Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Thiên nhiên?

AquariusAce

2024-11-11 23:30:20

- Ờ ờ. Có đau không, xíu chườm đá cho! - Khắc Kỷ ngoái đầu lại, dòng suối, đại diện cho sự xót xa, len lỏi vào vết nứt trong tim Kỷ, tựa một thoáng nhẹ nhàng, chữa lành nơi khe đá. Nhưng một chốc sau lại thấy thật đáng đời!

Ngự Phong thấy Khắc Kỷ nhìn mình, khuôn mặt đau đớn càng thêm méo mó, tay vẫn ôm bụng, giọng thì rên rỉ như muốn nũng nịu:

- Đau... đau lắm ý! (5)

- Rồi rồi, đợi! Đừng quấy em thay đồ đấy! - Khắc Kỷ cười bất lực, đôi hồ sâu thăm thẳm được ánh nắng mềm mại vuốt ve, song nét lạnh chốn đáy vẫn chẳng lung lay được.

Ngự Phong gật đầu, miệng vẫn không quên thốt ra:

- Vâng, em bé của tôi!

Thấy con sói lớn tạm thời yên lặng, Khắc Kỷ mới an tâm bước vào phòng tắm. Nhưng vừa mới dăm giây, giọng nói của Phong Cẩu lại vọng vào từ bên ngoài:

- Kỷ ơi, điện thoại với tiền của em ở đây này, chút ra lấy nhé!

- Ờ, cứ để đó!

Khi Khắc Kỷ đang thay đồ, Ngự Phong bên ngoài không ngừng lảm nhảm, giọng vừa vớt từ giếng lên, đượm thương nhớ:

- Tôi nhớ em nhiều lắm, em có biết không? Lúc em giam cầm chốn tăm tối, tôi như chết đi sống lại. Thời gian đó quả là địa ngục đối với tôi. Khi em bị biến thành con rối của chính phủ, bị thao túng bởi thứ thuốc tàn nhẫn mà cầm lưỡi dao găm, khoét sâu ngực cha, tôi vừa hận vừa thương, lại nhớ em nhiều vô kể. Tôi đã sống trong sự dằn vặt và thống khổ, chỉ có cha và những nhiệm vụ mới níu giữ tôi lại...

Khắc Kỷ từ trong phòng tắm nghe cũng thấy hơi phiền, nhưng lại không kìm nổi mà xiêu lòng trước sự ngọt ngào của chú cún bự. Cậu bước ra với chiếc áo ba lỗ đen và chiếc quần đen quen thuộc, trông đầy vẻ điềm tĩnh và trưởng thành. Cậu cầm điện thoại lên, mở tin nhắn và bắt đầu kiểm tra.

Trong khi Khắc Kỷ đang đọc tin, Ngự Phong tiếp tục quấn quýt bên cậu, không ngừng làm phiền bằng những hành động như sờ mó hay cạp tai, bám lấy cậu như một con đỉa mặt dày.

"Cái gì đây? Cả chục tin nhắn?" Khắc Kỷ thầm nghĩ khi lướt qua những đoạn chat. Tin từ Mộng Đình, Nam, Hứa Kiến Chương, và một loạt những tin nhắn khác đều xuất hiện. Cậu đọc từng tin nhắn một cách cẩn thận, ánh mắt thoáng hiện lên chút ngạc nhiên:

"Cũng có người quan tâm đến tôi sao?"

Cậu trả lời lại tin nhắn của cô bạn lớp trưởng:

'Ừ, tôi không sao! Cậu yên tâm. Đã xảy ra một số chuyện nên giờ tôi mới trả

lời. Muộn thật, xin lỗi nhé! Làm cậu lo lắng rồi! Cũng cảm ơn vì đã quan tâm, nhưng... quan tâm một tên xã hội đen chỉ biết đánh đấm... liệu có đáng không?

Ngự Phong thấy Khắc Kỷ mải mê với điện thoại, không chịu đáp lại mình, nên giọng anh bắt đầu kéo dài đầy nũng nịu:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Kỷ! Lâu quá... - anh gặm gặm tai, làm cho nó đẫm thứ nước trong veo, nhớt dính.

- Nào, đừng phá! - Khắc Kỷ cố kìm nén tiếng cười khi thấy dáng vẻ khổ sở của Ngự Phong, một phần cũng vì nhột quá. Cậu đứng dậy, với tay lấy quyển sổ và cây bút chì trên kệ sách, đi những nét phác đầu tiên, tay kia vẫn không ngừng "cào" phím.

- Em vẽ gì đấy? - Ngự Phong ngừng việc gặm tai và bắt đầu tò mò.

- Thiên nhiên. - Khắc Kỷ đáp lời một cách cộc lốc.

- Thiên nhiên gì mà lạ thế? - Phong thắc mắc, như thể bản thân ngây thơ lắm.

- Im! - Khắc Kỷ dứt khoát phũ, tiếp tục tập trung vào nét vẽ của mình.

Whirlwind kia nín thính, cả cơ thể to lớn đeo lên lưng Kỷ, tay vòng qua eo, mân mê những cơ cuồn cuộn. (5)

Bộ não của Khắc Kỷ đúng là phi thường, có thể vừa vẽ, vừa trả lời tin nhắn, lại còn chịu đựng được những câu hỏi nhảm nhí của Phong. Mặc dù hầu hết các tin nhắn đều tương tự nhau, Khắc Kỷ vẫn trả lời từng cái một cách tỉ mỉ. Tiếp theo là tin nhắn từ anh Chương.

'Sao anh biết hết mọi chuyện về tôi vậy? Từ chuyện ở trường, đến lúc vào tù, rồi cả chuyện tôi đi thăm Tần Cao Tuấn?

Chưa đầy một phút sau, anh Chương đã đáp lại:

'Anh Nhân kể đấy!

'Anh bác sĩ ấy ạ? Nhưng sao anh ấy biết?'

'Sao nhóc ngốc thế? Anh Nhân phụ trách ca phẫu thuật của ông trùm cơ mà! Vậy thông tin lấy từ đâu ra chắc nhóc cũng biết rồi nhỉ?

À vâng!

Vừa nhắn xong với anh Chương, Khắc Kỷ liền nhận được tin nhắn từ Mộng Đình

'Cậu ko pk tên xã hội đen nào hết, cậu là thủ khoa đầu vào, cx là niềm tự hào của trường. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Bọn tớ lo lắng lắm đấy! À, cậu có định thi đại học ko?'

Khắc Kỳ nhíu mày khi đọc tin nhắn teencode. Dù không thích nhưng cậu vẫn trả lời:

'Có, cậu hỏi làm gì?

Tin nhắn chạy một thời gian lâu thì mới hiện lên dòng chữ:

'Tớ có thể bt trg đh mà cậu định vào ko?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khắc Kỷ nhíu mày, dường như dính chặt vào nhau. "Toàn viết tắt!" Cậu than vãn, toan trả lời thì nhận được cái vỗ vai từ Phong:

- Cái gì không hiểu thì cứ hỏi tôi, sao phải căng não thế?

- Em tự dịch được! Làm như em bé anh ngu lắm không bằng! - rồi cậu tiếp tục nhắn. (12)

'À, trường...

Ngự Phong lại làm phiền:

- Này, đừng lơ tôi lâu quá, tôi ghen đấy!

- Rồi rồi. - Khắc Kỷ cười khẽ, cuối cùng cũng kết thúc những tin nhắn. Khi đó, cậu nhận ra bức tranh đã hoàn thành. (3)

- Kỷ vẽ đẹp thế này mà sao tôi không biết nhỉ? - Ngự Phong ngạc nhiên hỏi - Mà... em vẽ tôi sao?

- Anh có bao giờ để ý đâu mà biết, em toàn vẽ bản đồ căn cứ, địa bàn, quán bar, mục tiêu,... cho cha đấy!

- Nhưng mà cái này là em vẽ tôi sao? - Phong nôn nóng hỏi lại khi chẳng nhận được sự rõ ràng trong câu trả lời.

- Không! Con chó đấy!

Ngự Phong bĩu môi:

- Ơ... làm gì có con chó nào đẹp trai thế?

- Tự luyến vừa thôi! - Kỷ phán tỉnh bơ.

Tên cơ hội lại lấn sang, ôm chặt lấy chân cậu:

- Tôi biết tự ái đấy!

- Cứt! Cút!

Trời nổi cơn gió dịu dàng, như một cái vuốt ve vô hình, cuốn Ngự Phong ra khỏi căn phòng nhỏ. Hương cỏ tươi mát nhẹ nhàng dẫn lối, đưa bước chân anh lướt dọc theo hành lang dài trải thảm đỏ. Những khung cửa sổ cao thoáng, vừa mới được lắp thêm những tấm rèm trắng tinh khôi, đung đưa trong làn gió mát lành. Ánh trăng lấp lánh soi rọi qua lớp vải mỏng, như những giọt bạc lóng lánh, tạo thành một điệu nhảy huyền ảo giữa bóng tối và ánh sáng. Không gian tĩnh lặng, nhưng trong lòng Ngự Phong lại vang lên những giai điệu cảm xúc trôi nổi không rõ ràng.

Tiếng nhạc trong trẻo ngân vang khắp không gian tĩnh lặng. Ngự Phong khế huýt sáo theo giai điệu, đôi tay uyển chuyển huơ huơ con dao như đang thực hiện một màn biểu diễn đầy mê hoặc. Lưỡi dao phản chiếu ánh sáng, lóe lên từng tia chớp nhỏ, làm đôi mắt người nhìn cũng phải ngỡ ngàng. Anh mặc một bộ vest trắng trang trọng, vẻ ngoài lịch lãm khiến anh trông già dặn và chín chắn hơn so với vẻ thường ngày. Nhưng ẩn sau dáng vẻ đó, là sự kết hợp đầy mâu thuẫn giữa sự nguy hiểm và bình thản, như một kẻ luôn sẵn sàng cho vũ điệu của bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Số ký tự: 0