Chương 21
2024-10-29 03:22:18
Dư Niên và Khúc Tiệp vốn là hai người không hề liên quan đến nhau.
Tuy nhiên, sau khi Dư Niên hi sinh, hồn ma của cô ấy lại thường xuyên xuất bên cạnh Khúc Tiệp. Cái chết của Dư Niên có dính líu đến tập đoàn Trịnh thị, mà Khúc Tiệp lại có mối quan hệ với Trịnh Thất, nên dù nhìn từ góc độ tâm linh hay lập luận khoa học, cả Lý Ánh lẫn Thi Từ Đạt đều tin rằng Khúc Tiệp chắc chắn có liên quan đến cái chết của Dư Niên, thậm chí có thể là đồng phạm.
Thế nhưng, bất kể Thi Từ Đạt đã điều tra ra sao, hắn ta không tìm được bất kỳ mạnh mối nào cho thấy Khúc Tiệp giúp Trịnh Thất rửa tiền hay bằng chứng nào chứng minh cô ta liên quan đến cái chết của Dư Niên.
Không có đột phá nào từ phía tập đoàn Trịnh thị, khiến vụ án rơi vào bế tắc.
Vào lúc này, Lý Ánh cố gắng tìm một lối đi khác. Anh ta bắt đầu từ quá trình trưởng thành của Dư Niên và thật sự đã phát hiện ra mối liên hệ giữa họ.
“Dư Niên sinh ra ở một thị trấn nhỏ bên cạnh dãy núi, gia đình rất khó khăn, cha mẹ cô ấy ly hôn từ sớm, cô ấy lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của bà nội. Khi học cấp ba, tiền học phí còn không đủ, bữa ăn cũng thiếu thốn, thầy chủ nhiệm đã giúp kết nối cho cô ấy nhận được một dự án trợ giúp một đổi một. Số tiền này được cấp liên tục từ khi Dư Niên học cấp ba đến khi tốt nghiệp đại học, chưa bao giờ gián đoạn, mang lại cho cô ấy sự hỗ trợ to lớn. Người tài trợ chính là mẹ của Khúc Tiệp.”
Hà Sơ bất ngờ: “Vậy chẳng phải gia đình Khúc Tiệp có ân với Dư Niên sao?”
Lý Ánh đáp: “Đúng vậy, tôi còn phát hiện ra rằng Khúc Diệp và Dư Niên giống như những người bạn qua thư từ lúc đó. Họ thường xuyên trao đổi về việc học, Dư Niên lớn hơn Khúc Tiệp vài tuổi, thường viết thư giải đáp bài tập và khuyến khích Khúc Tiệp cố gắng trong học tập. Cuộc trao đổi thư từ này kéo dài khoảng hai đến ba năm. Chúng tôi đã tìm thấy lá thư cuối cùng trong số di vật của Dư Niên, đó là bức thư mà Dư Niên viết ngay trước khi cô ấy vào đại học. Cô ấy nói rằng ở đại học có điện thoại công cộng, từ nay cô ấy có thể gọi trực tiếp cho Khúc Tiệp mà không cần chờ hồi âm lâu như trước.”
Manh mối mới của Lý Ánh không giúp họ tiến gần hơn đến sự thật mà lại càng làm cho mọi việc trở nên rối rắm honw.
Hà Sơ gãi cằm nói: “Tôi muốn tìm một dịp để đến hiện trường vụ án, xem có thể triệu hồi tàn hồn của Dư Niên không, rồi nói chuyện với cô ấy.”
Lý Ánh bất ngờ khi thấy Hà Sơ chủ động giúp đỡ, có phần vui mừng: “Cậu còn biết cả thuật thỉnh thần?”
Hà Sơ lấp lửng: “Tôi không giỏi lắm, chỉ là thử qua loa thôi, không đảm bảo sẽ thành công. Với lại, tôi cũng chỉ là nhân viên bán thời gian tạm thời, nếu chẳng may bị thương hay gì đó, mấy người có cấp tiền trợ cấp hay gì không?”
Lý Ánh cười: “Chắc chắn rồi, tôi sẽ giúp cậu xin tiền trợ cấp. Khi giải quyết xong vụ này, tiền thưởng chắc chắn sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của cậu. Bây giờ cậu là người duy nhất có thể tiếp cận Khúc Tiệp mà không gây nghi ngờ. Chuyện này thực sự chỉ có thể nhờ cậu thôi. Cái chết của Dư Niên, việc kẻ thủ ác sắp bị bắt, sự sụp đổ của tập đoàn Trịnh thị, tất cả đều liên quan đến tính mạng và sự trong sạch của nhiều người, mong cậu giúp đỡ, Hà sư đệ!”
Hà Sơ ngập ngừng: “...Nghe anh nói vậy, tự dưng tôi thấy trách nhiệm nặng nề quá, có chút hối hận rồi.”
Lý Ánh vội nói: “Tăng tiền! Chắc chắn phải tăng tiền! Nếu cậu lập công trong vụ này, tôi sẽ liều mình xin cho cậu mức thưởng cao nhất, thế nào?”
Hà Sơ hứng thú hẳn, không kiềm được hỏi: “Vậy là bao nhiêu?”
Lý Ánh ngượng ngùng đáp: “Cục Quản lý Đặc biệt dạo này đang khó khăn về tài chính, khoảng 500 tệ.”
Hà Sơ: “Vậy mức thưởng thấp nhất là bao nhiêu?”
Lý Ánh: “100!”
Hà Sơ thầm nghĩ: “Anh đùa tôi à, ai mà đi liều mạng vì 500 tệ chứ?”
Nhưng nghĩ đến Dư Niên, cuối cùng hắn vẫn không nói ra câu đó.
Vì thực sự có người k hông phải vì tiền mà sẵn sàng liều mạng.
Trong khi Hà Sơ và Lý Ánh đang nói chuyện, Khúc Tiệp đã tỉnh lại.
Bệnh viện nơi cô ta đang nằm có điều kiện tuyệt vời, chẳng khác gì khách sạn năm sao, giác cả chắc hẳn cũng không rẻ, nhưng với Khúc Tiệp lúc này, điều quan trọng nhất chắc chắn không phải là những điều đó.
Khi Hà Sơ theo Tiểu Cố bước vào, Khúc Tiệp với vẻ mặt trống rỗng, đang nhìn chăm chú vào những bông hoa trên đầu giường.
“Chị Khúc” Tiểu Cố quỳ nửa người bên cạnh giường, an ủi cô ta, “Chị đừng buồn nữa, anh Hà nói nếu giải quyết triệt để chuyện này, không chỉ mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió, mà cả sự nghiệp của chị cũng sẽ khởi sắc.”
Lời của Tiều Cố dường như chạm đến Khúc Tiệp, cô ta gượng gạo lấy lại tinh thần, nhìn sang Hà Sơ: “Có thể… làm một lễ cầu siêu cho đứa trẻ không? Giống như những nhà sư Thái Lan ấy, siêu độ linh hồn nó để linh hồn ở lại bên chúng ta, để có kỷ niệm về nó?”
Hà Sơ bất đắc dĩ: “Cô Khúc, nghi lễ của Thái Lan thuộc về Phật giáo Tiểu thừa, khác với Phật giáo Đại thừa ở Trung Quốc. Cách thức đó có thể không tốt cho đứa trẻ, mà ngược lại, rất dễ gây phản tác dụng.”
Khi nói điều này, hắn cẩn thận quan sát biểu cảm của Khúc Tiệp.
Giữa đôi mày cô ta có sự u ám rối loạn, khóe miệng hơi nhếch, quầng thâm lờ mờ dưới mắt - tất cả đều là dấu hiệu điển hình của người gặp vận rủi.
Từ lần đầu tiên gặp Khúc Tiệp, Hà Sơ đã có một thắc mắc.
Đối phương rõ ràng không phải có tướng mạo của người giàu sang phú quý, nhưng sự nghiệp của cô ta lại thuận buồm xuôi gó, danh tiếng cũng tăng lên không ngừng, những người cô ta tiếp xúc đều là người giàu có hoặc quyền lực.
Có thể nói, vận khí của Khúc Tiệp không liên quan gì đến những gì mà cô ta đáng lẽ phải có.
Khúc Tiệp chắc chắn là một mỹ nhân, điều này không có gì bàn cãi.
Mỹ nhân có nhiều loại, nhưng cái đẹp trong mắt người thường và cái đẹp trong quan niệm huyền học về tướng mạo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Ví dụ, những người giàu sang phú quý thường không phải là những người được cho là đẹp trong mắt người thường.
Giới giải trí là một sân chơi danh vọng và tiền bạc, mỗi người tham gia đều mang theo mục đích rõ ràng, khi những biện pháp thông thường không đạt được mục tiêu, nhiều người tự nhiên sẽ tìm đến huyền học.
Khúc Tiệp không phải là ngoại lệ, nhưng cô ta đã dùng phương pháp gì để vận khí đột ngột tăng vọt và sự nghiệp thành công như vậy?
Là thỉnh tiểu quỷ hay là mượn vận?
Bất kể phương pháp nào, đó cũng không phải là con đường chính đạo, ngắn hạn có thể có kết quả, nhưng về lâu dài, nó sẽ tổn hại đến phúc lộc và thọ mệnh.
Nghe vậy, Khúc Tiệp thất vọng: “Vậy chẳng có cách nào giải quyết sao?”
Hà Sơ đáp: “Không hẳn vậy, có thể tìm người phụ nữ đó và nói chuyện.”
Khúc Tiệp không hiểu: “Tìm thế nào?”
Hà Sơ nói: “Tôi có cách của tôi, nhưng không đảm bảo thành công, cô Khúc, cô có mối liên hệ rất sâu sắc với người đó, tôi muốn xin cô một thứ gì đó mà cô thường mang theo bên mình, thứ càng có quan hệ mật thiết với cô càng tốt. Ví dụ như vật trang trí, tóc, quần áo chẳng hạn.”
Khúc Tiệp tỏ ra do dự, suy nghĩ rất lâu mới lấy ra một miếng mặt dây chuyền từ trong cổ áo.
Hà Sơ tinh mắt, lập tức nhận ra nó giống như một miếng bùa Phật.
Nhưng Lý Ánh không phải nói rằng bùa Phật đã mất tích sau khi Ninh Băng Tuyết qua đời sao?
Vừa lấy ra miếng bùa Phật, Khúc Tiệp đã có chút hối hận và định cất lại.
Hà Sơ sao có thể để cô ta hối hận, vội nói: “Cô Khúc, cô đã từng nghe qua một thuyết này chưa?”
Khúc Tiệp ngẩng lên nhìn hắn.
Hà Sơ nghiêm túc nói: “Trong chùa rất dễ tụ tập âm hồn, vì bản thân chùa vốn linh thiêng. Nếu là ngôi chùa linh nghiệm sẽ có nhiều linh hồn và yêu ma quỷ quái đến nghe kinh, hy vọng sớm được siêu thoát thành đạo. Nếu là ngôi chùa ít nhang khói, lại càng dễ có những thứ không rõ danh tín bám vào tượng Phật để gia danh lợi dụng sức mạnh, vật phẩm cũng vậy.”
Khúc Tiệp lần đầu tiên nghe nói đến điều này, nửa tin nửa ngờ.
“Không phải chứ, miếng bùa Phật này của tôi đã được một vị đại sư thực sự khai quang.”
Hà Sơ nói: “Xem ra, có vẻ không phải đến từ trong nước.”
Khúc Tiệp gật đầu: “Là từ nước ngoài, ừm, do một vị cao tăng ở Thái Lan tặng cho tôi.”
Hà Sơ hỏi: “Cô có thể kể lại quá trình cô cầu xin bùa Phật được không?”
Ban đầu, Khúc Tiệp xem những chuyện này là bí mật cá nhân, vì nó liên quan đến vận khí của cô ta và xuất xứ của bùa Phật, vị cao tăng Thái Lan đã nhiều lần dặn dò cô ta không được tiết lộ. Tuy nhiên, sau chuỗi biến cố gần đây, tâm trạng Khúc Tiệp thực sự suy sụp, và khi cuộc trò chuyện đến đây, cô ta quyết định kể hết mọi chuyện.
“Lúc đó tâm trạng của tôi không tốt, vận khí ở mọi mặt đều rất thấp. Anh Trịnh đã nói với tôi rằng ở biên giới Thái Lan và Myanmar có một vị cao tăng vô cùng lợi hại. Những người được ông ta chỉ dẫn có thể nhanh chóng hóa giải điều xui xẻo, gặp nguy chuyển thành an.”
“Anh Trịnh, tức là Trịnh Dụng Long phải không?”
“Đúng vậy, lúc đó tôi còn do dự vì nơi đó rất xa, tôi cũng chưa từng nghe qua, nhưng anh Trịnh đã cử một người đi cùng tôi, và Tiểu Cố cũng đồng ý đi cùng.”
Hà Sơ theo phản xạ nhìn về phía Tiểu Cố, cô gật đầu xác nhận.
“Vị cao tăng đó quả thật rất lợi hại, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nói chuyện quá khứ của tôi và chị Khúc. Ông ta còn nói rằng vận khí của chị Khúc không tốt là do va phải tiểu nhân, người này xung khắc với số mệnh của chị ấy, thậm chí có thể người mà chị ấy thích cũng là cùng một người với kẻ đó. Điều này chẳng phải đang nói đến Ninh Băng Tuyết sao?”
Hà Sơ hỏi: “Ông ta đã đưa cho cô miếng bùa Phật đó?”
Khúc Tiệp đáp: “Đúng vậy, ông ấy nói rằng miếng bùa này có thể hóa giải những điều xấu xung quanh tôi và dặn rằng khi đã đeo thì không nên dễ dàng tháo ra.”
Hà Sơ cau mày: “Ngay cả khi ngủ hay đi vệ sinh cũng không được tháo ra sao?”
Khúc Tiệp hơi ngượng ngùng: “Đúng vậy.”
Hà Sơ trầm ngâm: “Ờ các chùa chiền và đạo quán trong nước, khi người ta xin các vật phẩm tâm linh, thường sẽ được dặn dò kỹ lưỡng rằng trong lúc sinh hoạt cá nhân như tắm rửa, đi vệ sinh, hay khi quan hệ, không được đeo để tránh ô uế. Miếng bùa này tuy cô xin từ nước ngoài…”
Khúc Tiệp ngắt lời: “Lúc đó tôi cũng thấy kỳ lạ, nhưng người phiên dịch đã truyền đạt lại rất rõ ràng. Đại sư nói rằng, bất kể làm gì cũng không nên tháo ra. Tôi nghe theo và đeo nó mãi. Sau khi về nước, vận khí của tôi quả thật đột nhiên tốt lên, nên tôi nghĩ rằng bùa đã có tác dụng, không ngờ rằng…”
Không ngờ rằng giờ đây cô ta bị ma quỷ bám theo.
Hà Sơ nói: “Miếng bùa Phật này của cô, từ xa xôi mang đến đây, vì linh khí quá mạnh nên đã thu hút nhiều loại năng lượng mà ngay cả cô cũng không nhận ra. Tất cả những điều này ảnh hưởng đến vận mệnh của cô. Cô không nhận thấy rằng, sau khi mang bùa về, sự nghiệp và tình duyên của cô đúng là thăng tiến, nhưng gần đây lại bắt đầu đi xuống sao? Ngay cả những thứ kỳ lạ cũng bắt đầu bám theo cô, trong khi đáng lý ra, nếu có bùa, điều này không nên xảy ra.”
Những lời của Hà Sơ không hẳn hoàn toàn là dọa dẫm, bảy phần thật ba phần giả, khiến Khúc Tiệp nghe mà kinh ngạc.
“Vậy phải làm sao?”
“Chúng ta xử lý hai việc cùng lúc. Tôi sẽ giao tiếp với Ninh Băng Tuyết, đồng thời giúp cô thanh tẩy miếng bùa này.”
Khúc Tiệp nhớ lại những rắc rối gần đây của mình, sau khi do dự rất lâu, cuối cùng cô ta cũng tháo miếng bùa phật ra và đưa cho Hà Sơ.
Hà Sơ tập trung nhìn vào miếng bùa trong tay.
Miếng bùa Phật lấp lánh màu vàng, ở giữa, sau lớp kính là một tượng Phật đen, gương mặt không rõ ràng. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Hà Sơ đã cảm thấy có điều gì đó kỳ quái không thể diễn tả, khiến toàn thân hắn không thoải mái. Hắn thậm chí có cảm giác tượng Phật đó bỗng nhiên mở mắt và nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng khi nhìn lại lần nữa thì chẳng có gì cả.
“Thế nào? Có vấn đề gì không?” Khúc Tiệp thấy sắc mặt hắn hơi thay đổi, lo lắng hỏi.
“Miếng bùa này quả thật có chút vấn đề. Tôi sẽ thử giải quyết nó.”
Rời khỏi bệnh viện, Hà Sơ gọi điện cho Quảng Hàn, bảo hắn mang chiếc túi màu vang treo sau cửa ở nhà và gặp Hà Sơ ở núi Hà Sơn. Sau đó, Hà Sơ gọi cho Lý Ánh, bảo anh ta đưa Thi Từ Đạt đi cùng.
Hà Sơ muốn cho cảnh sát Thi, người vốn không tin vào những chuyện huyền bí, tận mắt chứng kiến điều mà khoa học không thể giải thích được, vì vậy hắn nhờ Lý Ánh gọi Thi Từ Đạt ra hỗ trợ. Dù sao nơi chôn giấu thi thể của Dư Niên hiện tại vẫn có người canh gác, để vào đó, cần có sự hiện diện của Thi Từ Đạt mới được phép.
Trời về đêm, không khí lành lạnh.
Thi Từ Đạt hắt xì một cái, vẫn chưa biết mình sắp đối mặt với điều gì.
Tuy nhiên, sau khi Dư Niên hi sinh, hồn ma của cô ấy lại thường xuyên xuất bên cạnh Khúc Tiệp. Cái chết của Dư Niên có dính líu đến tập đoàn Trịnh thị, mà Khúc Tiệp lại có mối quan hệ với Trịnh Thất, nên dù nhìn từ góc độ tâm linh hay lập luận khoa học, cả Lý Ánh lẫn Thi Từ Đạt đều tin rằng Khúc Tiệp chắc chắn có liên quan đến cái chết của Dư Niên, thậm chí có thể là đồng phạm.
Thế nhưng, bất kể Thi Từ Đạt đã điều tra ra sao, hắn ta không tìm được bất kỳ mạnh mối nào cho thấy Khúc Tiệp giúp Trịnh Thất rửa tiền hay bằng chứng nào chứng minh cô ta liên quan đến cái chết của Dư Niên.
Không có đột phá nào từ phía tập đoàn Trịnh thị, khiến vụ án rơi vào bế tắc.
Vào lúc này, Lý Ánh cố gắng tìm một lối đi khác. Anh ta bắt đầu từ quá trình trưởng thành của Dư Niên và thật sự đã phát hiện ra mối liên hệ giữa họ.
“Dư Niên sinh ra ở một thị trấn nhỏ bên cạnh dãy núi, gia đình rất khó khăn, cha mẹ cô ấy ly hôn từ sớm, cô ấy lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của bà nội. Khi học cấp ba, tiền học phí còn không đủ, bữa ăn cũng thiếu thốn, thầy chủ nhiệm đã giúp kết nối cho cô ấy nhận được một dự án trợ giúp một đổi một. Số tiền này được cấp liên tục từ khi Dư Niên học cấp ba đến khi tốt nghiệp đại học, chưa bao giờ gián đoạn, mang lại cho cô ấy sự hỗ trợ to lớn. Người tài trợ chính là mẹ của Khúc Tiệp.”
Hà Sơ bất ngờ: “Vậy chẳng phải gia đình Khúc Tiệp có ân với Dư Niên sao?”
Lý Ánh đáp: “Đúng vậy, tôi còn phát hiện ra rằng Khúc Diệp và Dư Niên giống như những người bạn qua thư từ lúc đó. Họ thường xuyên trao đổi về việc học, Dư Niên lớn hơn Khúc Tiệp vài tuổi, thường viết thư giải đáp bài tập và khuyến khích Khúc Tiệp cố gắng trong học tập. Cuộc trao đổi thư từ này kéo dài khoảng hai đến ba năm. Chúng tôi đã tìm thấy lá thư cuối cùng trong số di vật của Dư Niên, đó là bức thư mà Dư Niên viết ngay trước khi cô ấy vào đại học. Cô ấy nói rằng ở đại học có điện thoại công cộng, từ nay cô ấy có thể gọi trực tiếp cho Khúc Tiệp mà không cần chờ hồi âm lâu như trước.”
Manh mối mới của Lý Ánh không giúp họ tiến gần hơn đến sự thật mà lại càng làm cho mọi việc trở nên rối rắm honw.
Hà Sơ gãi cằm nói: “Tôi muốn tìm một dịp để đến hiện trường vụ án, xem có thể triệu hồi tàn hồn của Dư Niên không, rồi nói chuyện với cô ấy.”
Lý Ánh bất ngờ khi thấy Hà Sơ chủ động giúp đỡ, có phần vui mừng: “Cậu còn biết cả thuật thỉnh thần?”
Hà Sơ lấp lửng: “Tôi không giỏi lắm, chỉ là thử qua loa thôi, không đảm bảo sẽ thành công. Với lại, tôi cũng chỉ là nhân viên bán thời gian tạm thời, nếu chẳng may bị thương hay gì đó, mấy người có cấp tiền trợ cấp hay gì không?”
Lý Ánh cười: “Chắc chắn rồi, tôi sẽ giúp cậu xin tiền trợ cấp. Khi giải quyết xong vụ này, tiền thưởng chắc chắn sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của cậu. Bây giờ cậu là người duy nhất có thể tiếp cận Khúc Tiệp mà không gây nghi ngờ. Chuyện này thực sự chỉ có thể nhờ cậu thôi. Cái chết của Dư Niên, việc kẻ thủ ác sắp bị bắt, sự sụp đổ của tập đoàn Trịnh thị, tất cả đều liên quan đến tính mạng và sự trong sạch của nhiều người, mong cậu giúp đỡ, Hà sư đệ!”
Hà Sơ ngập ngừng: “...Nghe anh nói vậy, tự dưng tôi thấy trách nhiệm nặng nề quá, có chút hối hận rồi.”
Lý Ánh vội nói: “Tăng tiền! Chắc chắn phải tăng tiền! Nếu cậu lập công trong vụ này, tôi sẽ liều mình xin cho cậu mức thưởng cao nhất, thế nào?”
Hà Sơ hứng thú hẳn, không kiềm được hỏi: “Vậy là bao nhiêu?”
Lý Ánh ngượng ngùng đáp: “Cục Quản lý Đặc biệt dạo này đang khó khăn về tài chính, khoảng 500 tệ.”
Hà Sơ: “Vậy mức thưởng thấp nhất là bao nhiêu?”
Lý Ánh: “100!”
Hà Sơ thầm nghĩ: “Anh đùa tôi à, ai mà đi liều mạng vì 500 tệ chứ?”
Nhưng nghĩ đến Dư Niên, cuối cùng hắn vẫn không nói ra câu đó.
Vì thực sự có người k hông phải vì tiền mà sẵn sàng liều mạng.
Trong khi Hà Sơ và Lý Ánh đang nói chuyện, Khúc Tiệp đã tỉnh lại.
Bệnh viện nơi cô ta đang nằm có điều kiện tuyệt vời, chẳng khác gì khách sạn năm sao, giác cả chắc hẳn cũng không rẻ, nhưng với Khúc Tiệp lúc này, điều quan trọng nhất chắc chắn không phải là những điều đó.
Khi Hà Sơ theo Tiểu Cố bước vào, Khúc Tiệp với vẻ mặt trống rỗng, đang nhìn chăm chú vào những bông hoa trên đầu giường.
“Chị Khúc” Tiểu Cố quỳ nửa người bên cạnh giường, an ủi cô ta, “Chị đừng buồn nữa, anh Hà nói nếu giải quyết triệt để chuyện này, không chỉ mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió, mà cả sự nghiệp của chị cũng sẽ khởi sắc.”
Lời của Tiều Cố dường như chạm đến Khúc Tiệp, cô ta gượng gạo lấy lại tinh thần, nhìn sang Hà Sơ: “Có thể… làm một lễ cầu siêu cho đứa trẻ không? Giống như những nhà sư Thái Lan ấy, siêu độ linh hồn nó để linh hồn ở lại bên chúng ta, để có kỷ niệm về nó?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Sơ bất đắc dĩ: “Cô Khúc, nghi lễ của Thái Lan thuộc về Phật giáo Tiểu thừa, khác với Phật giáo Đại thừa ở Trung Quốc. Cách thức đó có thể không tốt cho đứa trẻ, mà ngược lại, rất dễ gây phản tác dụng.”
Khi nói điều này, hắn cẩn thận quan sát biểu cảm của Khúc Tiệp.
Giữa đôi mày cô ta có sự u ám rối loạn, khóe miệng hơi nhếch, quầng thâm lờ mờ dưới mắt - tất cả đều là dấu hiệu điển hình của người gặp vận rủi.
Từ lần đầu tiên gặp Khúc Tiệp, Hà Sơ đã có một thắc mắc.
Đối phương rõ ràng không phải có tướng mạo của người giàu sang phú quý, nhưng sự nghiệp của cô ta lại thuận buồm xuôi gó, danh tiếng cũng tăng lên không ngừng, những người cô ta tiếp xúc đều là người giàu có hoặc quyền lực.
Có thể nói, vận khí của Khúc Tiệp không liên quan gì đến những gì mà cô ta đáng lẽ phải có.
Khúc Tiệp chắc chắn là một mỹ nhân, điều này không có gì bàn cãi.
Mỹ nhân có nhiều loại, nhưng cái đẹp trong mắt người thường và cái đẹp trong quan niệm huyền học về tướng mạo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Ví dụ, những người giàu sang phú quý thường không phải là những người được cho là đẹp trong mắt người thường.
Giới giải trí là một sân chơi danh vọng và tiền bạc, mỗi người tham gia đều mang theo mục đích rõ ràng, khi những biện pháp thông thường không đạt được mục tiêu, nhiều người tự nhiên sẽ tìm đến huyền học.
Khúc Tiệp không phải là ngoại lệ, nhưng cô ta đã dùng phương pháp gì để vận khí đột ngột tăng vọt và sự nghiệp thành công như vậy?
Là thỉnh tiểu quỷ hay là mượn vận?
Bất kể phương pháp nào, đó cũng không phải là con đường chính đạo, ngắn hạn có thể có kết quả, nhưng về lâu dài, nó sẽ tổn hại đến phúc lộc và thọ mệnh.
Nghe vậy, Khúc Tiệp thất vọng: “Vậy chẳng có cách nào giải quyết sao?”
Hà Sơ đáp: “Không hẳn vậy, có thể tìm người phụ nữ đó và nói chuyện.”
Khúc Tiệp không hiểu: “Tìm thế nào?”
Hà Sơ nói: “Tôi có cách của tôi, nhưng không đảm bảo thành công, cô Khúc, cô có mối liên hệ rất sâu sắc với người đó, tôi muốn xin cô một thứ gì đó mà cô thường mang theo bên mình, thứ càng có quan hệ mật thiết với cô càng tốt. Ví dụ như vật trang trí, tóc, quần áo chẳng hạn.”
Khúc Tiệp tỏ ra do dự, suy nghĩ rất lâu mới lấy ra một miếng mặt dây chuyền từ trong cổ áo.
Hà Sơ tinh mắt, lập tức nhận ra nó giống như một miếng bùa Phật.
Nhưng Lý Ánh không phải nói rằng bùa Phật đã mất tích sau khi Ninh Băng Tuyết qua đời sao?
Vừa lấy ra miếng bùa Phật, Khúc Tiệp đã có chút hối hận và định cất lại.
Hà Sơ sao có thể để cô ta hối hận, vội nói: “Cô Khúc, cô đã từng nghe qua một thuyết này chưa?”
Khúc Tiệp ngẩng lên nhìn hắn.
Hà Sơ nghiêm túc nói: “Trong chùa rất dễ tụ tập âm hồn, vì bản thân chùa vốn linh thiêng. Nếu là ngôi chùa linh nghiệm sẽ có nhiều linh hồn và yêu ma quỷ quái đến nghe kinh, hy vọng sớm được siêu thoát thành đạo. Nếu là ngôi chùa ít nhang khói, lại càng dễ có những thứ không rõ danh tín bám vào tượng Phật để gia danh lợi dụng sức mạnh, vật phẩm cũng vậy.”
Khúc Tiệp lần đầu tiên nghe nói đến điều này, nửa tin nửa ngờ.
“Không phải chứ, miếng bùa Phật này của tôi đã được một vị đại sư thực sự khai quang.”
Hà Sơ nói: “Xem ra, có vẻ không phải đến từ trong nước.”
Khúc Tiệp gật đầu: “Là từ nước ngoài, ừm, do một vị cao tăng ở Thái Lan tặng cho tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Sơ hỏi: “Cô có thể kể lại quá trình cô cầu xin bùa Phật được không?”
Ban đầu, Khúc Tiệp xem những chuyện này là bí mật cá nhân, vì nó liên quan đến vận khí của cô ta và xuất xứ của bùa Phật, vị cao tăng Thái Lan đã nhiều lần dặn dò cô ta không được tiết lộ. Tuy nhiên, sau chuỗi biến cố gần đây, tâm trạng Khúc Tiệp thực sự suy sụp, và khi cuộc trò chuyện đến đây, cô ta quyết định kể hết mọi chuyện.
“Lúc đó tâm trạng của tôi không tốt, vận khí ở mọi mặt đều rất thấp. Anh Trịnh đã nói với tôi rằng ở biên giới Thái Lan và Myanmar có một vị cao tăng vô cùng lợi hại. Những người được ông ta chỉ dẫn có thể nhanh chóng hóa giải điều xui xẻo, gặp nguy chuyển thành an.”
“Anh Trịnh, tức là Trịnh Dụng Long phải không?”
“Đúng vậy, lúc đó tôi còn do dự vì nơi đó rất xa, tôi cũng chưa từng nghe qua, nhưng anh Trịnh đã cử một người đi cùng tôi, và Tiểu Cố cũng đồng ý đi cùng.”
Hà Sơ theo phản xạ nhìn về phía Tiểu Cố, cô gật đầu xác nhận.
“Vị cao tăng đó quả thật rất lợi hại, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nói chuyện quá khứ của tôi và chị Khúc. Ông ta còn nói rằng vận khí của chị Khúc không tốt là do va phải tiểu nhân, người này xung khắc với số mệnh của chị ấy, thậm chí có thể người mà chị ấy thích cũng là cùng một người với kẻ đó. Điều này chẳng phải đang nói đến Ninh Băng Tuyết sao?”
Hà Sơ hỏi: “Ông ta đã đưa cho cô miếng bùa Phật đó?”
Khúc Tiệp đáp: “Đúng vậy, ông ấy nói rằng miếng bùa này có thể hóa giải những điều xấu xung quanh tôi và dặn rằng khi đã đeo thì không nên dễ dàng tháo ra.”
Hà Sơ cau mày: “Ngay cả khi ngủ hay đi vệ sinh cũng không được tháo ra sao?”
Khúc Tiệp hơi ngượng ngùng: “Đúng vậy.”
Hà Sơ trầm ngâm: “Ờ các chùa chiền và đạo quán trong nước, khi người ta xin các vật phẩm tâm linh, thường sẽ được dặn dò kỹ lưỡng rằng trong lúc sinh hoạt cá nhân như tắm rửa, đi vệ sinh, hay khi quan hệ, không được đeo để tránh ô uế. Miếng bùa này tuy cô xin từ nước ngoài…”
Khúc Tiệp ngắt lời: “Lúc đó tôi cũng thấy kỳ lạ, nhưng người phiên dịch đã truyền đạt lại rất rõ ràng. Đại sư nói rằng, bất kể làm gì cũng không nên tháo ra. Tôi nghe theo và đeo nó mãi. Sau khi về nước, vận khí của tôi quả thật đột nhiên tốt lên, nên tôi nghĩ rằng bùa đã có tác dụng, không ngờ rằng…”
Không ngờ rằng giờ đây cô ta bị ma quỷ bám theo.
Hà Sơ nói: “Miếng bùa Phật này của cô, từ xa xôi mang đến đây, vì linh khí quá mạnh nên đã thu hút nhiều loại năng lượng mà ngay cả cô cũng không nhận ra. Tất cả những điều này ảnh hưởng đến vận mệnh của cô. Cô không nhận thấy rằng, sau khi mang bùa về, sự nghiệp và tình duyên của cô đúng là thăng tiến, nhưng gần đây lại bắt đầu đi xuống sao? Ngay cả những thứ kỳ lạ cũng bắt đầu bám theo cô, trong khi đáng lý ra, nếu có bùa, điều này không nên xảy ra.”
Những lời của Hà Sơ không hẳn hoàn toàn là dọa dẫm, bảy phần thật ba phần giả, khiến Khúc Tiệp nghe mà kinh ngạc.
“Vậy phải làm sao?”
“Chúng ta xử lý hai việc cùng lúc. Tôi sẽ giao tiếp với Ninh Băng Tuyết, đồng thời giúp cô thanh tẩy miếng bùa này.”
Khúc Tiệp nhớ lại những rắc rối gần đây của mình, sau khi do dự rất lâu, cuối cùng cô ta cũng tháo miếng bùa phật ra và đưa cho Hà Sơ.
Hà Sơ tập trung nhìn vào miếng bùa trong tay.
Miếng bùa Phật lấp lánh màu vàng, ở giữa, sau lớp kính là một tượng Phật đen, gương mặt không rõ ràng. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Hà Sơ đã cảm thấy có điều gì đó kỳ quái không thể diễn tả, khiến toàn thân hắn không thoải mái. Hắn thậm chí có cảm giác tượng Phật đó bỗng nhiên mở mắt và nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng khi nhìn lại lần nữa thì chẳng có gì cả.
“Thế nào? Có vấn đề gì không?” Khúc Tiệp thấy sắc mặt hắn hơi thay đổi, lo lắng hỏi.
“Miếng bùa này quả thật có chút vấn đề. Tôi sẽ thử giải quyết nó.”
Rời khỏi bệnh viện, Hà Sơ gọi điện cho Quảng Hàn, bảo hắn mang chiếc túi màu vang treo sau cửa ở nhà và gặp Hà Sơ ở núi Hà Sơn. Sau đó, Hà Sơ gọi cho Lý Ánh, bảo anh ta đưa Thi Từ Đạt đi cùng.
Hà Sơ muốn cho cảnh sát Thi, người vốn không tin vào những chuyện huyền bí, tận mắt chứng kiến điều mà khoa học không thể giải thích được, vì vậy hắn nhờ Lý Ánh gọi Thi Từ Đạt ra hỗ trợ. Dù sao nơi chôn giấu thi thể của Dư Niên hiện tại vẫn có người canh gác, để vào đó, cần có sự hiện diện của Thi Từ Đạt mới được phép.
Trời về đêm, không khí lành lạnh.
Thi Từ Đạt hắt xì một cái, vẫn chưa biết mình sắp đối mặt với điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro