[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói

Chương 48

2024-10-28 00:31:58

Hàng Du Ninh bỗng bật dậy khỏi giường bệnh, cô nói: "Mẹ, con khỏi rồi, chúng ta về nhà thôi."

Trương Thục Phân tất nhiên không đồng ý, bà hạ giọng mắng: "Khuya khoắt thế này con lên cơn gì vậy, muốn về thì cũng phải truyền hết dịch, mai rồi về!"

Hàng Du Ninh mồ hôi nhễ nhại, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Con phải đi tìm Hứa Dã... Con sợ không kịp."

Trương Thục Phân tức giận vô cùng, mặc kệ con gái đang ốm, bà kéo cô ra hành lang: "Mẹ nói con có hiểu không! Nó sống chết thế nào thì liên quan gì đến con, con làm được gì chứ?"

Bị mắng đến choáng váng, Hàng Du Ninh lại rụt rè như trước, đúng vậy, cô có thể làm được gì chứ, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm được việc gì nên hồn.

Hơn nữa, cô lại nhớ đến vẻ mặt vừa buồn cười vừa bất lực của cảnh sát Dư ban ngày——Liệu suy nghĩ của cô có đúng không? Hay tất cả chỉ là do cô nghĩ nhiều mà thôi?

"Ngủ đi!" Thấy con gái đã bị mình chế ngự, Trương Thục Phân quát: "Con mà dám đi tìm nó thì đừng nhận mẹ nữa!"

Bị kéo về giường nằm, xung quanh Hàng Du Ninh toàn là tiếng ngáy ngủ, Trương Thục Phân không nỡ thuê giường nên chỉ gục đầu ngủ trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh.

Dần dần, ánh ban mai len lỏi vào phòng, tiếng bước chân và tiếng đẩy xe của y tá vang lên đều đều ngoài hành lang.

Trương Thục Phân nghiêng đầu, giật mình tỉnh giấc, bà hoảng hốt khi thấy giường của Hàng Du Ninh trống không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cửa bệnh viện vừa mở, Hàng Du Ninh đã chạy như bay ra ngoài, lúc này cô đã ngồi trên xe buýt đến Kê Minh Độ.

Cô rất ít khi cãi lời mẹ, cô hoảng loạn như đang bỏ trốn. Nhưng có một điều gì đó thôi thúc cô, khiến cô gạt bỏ sự nhút nhát và tự ti, cô phải đi xác minh suy nghĩ của mình.

Càng đến gần Kê Minh Độ, mọi người càng xôn xao bàn tán, hôm qua đội trưởng Hứa đã dẫn người lục soát khắp Kê Minh Độ, trọng điểm là nhà Cố A Phúc.

Hàng Du Ninh như bị sét đánh ngang tai, cô chao đảo suýt ngã.

Chắc chắn đã có chuyện xảy ra với Hứa Dã.

Chính vì vậy họ mới hỏi đi hỏi lại cô lần cuối gặp Hứa Dã là khi nào, mới dựa vào suy luận ngây thơ của cô để lục soát nhà Cố A Phúc.

Nhưng họ chẳng tìm thấy gì cả.

Vậy thì Hứa Dã đang ở đâu?

Ngay cả cảnh sát còn không biết, cô biết hỏi ai đây?

Hàng Du Ninh muốn khóc nhưng lại cố kìm nén.

Lúc này, mẹ của Cố A Phúc đẩy bố anh ta đi ra, bà ta còng lưng, người nồng nặc mùi chua, ông lão nhắm mắt, tay cầm chiếc radio cũ bên trong phát bản tin tức.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mọi người nháy mắt ra hiệu, im lặng không nói gì nữa, Hàng Du Ninh ngơ ngác nhìn họ lướt qua mình.

Lần đầu tiên, cô nhìn rõ khuôn mặt của họ.

——

Mấy ngày nay, Lục Bồi Anh đã tỉnh táo hơn rất nhiều, Tiểu Bắc thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đi học.

Vừa mở cửa, cậu ta đã thấy Hàng Du Ninh đứng chờ trước cổng.

Hàng Du Ninh có khuôn mặt rất dễ mến, Tiểu Bắc rất có ấn tượng với cô, cậu ta vội hỏi: "Chị, chị tìm em có việc gì không?"

Lục Bồi Anh cũng đứng trước cửa, chưa kịp lên tiếng chào thì cô gái với khuôn mặt trắng bệch đã lên tiếng: "Con biết ai là người đã sát hại Tiểu Nam."

Cả hai đều giật bắn mình, Lục Bồi Anh đứng chôn chân tại chỗ.

"Con cần ai đó giúp con lôi bọn chúng ra ánh sáng." Hàng Du Ninh nói nhỏ: "Nhưng có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Theo kế hoạch của Hàng Du Ninh, Kỷ Tiểu Bắc và Lục Bồi Anh đã cùng nhau diễn một vở kịch đánh mất chiếc đồng hồ Thượng Hải, cho dù cả hai mẹ con đều không hiểu lý do vì sao phải làm vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói

Số ký tự: 0