[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói

Chương 47

2024-09-30 22:07:15

"Tao thấy mày nói chuyện với Nhã Phỉ, mày đã nói gì?" Khuôn mặt vốn dĩ đờ đẫn của Cố A Phúc lúc này trở nên dữ tợn đến đáng sợ: "Vô dụng thôi, Hàng Nhã Phỉ là vợ tao..."

Bị siết đến hai mắt hoa lên, Hứa Dã liều mạng đạp chân muốn vùng dậy nhưng lại càng lúc càng bất lực.

Cố A Phúc có một thoáng do dự, tuy nhiên rất nhanh đã bị cơn điên loạn lấn át: "Tao không thể ngồi tù được, tao muốn cưới vợ, lần này tao nhất định phải cưới được vợ!"

Tầm nhìn của Hứa Dã chìm dần vào màn sương máu mù mịt.

Ngay lúc đó, nụ cười hung ác trên mặt Cố A Phúc bỗng nhiên cứng đờ.

Anh ta bị một lực rất mạnh kéo khỏi người Hứa Dã, loạng choạng chân, vội vàng lùi lại phía sau.

Hứa Dã thoát khỏi sự kìm kẹp, cố sức thở dốc, ngẩng đầu nhìn lên——

Là Hàng Du Ninh, mái tóc cô đầy máu, tay cầm một thanh kiếm kề chặt vào cổ Cố A Phúc, kéo anh ta lùi lại, sau đó xoay người quật ngã anh ta xuống đất.

Cơn mưa vừa dứt, ánh trăng sáng như nước, chân cô giẫm lên ngực Cố A Phúc, thanh kiếm dài trong tay sáng loáng——là loại kiếm mà các cụ hay dùng để tập thể dục trong công viên, một thanh kiếm chưa từng được mài qua.

Trong tình cảnh đó, Hàng Du Ninh muốn nói một câu gì đó thật hùng hồn, thật chính nghĩa, ví dụ như thay mặt nhân dân xử trảm anh ta chẳng hạn, nhưng nhất thời cô chẳng nghĩ ra được gì.

Chỉ có thể gằn lên đầy giận dữ vào điều khiến cô tức giận nhất: "Anh không được phép gọi chị tôi như vậy!"

Cố A Phúc ngã một cú đau điếng, anh ta loạng choạng đứng dậy muốn tiếp tục tấn công Hàng Du Ninh, thế nhưng cô quá nhanh nhẹn, thân hình di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện, cho dù anh ta có cố gắng thế nào cũng không thể chạm vào cô.

Nhưng đồng thời, thanh kiếm chưa mài trong tay cô lại giống như một cây roi nhỏ cực kỳ lợi hại, liên tiếp đánh vào những điểm yếu trên người Cố A Phúc.

Cuối cùng, tiếng xương gãy vang lên, Cố A Phúc khuỵu xuống đất không thể đứng dậy được nữa, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Dã há hốc mồm, sau khi hoàn hồn anh vội xé áo trói chặt tay chân Cố A Phúc lại.

"Ninh Ninh—" Anh quay đầu lại muốn hỏi gì đó nhưng lại phát hiện Hàng Du Ninh đang lặng lẽ lau nước mắt.

Có lẽ là do vừa rồi adrenaline tăng cao, bây giờ sức lực đã cạn kiệt cô mới cảm thấy đau đớn và sợ hãi, ngồi bệt xuống đất, cơ thể không ngừng run rẩy.

"Sao vậy?" Hứa Dã bò tới, cô vùi đầu vào ngực anh, lúc đầu chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào, cuối cùng là òa khóc nức nở.

Hứa Dã vừa đau lòng vừa thấy buồn cười: "Em đánh người ta thành đầu heo rồi, em còn khóc cái gì?"

Cô không biết mình đang khóc vì điều gì, tất cả những chuyện xảy ra tối nay đều giống như một cơn ác mộng, cô phải khóc để trút bỏ nỗi sợ hãi đang bủa vây lấy mình.

"Em sợ lắm." Cô nói: "Em sợ đến mức không cầm nổi kiếm."

Cô đã luyện võ nhiều năm, kinh nghiệm thực chiến gần như bằng không, đây là lần đầu tiên cô trực tiếp đối đầu với một người đàn ông trưởng thành.

Vô số tia sáng từ đèn pin rọi thẳng về phía trước, soi rõ cả một vùng đất hoang vu.

Kỷ Tiểu Bắc, dì Lục và đội trưởng Hứa hớt hải chạy về phía này.

"Hàng Du Ninh! Cô có sao không?"

——

Đội trưởng Hứa và cảnh sát Dư đến vào đêm khuya, lúc đồng hồ điểm đúng mười hai giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói

Số ký tự: 0