Phà Âm Dương

Chương 31

2024-10-29 03:22:18

Một lúc lâu sau, Quỷ sai Giáp mới chậm rãi nói: "Ngươi đúng là miệng lưỡi lanh lợi, chi bằng xuống dưới kia làm một tụng sư (luật sư) đi."

Hà Sơ không bị dọa, mỉm cười nói: "Tôi còn chưa hết tuổi thọ, sao có thể tự ý rời đi làm phiền hai vị được? Hơn nữa, với người có công đức như tôi, dù nói thế nào cũng phải được kéo dài tuổi thọ vài năm chứ?"

Hai bóng đen nhìn nhau, biết rằng người này không chỉ có chút bản lĩnh mà còn hiểu rõ quy tắc âm gian, đối với quỷ sai lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Kiểu dọa dẫm này không thể áp dụng với Hà Sơ, đành phải nói thật.

"Gần đây sóng gió dồn dập, sau khi Quỷ môn quan mở ra trong Quỷ Tiết, có một số hồn ma lưu lạc chưa quay về, thêm vào đó, yêu ma tà quái từ ngoại giới cũng xuất hiện, dụ dỗ hồn ma gây ác. Những trường hợp tương tự có thể sẽ còn nhiều hơn, chúng ta chưa chắc có thể kịp thời đến mọi nơi. Nếu các người gặp phải, hãy đưa họ đến kho hàng cạnh cổng chính của bệnh viện thành phố."

Hai bên bệnh viện thành phố rõ ràng đều là tiệm thuốc, làm gì có cái kho hàng nào?

Hà Sơ còn đang thầm nghĩ thì xe đã đến đích.

Xe dừng bên lề đối diện cổng chính của bệnh viện thành phố, bên tay phải là một tiệm thuốc. Phía xa hơn trước kia là cửa hàng tiện lợi, giờ đây giữa tiệm thuốc và cửa hàng tiện lợi lại có thêm một cái kho nhỏ.

Hà Sơ vừa mới đi ngang qua đây, tiệm thuốc và cửa hàng tiện lợi không hề thay đổi kích thước, vậy cái kho nhỏ này từ đâu mà xuất hiện?

Cửa cuốn của kho đóng lại, trên tấm bảng cũ kỹ rách nát có in bốn chữ xiêu vẹo: "Vận Tải Hoàng Toàn."

Hoàng Toàn, Hoàng Tuyền?

"Chuyện tối nay, cảm ơn các ngươi rất nhiều. Chúng ta sẽ báo cáo đầy đủ để xin công lao cho hai vị, hẹn gặp lại."

Hà Sơ muốn nói đừng có gặp lại gì hết, tốt nhất là không gặp nữa. Hắn chẳng thèm quan tâm đến cái công lao gì đó, chỉ muốn sống thoải mái làm một con cá mặn vô lo vô nghĩ.

Nhưng chưa kịp nói gì, hai quỷ sai đã mang theo Triệu Khâu xuống xe, xuyên qua cửa mà đi, không cần mở cửa xe.

Bọn họ vừa đi, luồng hàn khí trong xe lập tức biến mất, tựa như từ trời đông giá rét chuyển sang mùa xuân ấm áp.

Hà Sơ nhìn ra ngoài, ba bóng đen đi đến trước cửa kho "Vận Tải Hoàng Toàn", quỷ sai Giáp áp giải Triệu Khâu vào trong, biến mất sau cánh cửa cuốn, còn bóng đen kia thì rẽ sang hướng bệnh viện rồi lững lờ bay đi.

Chớp mắt một cái, cái kho hàng cũng biến mất, tiệm thuốc vẫn kề sát cửa hàng tiện lợi, cảnh tượng vừa rồi như ảo giác.

"Thời buổi này đến quỷ sai cũng phải quá giang xe à?"

Hà Sơ quay đầu nhìn Quảng Hàn, đầy nghi hoặc.

Quảng Hàn nói: "Vụ của Triệu Khâu quá nghiêm trọng, cả hai cõi âm dương đều đang truy tìm hắn. Hai quỷ sai này vốn đang truy bắt một tên tội phạm khác, nhưng giữa chừng bị gọi đến để tìm Triệu Khâu. Cả hai đều bị thương, không muốn hao tổn nguyên khí, nên tiện thể quá giang xe của anh."

Hà Sơ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: "Triệu Khâu cứ lởn vởn ở cửa bên của bệnh viện, các người tìm mấy ngày mà cũng không thấy sao?"

Quảng Hàn cười đầy ẩn ý: "Anh làm sao biết trước khi anh xuất hiện, hắn có luôn ở đó hay không?"

"Triệu Khâu tự nói vậy mà!" Hà Sơ đáp một cách đương nhiên, nhưng vừa nói xong liền nhận ra có điểm hở.

Những gì hắn biết về Triệu Khâu phần lớn đều là do chính hắn kể lại, bao gồm việc hắn nói rằng mình đã loanh quanh ở ngoài bệnh viện mấy ngày, chỉ để chờ tin tức của bạn gái cũ.

Nếu như những lời si mê đó của Triệu Khâu đều là giả, thì những lời hắn nói về việc chờ đợi mấy ngày cũng có thể là nói dối?

Quảng Hàn xác nhận suy nghĩ của Hà Sơ: "Hắn đã từng bỏ trốn một lần rồi. Lần đầu tiên là sau khi tự sát ở nhà, biết mình tội lỗi tày trời, sợ bị bắt về chịu cực hình nên hắn tự học cách phân thân, lừa qua mắt quỷ sai, khiến âm phủ phải điều động người truy bắt hắn. Hắn còn làm loạn bên ngoài, mê hoặc người sống gây ra tai nạn xe cộ, suýt nữa lại làm chết người. Lý Ánh bên kia cũng đã tìm đến tôi rồi."

Người khác là tội phạm truy nã quốc tế, còn Triệu Khâu thì dựa vào sức mình, trở thành tội phạm truy nã của cả hai giới âm dương.

Nếu tối nay hắn không gặp Hà Sơ mà gặp người khác, có lẽ thế gian này sẽ có thêm một người thế mạng cho hắn.

Triệu Khâu tưởng rằng mọi việc nằm trong tầm tay, không ngờ lại thất bại thảm hại và bị bắt đi, khó trách trước khi rời đi hắn lại nhìn Hà Sơ đầy căm hận, có lẽ đã coi Hà Sơ là kẻ thù lớn nhất đời mình.

Dù sao thì bây giờ hắn cũng đã bị bắt, đời đời kiếp kiếp có lẽ không thể trốn thoát, có hận thì cũng mặc kệ, Hà Sơ không mảy may bận tâm, nghe vậy còn trêu chọc: "Quan hệ của anh thật rộng đấy, đến âm gian cũng có thể xoay sở. Sau này che chở tôi nhiều chút nhé."

Quảng Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Đợi anh chết đi, tôi có thể nhờ họ cho anh chen hàng, như vậy có thể nhanh đầu thai hơn."

Hà Sơ suýt nữa thì nhảy dựng lên: "Tôi muốn là cái này sao?!"

Quảng Hàn nghiêm túc đáp: "Hiện nay việc đầu thai ở dưới đó rất khó khăn, thường phải lấy số xếp hàng rất lâu."

Hà Sơ trước đây cũng nghe nói về chuyện này, nhưng bây giờ thấy Quảng Hàn nói một cách nghiêm túc như vậy, hắn vẫn cảm thấy ngỡ ngàng, cứ như là đang bị nguyền rủa phải chết sớm vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"...Thế thì cảm ơn anh nhiều nhé." Hà Sơ nghiến răng nói.

Quảng Hàn nhận ra Hà Sơ dường như không vui, liền nhìn hắn một cách khó hiểu rồi tiếp tục nói: " m gian quá tải, thế giới hỗn độn giữa âm dương mới trở nên rối ren như vậy. Lần trước suýt bắt nhầm anh là do một thế lực không lớn không nhỏ của cõi hỗn độn đó."

Hà Sơ nhớ ra: "Anh đang nói đến lần Dư Niên trong mơ giành tay lái với tôi, người cưỡi ngựa đột ngột xuất hiện, còn muốn giữ tôi lại chứ gì?"

Lúc đó người đó có cả đoàn tùy tùng theo sau, có kẻ giơ bảng dẫn đường, có kẻ che ô, cầm kích, trông hệt như quan lại thời cổ đại tuần hành. Hà Sơ ấn tượng sâu sắc và đã chế giễu chuyện đó rất lâu.

Quảng Hàn gật đầu: "Người đó vì cạnh tranh thất bại chức Thập Điện Diêm Vương, nên mới lưu lạc ở cõi hỗn độn. Người bình thường nếu bị hắn để ý, chỉ có thể bị giữ lại."

Hà Sơ tặc lưỡi: "Chuyện này đặt ở dương gian chẳng phải là thế lực đen cần bị trừ khử sao?"

Quảng Hàn nói một câu đầy ẩn ý:

"Nhân tính và quỷ tính vốn tương thông."

Con người có thất tình lục dục, yêu ma quỷ quái cũng vậy. Thế giới dương gian như thế nào thì dưới âm gian cũng có những chuyện tương tự, vì thế cả hai giới âm dương đều cần có người thi hành pháp luật.

Nói đến đây, Hà Sơ chợt nhớ đến chuyện về bùa Phật.

“Bên Diểu Ma gần đây có tiến triển gì không?”

Quảng Hàn trả lời: “Lý Ánh nói rằng gần đây họ đang tập trung điều tra Trịnh Thất.”

Nghe nói Trịnh Thất tin vào bùa Phật, Khúc Tiệp vì muốn lấy lòng hắn ta mà cũng lặn lội đến tận nơi để xin một miếng bùa về. Vậy nên, vụ việc này chắc chắn không thể không liên quan đến Trịnh Thất.

Hà Sơ hỏi: “Trịnh Thất có động thái gì mới không?”

Quảng Hàn đáp: “Tạm thời chưa có.”

Vậy nên chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Trịnh Thất làm thế nào biết được về một vị cao thủ chế tác bùa Phật ở biên giới Thái-Miến? Người này có liên quan gì đến Diểu Ma?

Diểu Ma lợi dụng bùa Phật để trú ngụ, mặc dù bùa Phật đã được Lý Ánh và nhóm của anh ta thu hồi từng cái một, nhưng liệu có còn cái nào lọt lưới hay không?

Người đứng sau lợi dụng Diểu Ma để gây rối là ai, và họ có ý đồ gì?

Hà Sơ mới chỉ nghĩ đến phần mở đầu, đã nhận ra phía sau là một mớ dây rối tung, phức tạp đến mức không thể nhìn thấy đầu dây ở đâu. Có thể tưởng tượng Lý Ánh và đồng đội của anh ta sẽ đau đầu thế nào.

Hà Sơ chỉ có một suy nghĩ: May mắn là tôi không thuộc Cục Quản lý Đặc biệt, không phải lo nghĩ những chuyện này.

Bên kia, Quảng Hàn lại lên tiếng:

"Lý Ánh nói..."

"Chúng ta dừng ở đây thôi." Hà Sơ cười khan, nhanh chóng ngắt lời: "Tôi chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi. Giờ đã tìm thấy anh rồi, trước hết hãy gọi Phượng Phượng về nhà đã."

Quảng Hàn quả nhiên im lặng.

Xe đến trước cửa nhà tang lễ, đi vòng quanh một lúc mà không thấy bóng dáng Phượng Phượng đâu.

Thay vào đó, Quảng Hàn với đôi mắt tinh tường đã xuống xe và phát hiện hai chiếc lông chim trong bụi cỏ đối diện nhà tang lễ.

Màu sắc đặc trưng với sự kết hợp giữa xanh nhạt và xanh lam chắc chắn là lông rụng từ Phượng Phượng.

"Nó có tự về nhà không?" Hà Sơ ghé lại gần xem.

Mặc dù con chim ồn ào này thường rất phiền phức, mỗi bữa ăn nhiều nhất, còn hay giành máy tính với Hà Sơ, nhưng phải thừa nhận rằng, kể từ khi trong nhà có thêm một người và một con chim, dù ồn ào, nhưng lại thêm phần sinh động. Bình thường, mỗi khi đấu khẩu với Phượng Phượng, Hà Sơ thường nghĩ chỉ muốn tát nó bay thẳng đến Siberia, nhưng giờ lại bắt đầu thấy lo lắng.

Quảng Hàn lắc đầu: "Có lẽ nó thấy thứ gì đó và đuổi theo."

Từ biểu cảm của hắn, rõ ràng ngay cả Quảng Hàn cũng không chắc chắn về lời mình nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hà Sơ đề nghị: "Hay chúng ta tìm thêm một chút?"

Quảng Hàn đáp: "Không cần đâu, nếu nó đã để lại dấu vết, thì chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì."

Phượng Phượng là một con chim rất tò mò và thích hóng chuyện. Trước khi chuyển đến ở nhà Hà Sơ, nó cũng thường xuyên bay đi lung tung. Nhưng nếu Quảng Hàn vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó, thì chứng tỏ nó vẫn an toàn.

Vì Phượng Phượng không gặp nguy hiểm ngay lúc này, Hà Sơ cũng dần yên tâm hơn.

Chiếc bụng sôi ùng ục bắt đầu nhắc nhở hắn về trận vận động kịch liệt tối nay.

"Đi nào, tôi mời anh ăn thịt nướng nhé?" Hà Sơ rủ Quảng Hàn.

Không có thịt nướng thì đời còn gì vui?

Quảng Hàn không phản đối, hắn chỉ ừ một tiếng rồi cúi đầu nhắn tin.

"Lý Ánh lại tìm anh à?" Hà Sơ liếc nhìn, vô tình thấy tên người gửi.

Quảng Hàn không đặt mật khẩu cho điện thoại, có lần Hà Sơ tình cờ nhìn thấy, trong danh bạ của hắn chỉ có ba cái tên: một là Hà Sơ, một là Lý Ánh, và người còn lại là trưởng nhóm từng giới thiệu hắn vào đoàn phim làm diễn viên quần chúng.

Vòng tròn giao tiếp của hắn cực kỳ nhỏ hẹp, ba người này cũng chỉ mới được thêm vào gần đây. Quá khứ của hắn gần như là một trang giấy trắng.

"Anh ấy nói rằng khi nào anh rảnh, muốn tìm thời gian để trò chuyện với anh."

Hà Sơ lập tức trở nên cảnh giác.

"Tôi nhớ lần trước thưởng tiền dũng cảm đấu với Diểu Ma vẫn chưa nhận được mà?"

Quảng Hàn đưa điện thoại qua, ý bảo hắn tự xem.

Lý Ánh đã gửi cho hắn một đoạn tin nhắn âm thanh.

“Tiểu Hà, đã muộn thế này nên tôi không muốn làm phiền thêm nữa. Nghe nói các cậu đã bắt được Triệu Khâu, thật tuyệt vời, các cậu vất vả rồi! Tiền thưởng lần trước tôi đã báo cáo lên trên và đang trong quá trình xử lý, dự kiến sẽ sớm được phê duyệt. Lần này các cậu lại lập công, tôi nghĩ thưởng tiền mãi cũng nhàm, nên lần này tự quyết định đổi thành quà vật phẩm cho các cậu. Dịp lễ sắp tới rồi, tôi sẽ gửi quà cho các cậu nhé.”

Nghe đến đây, khóe miệng Hà Sơ không khỏi co giật. Hắn thật sự muốn nói rằng mình chẳng cần quà gì cả, hắn là kiểu người rất thực tế, thưởng tiền bao nhiêu cũng không từ chối, nhưng Lý Ánh rõ ràng không có ý định hỏi ý kiến hắn. Ngay sau đó, một đoạn tin nhắn âm thanh khác lại được gửi đến:

“Vụ việc lần này coi như đã xong, những việc còn lại giao cho chúng tôi xử lý. Lần trước cậu hỏi về kẻ thật sự đã giết Dư Niên, thực ra đã có manh mối rồi. Vụ án của Tập đoàn Trịnh Thị, nhóm của lão Thi cũng sắp thu lưới bắt cá. Nhưng tôi nghi ngờ Trịnh Thất vẫn còn chiêu cuối. Nếu lần sau Khúc Tiệp lại tìm đến cậu, cậu có thể thử dò la một chút, có lẽ sẽ phát hiện ra điều bất ngờ. Thôi, tôi không nói nhiều nữa. Các cậu nghỉ ngơi đi, chúc ngủ ngon, tôi tắt máy đây, tạm biệt!”

Có lẽ sợ Hà Sơ tức giận, nên Lý Ánh nói một mạch không ngừng rồi nhanh chóng chuồn đi.

Dò la gì cơ chứ?

Rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn, nhưng Lý Ánh vẫn phải kéo dài câu chuyện, giao cho hắn nhiệm vụ mới. Hà Sơ quyết định "cắt đứt nguồn gốc", không cho Lý Ánh thêm cơ hội nào nữa, rồi quay sang thuyết phục Quảng Hàn một cách kiên nhẫn.

"Ngày mai anh nói với anh ta là tôi đi xa rồi, anh không tìm thấy tôi, tôi cũng không nghe mấy tin nhắn âm thanh này."

"Được."

"Lần sau anh ta nhờ anh làm gì, đừng vội đồng ý, anh ngốc à? Phải đàm phán rõ số tiền thưởng trước đã. Làm việc sống chết chỉ vì vài trăm đồng thì khác gì làm vì tình yêu? Dù sao đây cũng là cơ quan nhà nước đàng hoàng, sao có thể làm việc mà không có kinh phí như mấy tên gián điệp từ đảo nhỏ chạy vào đất liền chứ?"

"Tôi không đòi tiền làm thù lao."

"Hả?"

"Ngọc, anh ta hứa sẽ tìm cho tôi vài miếng ngọc đẹp."

Ngọc rõ ràng là dành cho Phượng Phượng, Hà Sơ biết, đồ ăn của con người với Phượng Phượng chỉ như đồ ăn vặt rẻ tiền, ngọc mới là thức ăn thực sự.

Hà Sơ kinh ngạc: "Hóa ra cuối cùng chỉ có mình tôi bị lợi dụng miễn phí à?"

Quảng Hàn không nhịn được, nở một nụ cười nhẹ.

Càng nghĩ Hà Sơ càng tức, càng tức càng nghĩ.

"Tôi không quan tâm, từ nay về sau phải có tiền mới làm việc. Dù sao tôi cũng đâu phải người của Cục Quản lý Đặc biệt, tiền thưởng chưa đến thì đừng hòng lợi dụng tôi nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phà Âm Dương

Số ký tự: 0