[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói
Chương 46
2024-10-28 00:31:58
Tiểu Ngọc ngơ ngác nhìn Hứa Dã, dường như không hiểu.
Hứa Dã lại hỏi: "Cô có cái áo nào màu xanh lá cây không?"
Tiểu Ngọc vẫn như thế, cô ta không ngừng nhìn vào trong nhà như muốn chạy trốn.
Hứa Dã lại hỏi: "Cô... mặc đồ của người khác cho em trai xem mấy lần rồi? Nói đi, tôi cho kẹo."
Tiểu Ngọc suy nghĩ một lát, bẻ ngón tay ra hiệu là năm.
Hứa Dã giật mình, cuối cùng cũng quyết tâm lấy một bức ảnh trong ngực ra, đưa cho Tiểu Ngọc xem: "Cô có thấy cô gái này không?"
Tiểu Ngọc còn chưa kịp trả lời thì trong nhà đột nhiên vang lên tiếng hét.
Khi Hứa Dã xông vào, anh thấy bố của Cố A Phúc đang nằm trên đất, thở hổn hển: "Cho tôi một viên..."
Có lẽ ông ta bị đau tim, Hứa Dã vừa trấn an ông ta vừa lục tung khắp nơi: "Thuốc của ông để đâu..."
"Sách, bàn sách--"
Hứa Dã vừa quay người, còn chưa kịp tìm thì đã cảm thấy một luồng gió lạnh từ sau lưng ập tới, đầu anh đau nhói, máu nóng ấm chảy xuống cổ.
Trong lúc trời đất chao đảo, anh thấy người cha già vừa rồi còn thoi thóp hiện tại đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, bên cạnh là Tiểu Ngọc cầm một chai bia vỡ, vẫn vẻ ngây ngô.
Đôi mắt của hai cha con đều mang màu vàng nâu như mắt mèo rừng.
Đêm Kỷ Tiểu Nam bị giết, Cố A Phúc đang làm ca đêm.
Đêm Hứa Dã mất tích, Cố A Phúc cũng đang trực đêm.
Anh ta thực sự không phạm tội, chẳng ai ngờ được người mẹ tóc bạc trắng, người cha liệt giường ba mươi bảy năm của anh ta lại đi giết người, phi tang xác, bắt cóc.
Ngoại trừ Hàng Du Ninh đang hôn mê bất tỉnh lúc này.
Hứa Dã nói với Cố A Phúc: "Là bố mẹ cậu gây tội, cậu ra đầu thú phối hợp điều tra đi, mọi chuyện đều không liên quan đến cậu."
Cố A Phúc không nói gì.
Hứa Dã cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm, đó là máu của Hàng Du Ninh, anh bắt đầu sốt ruột, thực sự không muốn tiếp tục lãng phí thời gian để phán đoán người này là địch hay bạn, bèn nói thẳng: "Tôi phải đưa em gái tôi đến bệnh viện, tránh ra!"
Cố A Phúc liếc nhìn Hàng Du Ninh, anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra ở bãi rác.
"Tôi sẽ không làm hại cô ấy." Anh ta nói: "Dù sao thì sau này chúng tôi cũng là người một nhà."
Hứa Dã nghi ngờ mình nghe nhầm, hỏi lại: "Cái gì?"
Cố A Phúc vẫn giữ vẻ đờ đẫn như trước, nhưng những lời nói ra lại khiến người ta rùng mình: "Tôi muốn cưới Nhã Phỉ làm vợ, còn chưa bàn chuyện sính lễ, cô ấy có thể giúp tôi nói đỡ."
Dù Hứa Dã đã trải qua không ít chuyện trong những năm qua nhưng vẫn ngây người, Hàng Nhã Phỉ? Người kiêu căng ngạo mạn đó thì có thể nói gì với Cố A Phúc?
Ngay lúc này, Cố A Phúc nhẹ giọng nói: "Nhưng anh trai, hôm nay anh phải chết."
Hứa Dã không kịp trở tay thì Cố A Phúc đã đột nhiên lao tới như một con thú dữ, đè Hứa Dã xuống đất.
Cố A Phúc là một người rất khỏe mạnh, còn Hứa Dã vốn đã yếu ớt, vừa rồi lại tiêu hao quá nửa sức lực, vậy mà lại bị anh ta đè ngã xuống đất.
Bùn đất văng tung tóe, chẳng một tiếng động nào phát ra.
Hứa Dã tung một cú đấm vào mắt Cố A Phúc, muốn nhân cơ hội đó để thoát thân nhưng lại bị Cố A Phúc ghì chặt. Một bên mắt anh ta đã sưng húp nhưng lại như một con thú hoang mất trí, mặc cho Hứa Dã liên tục phản kháng vẫn siết chặt cổ Hứa Dã như gọng kìm sắt.
Hứa Dã lại hỏi: "Cô có cái áo nào màu xanh lá cây không?"
Tiểu Ngọc vẫn như thế, cô ta không ngừng nhìn vào trong nhà như muốn chạy trốn.
Hứa Dã lại hỏi: "Cô... mặc đồ của người khác cho em trai xem mấy lần rồi? Nói đi, tôi cho kẹo."
Tiểu Ngọc suy nghĩ một lát, bẻ ngón tay ra hiệu là năm.
Hứa Dã giật mình, cuối cùng cũng quyết tâm lấy một bức ảnh trong ngực ra, đưa cho Tiểu Ngọc xem: "Cô có thấy cô gái này không?"
Tiểu Ngọc còn chưa kịp trả lời thì trong nhà đột nhiên vang lên tiếng hét.
Khi Hứa Dã xông vào, anh thấy bố của Cố A Phúc đang nằm trên đất, thở hổn hển: "Cho tôi một viên..."
Có lẽ ông ta bị đau tim, Hứa Dã vừa trấn an ông ta vừa lục tung khắp nơi: "Thuốc của ông để đâu..."
"Sách, bàn sách--"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Dã vừa quay người, còn chưa kịp tìm thì đã cảm thấy một luồng gió lạnh từ sau lưng ập tới, đầu anh đau nhói, máu nóng ấm chảy xuống cổ.
Trong lúc trời đất chao đảo, anh thấy người cha già vừa rồi còn thoi thóp hiện tại đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, bên cạnh là Tiểu Ngọc cầm một chai bia vỡ, vẫn vẻ ngây ngô.
Đôi mắt của hai cha con đều mang màu vàng nâu như mắt mèo rừng.
Đêm Kỷ Tiểu Nam bị giết, Cố A Phúc đang làm ca đêm.
Đêm Hứa Dã mất tích, Cố A Phúc cũng đang trực đêm.
Anh ta thực sự không phạm tội, chẳng ai ngờ được người mẹ tóc bạc trắng, người cha liệt giường ba mươi bảy năm của anh ta lại đi giết người, phi tang xác, bắt cóc.
Ngoại trừ Hàng Du Ninh đang hôn mê bất tỉnh lúc này.
Hứa Dã nói với Cố A Phúc: "Là bố mẹ cậu gây tội, cậu ra đầu thú phối hợp điều tra đi, mọi chuyện đều không liên quan đến cậu."
Cố A Phúc không nói gì.
Hứa Dã cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm, đó là máu của Hàng Du Ninh, anh bắt đầu sốt ruột, thực sự không muốn tiếp tục lãng phí thời gian để phán đoán người này là địch hay bạn, bèn nói thẳng: "Tôi phải đưa em gái tôi đến bệnh viện, tránh ra!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố A Phúc liếc nhìn Hàng Du Ninh, anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra ở bãi rác.
"Tôi sẽ không làm hại cô ấy." Anh ta nói: "Dù sao thì sau này chúng tôi cũng là người một nhà."
Hứa Dã nghi ngờ mình nghe nhầm, hỏi lại: "Cái gì?"
Cố A Phúc vẫn giữ vẻ đờ đẫn như trước, nhưng những lời nói ra lại khiến người ta rùng mình: "Tôi muốn cưới Nhã Phỉ làm vợ, còn chưa bàn chuyện sính lễ, cô ấy có thể giúp tôi nói đỡ."
Dù Hứa Dã đã trải qua không ít chuyện trong những năm qua nhưng vẫn ngây người, Hàng Nhã Phỉ? Người kiêu căng ngạo mạn đó thì có thể nói gì với Cố A Phúc?
Ngay lúc này, Cố A Phúc nhẹ giọng nói: "Nhưng anh trai, hôm nay anh phải chết."
Hứa Dã không kịp trở tay thì Cố A Phúc đã đột nhiên lao tới như một con thú dữ, đè Hứa Dã xuống đất.
Cố A Phúc là một người rất khỏe mạnh, còn Hứa Dã vốn đã yếu ớt, vừa rồi lại tiêu hao quá nửa sức lực, vậy mà lại bị anh ta đè ngã xuống đất.
Bùn đất văng tung tóe, chẳng một tiếng động nào phát ra.
Hứa Dã tung một cú đấm vào mắt Cố A Phúc, muốn nhân cơ hội đó để thoát thân nhưng lại bị Cố A Phúc ghì chặt. Một bên mắt anh ta đã sưng húp nhưng lại như một con thú hoang mất trí, mặc cho Hứa Dã liên tục phản kháng vẫn siết chặt cổ Hứa Dã như gọng kìm sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro