[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói
Chương 42
2024-10-28 00:31:58
Cô vừa xuất viện, sắc mặt còn xanh xao nhưng vẫn đeo khẩu trang và găng tay cẩn thận, kiên nhẫn bới móc từng chút một trên bãi rác.
Xa xa cuối trời, tiếng sấm rền vang, cơn mưa mùa hè càng lúc càng nặng hạt, mái tóc cô đã ướt đẫm từ lúc nào.
"Cô gái ơi! Sấm sét lớn lắm, coi chừng sét đánh đấy!"
Một bà lão lớn tiếng gọi với theo, Hàng Du Ninh quay đầu nhìn bà, lắc đầu rồi lại tiếp tục công việc của mình, dáng vẻ như muốn đào bới cả bãi rác này lên vậy.
Người qua đường lắc đầu: "Cái đồng hồ đáng giá bao nhiêu mà liều mạng như vậy chứ."
Bảy giờ, tám giờ, chín giờ…
Rác ở khu vực cô tìm kiếm đã được dọn sạch sẽ, tạo thành một khoảng trống rộng chừng ba mét, xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít.
Trời tối đen như mực, Hàng Du Ninh bất cẩn vấp ngã, chân bị cứa vào mảnh thủy tinh sắc nhọn, máu chảy ròng ròng, ở nơi ô uế thế này mà bị thương thì rất nguy hiểm.
Cô ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tím rịm, tia chớp lóe sáng rạch ngang qua.
Tiếng sấm nổ vang trời ngay sau đó.
"Cô gái, sao còn ở đây vậy?"
Một bà lão ở phía cổng bãi rác vẫy tay với cô: "Nguy hiểm lắm, mau ra đây trú mưa đi!"
Toàn thân Hàng Du Ninh ướt sũng, hai hàm răng run lên vì lạnh nhưng bãi rác thì vẫn còn đó, mênh mông và vô tận như chính sự tuyệt vọng đang dâng lên trong lòng cô.
Hàng Du Ninh vừa đi ra vừa ho sù sụ.
Bên ngoài dựng một cái lán tạm bợ, bên trong treo một ngọn đèn dầu leo lét.
Bà lão ân cần đỡ Hàng Du Ninh ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, lẩm bẩm: "Ngày nào tôi cũng nhặt chai lọ ở đây, có thấy cái đồng hồ nào đâu, nói bậy nói bạ…"
Hàng Du Ninh cúi đầu, im lặng. Trong lán tuy chất đầy chai lọ và giấy vụn nhưng không hề bẩn thỉu, mọi thứ được phân loại gọn gàng ngăn nắp.
Thấy Hàng Du Ninh không nói gì, bà lão cũng ngượng ngùng im bặt, hai người ngồi đối diện, không gian lại chìm vào yên lặng.
Chỉ còn tiếng nước mưa theo người Hàng Du Ninh nhỏ xuống nền đất rơi tí tách.
Bà lão ho khan một tiếng, nói: "Mưa ngớt rồi đấy, về lán đi, để tôi tìm cho cô cái ô."
"Cảm ơn bà." Hàng Du Ninh đáp.
Bà lão run rẩy tìm trong đống đồ nhặt được một chiếc ô đen gãy mất hai nan đưa cho Hàng Du Ninh, dặn dò: "Tranh thủ lúc mưa nhỏ về nhanh đi, lát nữa lại mưa to đấy."
Rồi lại nói thêm: "Cô cứ cầm lấy mà dùng, không dùng nữa thì lúc nào đi ngang qua đây trả lại cho tôi cũng được."
Hàng Du Ninh khẽ nói lời cảm ơn, nhận lấy chiếc ô rồi bước ra ngoài.
——
Tiếng người và tiếng bước chân xa dần, Hứa Dã cũng thôi không còn gào thét cầu cứu nữa.
Anh đâu biết rằng lúc nãy anh và Hàng Du Ninh chỉ cách nhau chưa đầy nửa mét.
Giờ đây, anh chỉ cảm thấy tuyệt vọng bủa vây, không có hy vọng thì đã đành, đằng này hy vọng le lói rồi lại vụt tắt, càng khiến người ta thêm đau khổ giày vò.
Hứa Dã dần kiệt sức, những con ruồi vo ve xung quanh như muốn nuốt chửng lấy anh. Anh còn nghe thấy cả tiếng quạ kêu, anh biết đó là do cơ thể suy kiệt tạo thành ảo giác.
Anh không thể chết được...
Anh không biết liệu có ai đến cứu mình không, liệu họ có nghĩ rằng mình đã chết rồi không.
Nhưng cho dù có chết, anh cũng phải cố gắng đến hơi thở cuối cùng.
——
"Đại vương hỏi con ngậm gì, con ngậm son, nhị vương hỏi con cầm gì, con cầm vàng khấn Quan m..."
Xa xa cuối trời, tiếng sấm rền vang, cơn mưa mùa hè càng lúc càng nặng hạt, mái tóc cô đã ướt đẫm từ lúc nào.
"Cô gái ơi! Sấm sét lớn lắm, coi chừng sét đánh đấy!"
Một bà lão lớn tiếng gọi với theo, Hàng Du Ninh quay đầu nhìn bà, lắc đầu rồi lại tiếp tục công việc của mình, dáng vẻ như muốn đào bới cả bãi rác này lên vậy.
Người qua đường lắc đầu: "Cái đồng hồ đáng giá bao nhiêu mà liều mạng như vậy chứ."
Bảy giờ, tám giờ, chín giờ…
Rác ở khu vực cô tìm kiếm đã được dọn sạch sẽ, tạo thành một khoảng trống rộng chừng ba mét, xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít.
Trời tối đen như mực, Hàng Du Ninh bất cẩn vấp ngã, chân bị cứa vào mảnh thủy tinh sắc nhọn, máu chảy ròng ròng, ở nơi ô uế thế này mà bị thương thì rất nguy hiểm.
Cô ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tím rịm, tia chớp lóe sáng rạch ngang qua.
Tiếng sấm nổ vang trời ngay sau đó.
"Cô gái, sao còn ở đây vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một bà lão ở phía cổng bãi rác vẫy tay với cô: "Nguy hiểm lắm, mau ra đây trú mưa đi!"
Toàn thân Hàng Du Ninh ướt sũng, hai hàm răng run lên vì lạnh nhưng bãi rác thì vẫn còn đó, mênh mông và vô tận như chính sự tuyệt vọng đang dâng lên trong lòng cô.
Hàng Du Ninh vừa đi ra vừa ho sù sụ.
Bên ngoài dựng một cái lán tạm bợ, bên trong treo một ngọn đèn dầu leo lét.
Bà lão ân cần đỡ Hàng Du Ninh ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, lẩm bẩm: "Ngày nào tôi cũng nhặt chai lọ ở đây, có thấy cái đồng hồ nào đâu, nói bậy nói bạ…"
Hàng Du Ninh cúi đầu, im lặng. Trong lán tuy chất đầy chai lọ và giấy vụn nhưng không hề bẩn thỉu, mọi thứ được phân loại gọn gàng ngăn nắp.
Thấy Hàng Du Ninh không nói gì, bà lão cũng ngượng ngùng im bặt, hai người ngồi đối diện, không gian lại chìm vào yên lặng.
Chỉ còn tiếng nước mưa theo người Hàng Du Ninh nhỏ xuống nền đất rơi tí tách.
Bà lão ho khan một tiếng, nói: "Mưa ngớt rồi đấy, về lán đi, để tôi tìm cho cô cái ô."
"Cảm ơn bà." Hàng Du Ninh đáp.
Bà lão run rẩy tìm trong đống đồ nhặt được một chiếc ô đen gãy mất hai nan đưa cho Hàng Du Ninh, dặn dò: "Tranh thủ lúc mưa nhỏ về nhanh đi, lát nữa lại mưa to đấy."
Rồi lại nói thêm: "Cô cứ cầm lấy mà dùng, không dùng nữa thì lúc nào đi ngang qua đây trả lại cho tôi cũng được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàng Du Ninh khẽ nói lời cảm ơn, nhận lấy chiếc ô rồi bước ra ngoài.
——
Tiếng người và tiếng bước chân xa dần, Hứa Dã cũng thôi không còn gào thét cầu cứu nữa.
Anh đâu biết rằng lúc nãy anh và Hàng Du Ninh chỉ cách nhau chưa đầy nửa mét.
Giờ đây, anh chỉ cảm thấy tuyệt vọng bủa vây, không có hy vọng thì đã đành, đằng này hy vọng le lói rồi lại vụt tắt, càng khiến người ta thêm đau khổ giày vò.
Hứa Dã dần kiệt sức, những con ruồi vo ve xung quanh như muốn nuốt chửng lấy anh. Anh còn nghe thấy cả tiếng quạ kêu, anh biết đó là do cơ thể suy kiệt tạo thành ảo giác.
Anh không thể chết được...
Anh không biết liệu có ai đến cứu mình không, liệu họ có nghĩ rằng mình đã chết rồi không.
Nhưng cho dù có chết, anh cũng phải cố gắng đến hơi thở cuối cùng.
——
"Đại vương hỏi con ngậm gì, con ngậm son, nhị vương hỏi con cầm gì, con cầm vàng khấn Quan m..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro