[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói

Chương 40

2024-09-30 22:07:15

"Cái con bé chết tiệt này! Sao mày không nghe lời vậy hả!"

Thực ra Trương Thục Phân không ghét Hứa Dã.

Ai mà ghét một người giúp mình trông con chứ... Hơn nữa Hứa Dã tuy nghịch ngợm nhưng thông minh, không bao giờ chịu khó học hành nhưng năm nào cũng thi được hạng nhì, sau này trong đại viện đều đồn đại anh là kẻ hiếp dâm, bà cũng không tin, vì Hàng Tầm đã nói đứa trẻ này hoàn toàn bị oan.

Bị oan khiến tiền đồ cả đời bị hủy hoại, cũng không thấy anh trả thù xã hội, tiền tiết kiệm được toàn bộ đều chạy đến mua đồ ăn vặt cho Hàng Du Ninh, đứa trẻ Hứa Dã này làm anh trai không thể chê vào đâu được.

Nhưng đó là chuyện trước đây.

Trước đây ở trong đại viện, Trương Thục Phân bà có ngán ai bao giờ, nhưng bây giờ thì không được. Bọn họ vốn là người nơi khác đến thị trấn nhỏ ở miền Nam này, Hàng Du Ninh lại đi chơi với một kẻ lưu manh, hàng xóm láng giềng nhìn thấy thì họ còn mặt mũi nào nữa!

Hàng Du Ninh quay lưng về phía Trương Thục Phân, để mặc mẹ nhìn bóng lưng ương ngạnh của mình, trong đầu cô đang nghĩ đến cảnh sát Dư.

Vừa nãy ông ta quan sát cô rất kỹ, cô cũng ghi nhớ từng nếp nhăn, từng ánh mắt của ông ta.

Bố đã nói, sống trên đời chỉ cần biết người là đủ.

Cảnh sát Dư rất thân thiện, sự thân thiện này khác hẳn với sự thân thiện của mấy người bán rau ngoài chợ, ông ta không phải đang cố gắng lấy lòng cô, mà giống như khi chụp ảnh cúi người xuống, cố gắng cho người đứng sau cảm thấy thoải mái nhất.

Đội trưởng Hứa rất cung kính với ông ta, điều đó chứng tỏ ông ta không chỉ là cảnh sát của cục thành phố, mà còn là một lãnh đạo.

Ông ta hẳn là cảnh sát của cục thành phố được cử xuống để điều tra vụ án cô gái nhà máy điện bị giết.

Ông ta không quan tâm đến Cố A Phúc, cũng không quan tâm đến bản thân cô.

Nhưng ông ta muốn nghe cô nói, cho dù đó là suy luận của cô về vụ án và hóa đơn nhập hàng của tiệm tạp hóa, đối với ông ta cũng không có gì khác biệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông ta chỉ cần quan sát cô.

Trong suốt quá trình, khoảnh khắc ông ta căng thẳng và tập trung nhất là khi cô nói về lần gặp mặt cuối cùng với Hứa Dã.

Hàng Du Ninh nhìn chằm chằm vào bức tường loang lổ, một ý nghĩ táo bạo và vô lý xuất hiện trong đầu.

Hứa Dã, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không...



Hứa Dã không còn nhớ nổi mình đã bị nhốt bao lâu.

Bốn phía tối đen như mực không thể phân biệt được ngày hay đêm.

Mối liên hệ duy nhất với thế giới bên ngoài là lỗ thông gió phía sau, không có ánh sáng, thỉnh thoảng có tiếng gió thổi qua, lúc đầu anh còn gào thét, sau đó để tiết kiệm sức lực, anh cũng không hét nữa.

Đây hẳn là nơi ít người lui tới, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, phần lớn thời gian đều yên tĩnh đến đáng sợ.

Mùi hôi thối ngày càng nồng nặc, bốc ra từ vết thương sâu hoắm trên đầu anh, ruồi nhặng bay vo ve không ngừng.

Anh không biết kẻ địch có muốn bỏ đói anh đến chết hay không, nhưng trước đó có lẽ anh sẽ chết vì nhiễm trùng mất.

Đáng trách là anh đã quá chủ quan hấp tấp nên mới rơi vào kết cục này.

Dây trói ngày càng lỏng, anh đã vùng vẫy thoát ra được nhưng bốn bề không có điểm tựa, anh chỉ đành bất lực co ro như một đứa trẻ.

Anh đếm đến năm mươi nghìn, sau đó mới lấy một ít lương khô trong túi áo ra, là một ít mạch nha, một nắm bỏng ngô, ba miếng bánh gạo...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói

Số ký tự: 0