[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói
Chương 41
2024-10-28 00:31:58
Đó là do Hàng Du Ninh đưa cho anh, anh đã nhặt lại cất vào túi, không ngờ giờ lại trở thành cứu cánh.
Cô chính là Bồ Tát của anh, bao nhiêu năm qua vẫn luôn âm thầm bảo vệ anh.
Anh thầm nghĩ mình nhất định không thể chết, anh đã phải khó khăn lắm mới tìm được cô.
Nhờ chút hy vọng le lói ấy, anh lại cố gắng thêm một ngày một đêm nữa.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến những âm thanh hỗn tạp.
——
Lục Bồi Anh ngồi thất thần trên nền đất bẩn thỉu của bãi rác, đôi mắt trống rỗng lẩm bẩm: "Tôi đi đón con gái tan làm... Tôi đi đón..."
"Mẹ đừng đón nữa!" Cậu con trai của bà ta cuối cùng cũng bộc phát, vừa khóc vừa gào lên: "Mẹ đã làm mất đồng hồ của bố ở đâu rồi? Nói đi!!"
Những người tò mò dần dần tụ tập lại, nghe ngóng được toàn bộ câu chuyện.
Sau khi con gái của Lục Bồi Anh qua đời, bà ta trở nên hoảng loạn, không còn minh mẫn, không hiểu sao hôm nay lại mang chiếc đồng hồ mà chồng mình để lại ra ngoài.
Sau đó, bà ta không nhớ đã đánh rơi nó ở đâu.
Đó là chiếc đồng hồ mua ở Thượng Hải vào năm 1981, trị giá hai nghìn tệ.
Tiểu Bắc thực sự không còn cách nào khác đành phải kéo mẹ đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng tìm đến bãi rác này.
Thực ra nơi đây vốn không phải bãi rác, phía đông là Kê Minh Độ, phía tây là một nhà máy dược phẩm, ở giữa có một con đường nhỏ chất đầy vỏ thuốc và rác sinh hoạt bị vứt bỏ, sau khi nhà máy dược phẩm đóng cửa, nơi đây hoàn toàn trở thành nơi đổ rác của người dân xung quanh.
Trên bức tường phía ngoài, người ta đã viết bằng sơn đỏ những dòng chữ "Vứt rác chết cả nhà!!" "Cấm tiểu tiện, đại tiện", nhưng dường như chẳng mấy hiệu quả.
Bị Tiểu Bắc kéo đến đây, Lục Bồi Anh sợ hãi, run rẩy đi sâu vào con đường, hai tay bới móc đống rác hôi thối, miệng lẩm bẩm: "Là chỗ này, chắc chắn là chỗ này..."
Mọi người xung quanh cũng giúp bà tìm kiếm: "Sao lại vứt ở chỗ này chứ?"
"Đồng hồ Thượng Hải không rẻ đâu..."
Bãi rác vốn thường ngày vắng vẻ, lúc này lại trở nên náo nhiệt lạ thường, cũng không hẳn là do lòng tốt, bởi chiếc đồng hồ đó rất có giá trị, ai nhặt được thì người đó được giữ.
——
Hứa Dã dồn hết sức lực, gào thét: "Cứu tôi với! Có người ở đây!"
Anh hiểu rõ trong thâm tâm về cơ bản sẽ không ai ngờ rằng anh bị mắc kẹt ở đây, nơi này quá đỗi kỳ lạ và hẻo lánh.
Nhân lúc ở trên có người vội cầu cứu, đây chính là hy vọng sống duy nhất của anh!
Anh phải liều mạng nắm bắt lấy nó.
Nhưng mặt đất quá mềm, hoặc có lẽ do rác thải quá dày.
Anh rõ ràng cảm nhận được sự rung chuyển trên đỉnh đầu, thậm chí có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện nhưng cho dù có gào thét đến khản cả giọng cũng không ai nghe thấy.
——
Trời dần về chiều, Lục Bồi Anh khóc lóc lê bước theo con trai.
Vẫn có người vừa chửi rủa vừa cố tìm kiếm.
Mây đen ùn ùn kéo đến, cơn mưa đổ xuống, bãi rác ẩm ướt bốc lên mùi hôi thối nồng nặc khó chịu.
“Thôi bỏ đi, chẳng thấy gì hết, ngày mai rồi quay lại!”
"Kiếm đại cái thùng to to nhặt đi, lỡ không tìm được đồng hồ thì giấy vụn cũng bán ve chai được mấy đồng."
Bóng tối bao trùm, những người nhặt rác cuối cùng cũng lục tục kéo nhau về.
Bãi rác hỗn độn lại chìm vào yên lặng.
Chỉ còn lại một dáng hình thiếu nữ gầy gò vẫn miệt mài cúi xuống tìm kiếm, Hàng Du Ninh.
Cô chính là Bồ Tát của anh, bao nhiêu năm qua vẫn luôn âm thầm bảo vệ anh.
Anh thầm nghĩ mình nhất định không thể chết, anh đã phải khó khăn lắm mới tìm được cô.
Nhờ chút hy vọng le lói ấy, anh lại cố gắng thêm một ngày một đêm nữa.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến những âm thanh hỗn tạp.
——
Lục Bồi Anh ngồi thất thần trên nền đất bẩn thỉu của bãi rác, đôi mắt trống rỗng lẩm bẩm: "Tôi đi đón con gái tan làm... Tôi đi đón..."
"Mẹ đừng đón nữa!" Cậu con trai của bà ta cuối cùng cũng bộc phát, vừa khóc vừa gào lên: "Mẹ đã làm mất đồng hồ của bố ở đâu rồi? Nói đi!!"
Những người tò mò dần dần tụ tập lại, nghe ngóng được toàn bộ câu chuyện.
Sau khi con gái của Lục Bồi Anh qua đời, bà ta trở nên hoảng loạn, không còn minh mẫn, không hiểu sao hôm nay lại mang chiếc đồng hồ mà chồng mình để lại ra ngoài.
Sau đó, bà ta không nhớ đã đánh rơi nó ở đâu.
Đó là chiếc đồng hồ mua ở Thượng Hải vào năm 1981, trị giá hai nghìn tệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Bắc thực sự không còn cách nào khác đành phải kéo mẹ đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng tìm đến bãi rác này.
Thực ra nơi đây vốn không phải bãi rác, phía đông là Kê Minh Độ, phía tây là một nhà máy dược phẩm, ở giữa có một con đường nhỏ chất đầy vỏ thuốc và rác sinh hoạt bị vứt bỏ, sau khi nhà máy dược phẩm đóng cửa, nơi đây hoàn toàn trở thành nơi đổ rác của người dân xung quanh.
Trên bức tường phía ngoài, người ta đã viết bằng sơn đỏ những dòng chữ "Vứt rác chết cả nhà!!" "Cấm tiểu tiện, đại tiện", nhưng dường như chẳng mấy hiệu quả.
Bị Tiểu Bắc kéo đến đây, Lục Bồi Anh sợ hãi, run rẩy đi sâu vào con đường, hai tay bới móc đống rác hôi thối, miệng lẩm bẩm: "Là chỗ này, chắc chắn là chỗ này..."
Mọi người xung quanh cũng giúp bà tìm kiếm: "Sao lại vứt ở chỗ này chứ?"
"Đồng hồ Thượng Hải không rẻ đâu..."
Bãi rác vốn thường ngày vắng vẻ, lúc này lại trở nên náo nhiệt lạ thường, cũng không hẳn là do lòng tốt, bởi chiếc đồng hồ đó rất có giá trị, ai nhặt được thì người đó được giữ.
——
Hứa Dã dồn hết sức lực, gào thét: "Cứu tôi với! Có người ở đây!"
Anh hiểu rõ trong thâm tâm về cơ bản sẽ không ai ngờ rằng anh bị mắc kẹt ở đây, nơi này quá đỗi kỳ lạ và hẻo lánh.
Nhân lúc ở trên có người vội cầu cứu, đây chính là hy vọng sống duy nhất của anh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh phải liều mạng nắm bắt lấy nó.
Nhưng mặt đất quá mềm, hoặc có lẽ do rác thải quá dày.
Anh rõ ràng cảm nhận được sự rung chuyển trên đỉnh đầu, thậm chí có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện nhưng cho dù có gào thét đến khản cả giọng cũng không ai nghe thấy.
——
Trời dần về chiều, Lục Bồi Anh khóc lóc lê bước theo con trai.
Vẫn có người vừa chửi rủa vừa cố tìm kiếm.
Mây đen ùn ùn kéo đến, cơn mưa đổ xuống, bãi rác ẩm ướt bốc lên mùi hôi thối nồng nặc khó chịu.
“Thôi bỏ đi, chẳng thấy gì hết, ngày mai rồi quay lại!”
"Kiếm đại cái thùng to to nhặt đi, lỡ không tìm được đồng hồ thì giấy vụn cũng bán ve chai được mấy đồng."
Bóng tối bao trùm, những người nhặt rác cuối cùng cũng lục tục kéo nhau về.
Bãi rác hỗn độn lại chìm vào yên lặng.
Chỉ còn lại một dáng hình thiếu nữ gầy gò vẫn miệt mài cúi xuống tìm kiếm, Hàng Du Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro