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn của Phong, hơi thở nhẹ nhàng hòa cùng mùi hương nhàn nhạt của cơ thể anh, như lẩn trốn trong làn hương nước hoa mờ ảo.
- Người ta thường muốn yêu kẻ mạnh mẽ, còn em thì nguyện yêu anh để được cưng chiều.
Ngự Phong siết chặt vòng tay ôm lấy Kỷ, đôi mắt lạc trong ánh đèn lung linh, ru mình vào hương thơm dịu ngọt, vừa đủ để cảm nhận hơi ấm từ cơ thể người mình yêu.
"Thời gian, xin hãy ngừng trôi... để em mãi nằm trong vòng tay tôi. Dấu mùa đông có kéo về, hoa có tàn phai, tôi vẫn muốn chìm đắm trong sự ngọt ngào ấy mãi mãi."
Giọng Khắc Kỷ bồng trở nên nặng nề, phá tan màn sương mơ màng giăng trong đôi mắt:
- Phong à, có điều em bắt buộc phải nói... nếu không, có lẽ em sẽ ân hận cả đời.
Ngự Phong giật mình thoát khỏi cơn mê. Anh im lặng quay đầu nhìn Kỷ, đôi mắt sâu lắng tựa mặt hồ tĩnh lặng đêm hè. Không cần nói một lời, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu - bàn tay từ lâu đã nhuốm máu - như một sự cổ vũ âm thầm chốn lao ngục tội ác.
Khắc Kỷ ngước nhìn gương mặt lãng tử của Phong, cánh hoa mềm mại khẽ lướt qua, rồi cậu chậm rãi bước khỏi vòng tay ấy. Sự xuất hiện của Khắc Kỷ trên sân khấu làm khán phòng chững lại trong sự sững sờ. Từng ánh mắt đổ dồn về phía cậu, phản chiếu đủ mọi sắc thái cảm xúc - từ kinh hoàng, đố ky cho đến sự thán phục âm thầm.
Mỗi bước chân cậu như đang khắc vào không gian tĩnh lặng một sức nặng khó tả, khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt, áp lực vô hình lan tỏả, bóp nghẹt suy nghĩ của tất cả những người có mặt.
- Chắc hẳn ở đây chẳng ai xa lạ gì với tôi nữa nhỉ? - giọng Vương Khắc Kỷ lạnh lùng vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng. Gương mặt cậu toát lên vẻ bí ẩn, kết hợp với bộ áo đen chìm vào bóng tối khiến cả khán phòng lặng người, chỉ còn tiếng thở gấp gáp vì khiếp sợ.
Khắc Kỷ tiến đến trước Tần Cao Tuấn, cúi người một chút và nói chậm rãi:
- Cha, con có thể mượn con dao găm đó được không? - giọng điệu của cậu không đổi, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia khiến cả những ai chứng kiến phải nín thở.
"Con dao găm đó" chẳng nói cụ thể là con dao nào, song vừa nghe qua cũng đủ hiểu, đó là con dao dành riêng cho người con gái cá tính thuận tay phải kia.
Tần Cao Tuấn không nói một lời, chỉ lằng lặng đưa con dao găm về phía cậu, ánh sáng đèn hắt lên lưỡi dao sắc bến.
- Chào mọi người!
Lại một cơn bão pháo tay cuộn đến, nhưng lần này nhanh chóng chìm vào im lặng khi Ngự Phong ngước mắt nhìn. Anh tiếp tục, giọng nói oai nghiêm, mang đầy sức mạnh và tự tin:
- Hẳn ai trong chúng ta cũng đã biết, tôi là Tần Ngự Phong, người kể thừa dòng máu của Tần Cao Tuẩn, nguyên thủ lĩnh băng đảng Angel of Dearth. Mười tám năm trước, chính vào giờ phút này, tôi đã cất tiếng khóc chào đời.
Và hôm nay, tôi đứng trước mọi người, là nhờ công lao của cha tôi, Tần Cao Tuẩn, và mẹ tôi, người đã sát cánh bền ông trong suốt những năm tháng huy hoàng của băng Angel of Dearth.
(20)
Anh dừng lại một nhịp, đôi mắt chiếu lên ánh đèn, rồi chậm rãi rút con dao găm ra.
- Có lẽ sẽ có nhiều người nghi ngờ năng lực của tôi. Tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng tôi cũng không thể chối bỏ sự cố gắng của bản thân trong suốt thời gian qua. Tôi mong rằng, với tư cách là những đàn em trung thành, mọi người sẽ tin tưởng và đưa ra quyết định sáng suốt, chấp nhận tôi làm tân thủ lĩnh của băng Angel of Dearth!
Lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh đèn, một cái vung tay đầy kỹ năng khiến mũi dao xoay tròn giữa không trung, lưỡi dao sắc lẻm cắt gió mà rơi xuống.
- Hôm nay, dưới ánh sáng của những ngọn đèn này, tôi đứng trước các anh em, không phải để nói về danh vọng hay quyền lực, mà là về trách nhiệm. Trách nhiệm của một người đứng đầu! Cùng với tất cả sự kính trọng và lòng biết ơn, hôm nay tôi xin thề... - anh chìa bàn tay hứng lấy con dao, lưỡi dao sắc lạnh nhẹ nhàng lướt qua ngón tay, một dòng máu nhỏ chảy xuống. Anh nâng chén rượu đã chuẩn bị từ trước, giọng nói đầy uy lực. - Dưới sự chứng giám của máu và danh dự, tôi, Tần Ngự Phong, xin thề sẽ dẫn dắt băng Angel of Dearth bước lên đỉnh cao của thế giới ngẩm!
Tiếng hò reo như nổ tung khán phòng, những ánh mắt từ ngỡ ngàng, thán phục đến sùng bái đồ dồn về phía Ngự Phong. Anh đứng đó, kiên định, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của một thủ lĩnh thực thụ.
Khi Ngự Phong quay trở về chỗ ngồi, mọi ánh mắt đều dán lên cơ thể cao lớn ấy, dõi theo từng bước đi, như thể noi gương vị thủ lĩnh trẻ. Toan ngồi xuống, một bàn tay nhẹ níu lấy gấu áo anh. Khắc Kỷ ngồi đó, mắt đượm buồn:
- Em đậu rồi... - giọng cậu khẽ khàng, tựa cơn gió hiu quạnh thoáng vào lòng anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngự Phong dừng lại, đôi mắt sắc bén dần dịu dàng khi hướng về phía cậu. Anh ngồi xuống cạnh Khắc Kỷ, bàn tay to lớn nhẹ nhàng chạm lên vai cậu, giọng nói trở nên mềm mại hơn:
- Vậy sao em lại buồn?
Khắc Kỷ cúi gầm mặt, liếm sạch vết máu còn đọng trên môi anh, đôi mắt rải lên nổi niềm sâu thẳm:
- Em... em là kẻ phản bội. Liệu mọi người có chấp nhận em? Em đã làm một điều chẳng thể tha thứ....
Ngự Phong mỉm cười nhẹ, đặt tay lên đầu Khắc Kỷ, vuốt nhẹ nhàng:
- Em là bạn trai nhỏ của tôi, là người sẽ cùng tôi đi lên đỉnh cao. Mọi tội lỗi hay sai lầm đều chỉ là quá khứ. Đừng để nó trói buộc em!
Khắc Kỷ khẽ lắc đầu, bóng trăng bị căn phòng che khuất, chẳng thể rọi thấu lòng cậu thanh niên. Ngự Phong thở dài, đặt đầu em bé vào lòng mà ủ ấm:
- Và nếu em không chịu học vượt cấp, chỉ vì muốn ở lại học cùng tôi, thì hãy nhớ: tôi sẽ làm tất cả mọi việc chỉ đề lưu giữ cánh phượng trong tim em.
Khắc Kỷ mỉm cười nhợt nhạt, ánh đèn nhẹ nhàng soi vào đáy mắt, làm lấp lánh tia sáng mỏng manh:
- Em mà học vượt cấp thì anh sẽ thế nào? Chẳng phải vì anh học "ngu như bò" nên mới cần em đi cùng sao?
Ngự Phong cười vang, đôi mắt rực sáng:
- Đúng vậy, tôi cần em để dựa vào, để được bảo vệ và che chở. Nếu tôi hoàn hảo, liệu em có còn lý do để không lẻ bóng suốt đời?
Khắc Kỷ khẽ nhắm mắt, tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn của Phong, hơi thở nhẹ nhàng hòa cùng mùi hương nhàn nhạt của cơ thể anh, như lẩn trốn trong làn hương nước hoa mờ ảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Người ta thường muốn yêu kẻ mạnh mẽ, còn em thì nguyện yêu anh để được cưng chiều.
Ngự Phong siết chặt vòng tay ôm lấy Kỷ, đôi mắt lạc trong ánh đèn lung linh, ru mình vào hương thơm dịu ngọt, vừa đủ để cảm nhận hơi ấm từ cơ thể người mình yêu.
"Thời gian, xin hãy ngừng trôi... để em mãi nằm trong vòng tay tôi. Dấu mùa đông có kéo về, hoa có tàn phai, tôi vẫn muốn chìm đắm trong sự ngọt ngào ấy mãi mãi."
Giọng Khắc Kỷ bồng trở nên nặng nề, phá tan màn sương mơ màng giăng trong đôi mắt:
- Phong à, có điều em bắt buộc phải nói... nếu không, có lẽ em sẽ ân hận cả đời.
Ngự Phong giật mình thoát khỏi cơn mê. Anh im lặng quay đầu nhìn Kỷ, đôi mắt sâu lắng tựa mặt hồ tĩnh lặng đêm hè. Không cần nói một lời, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu - bàn tay từ lâu đã nhuốm máu - như một sự cổ vũ âm thầm chốn lao ngục tội ác.
Khắc Kỷ ngước nhìn gương mặt lãng tử của Phong, cánh hoa mềm mại khẽ lướt qua, rồi cậu chậm rãi bước khỏi vòng tay ấy. Sự xuất hiện của Khắc Kỷ trên sân khấu làm khán phòng chững lại trong sự sững sờ. Từng ánh mắt đổ dồn về phía cậu, phản chiếu đủ mọi sắc thái cảm xúc - từ kinh hoàng, đố ky cho đến sự thán phục âm thầm.
Mỗi bước chân cậu như đang khắc vào không gian tĩnh lặng một sức nặng khó tả, khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt, áp lực vô hình lan tỏả, bóp nghẹt suy nghĩ của tất cả những người có mặt.
- Chắc hẳn ở đây chẳng ai xa lạ gì với tôi nữa nhỉ? - giọng Vương Khắc Kỷ lạnh lùng vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng. Gương mặt cậu toát lên vẻ bí ẩn, kết hợp với bộ áo đen chìm vào bóng tối khiến cả khán phòng lặng người, chỉ còn tiếng thở gấp gáp vì khiếp sợ.
Khắc Kỷ tiến đến trước Tần Cao Tuấn, cúi người một chút và nói chậm rãi:
- Cha, con có thể mượn con dao găm đó được không? - giọng điệu của cậu không đổi, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia khiến cả những ai chứng kiến phải nín thở.
"Con dao găm đó" chẳng nói cụ thể là con dao nào, song vừa nghe qua cũng đủ hiểu, đó là con dao dành riêng cho người con gái cá tính thuận tay phải kia.
Tần Cao Tuấn không nói một lời, chỉ lằng lặng đưa con dao găm về phía cậu, ánh sáng đèn hắt lên lưỡi dao sắc bến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro