Gặp lại Mộ Nguy...
2024-09-27 09:59:18
Phát hỏa không kết quả, gặp lại Mộ Nguyệt
"Ha......"
Nước ấm lao ra khỏi vòi hoa sen.
Rơi xuống đánh vào cơ thể rắn chắc của Thiệu Vanh, đánh vào làn da chấm chấm hồng hồng.
Nữ Alpha một tay chống vách tường, mất tự nhiên cong eo, liên tục thở dốc.
Tóc xõa trên vai, phần đuôi tóc ướt nước dính lên da thịt như rong biển.
"Hức a......"
Thiệu Vanh ngẩng đầu rướn cái cổ dài, gân cổ căng đến thô to.
Tay phải điên cuồng tuốt nhục hành chỗ chân tâm.
Quy đầu thấm nước đã bị xoa đỏ au.
Bị lòng bàn tay thô ráp không ngừng cọ xát, đáng thương phun không ra một sợi tinh dịch.
"Ưm hừ...... Không được, bắn không ra......"
Nàng hít hít mũi, đầu vai run nhè nhẹ, cảm thấy một chút ủy khuất khó hiểu.
Vào kỳ dịch cảm, cảm xúc khó hiểu kia bị phóng đại gấp mấy lần.
"Sao mình lại bị chướng ngại bắn tinh chứ......"
Thiệu Vanh cúi đầu nhìn nhục hành vẫn căng phồng nóng bỏng, nàng cứ ngỡ chứng bệnh của mình đã khỏi, nhưng xem ra vẫn chưa khỏi hẳn.
Không có Omega an ủi.
Cả người nàng lại khó chịu như trước.
"Đáng ghét......"
Thiệu Vanh vỗ một cái vào thứ dựng đứng trước mặt, cái đồ khúc thịt không chịu nghe lời, vỗ cái chát làm nàng kêu rên.
(Cái đầu nào đó: Ê )
Nàng đành phải lấy khăn tắm lau mình sạch sẽ, ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng ngủ,
Chu Diệp đã sớm rời đi,
Giường đệm dơ loạn cũng đã được sửa sang lại, đổi thành ga trải giường trắng tinh phẳng phiu.
Chu Diệp dù mất đi thân phận phó quan, vào phút cuối vẫn tận hết chức trách của mình.
Làm Thiệu Vanh trầm mặc, nói không ra lời.
Nàng thay bộ đồ huấn luyện mới,
Áo bó sát người ngắn tay cùng quần dài vận động, áo đen quần đen để hình dáng chỗ nào đó không dễ bị nhìn thấy.
Sau đó mở cửa đi ra ngoài,
Không khí trong lành thổi vào mặt thật sảng khoái.
......
Thiệu Vanh rời khỏi ký túc xá mới phát hiện, bây giờ mới chỉ là chạng vạng.
Bầu trời vàng xám lác đác mây bay, mặt trời đang dần chìm xuống, một nửa đã ẩn dưới chân trời. Nàng cưỡi motor rời khỏi quân bộ, chạy vào trung tâm thành trấn.
"Hô......"
Nàng vùi mặt vào cổ áo thẳng đứng của áo khoác, bước đi không mục tiêu trên đường phố.
Những việc xảy ra hôm nay làm nàng cảm thấy bực bội,
Chu Diệp, Lâm Chân, Tiểu Nhã và Sài phu nhân,
Quá khứ và hiện tại đan xen, gợi lại đớn đau trong tâm trí.
Cảm xúc khó thể tự kiềm chế như cắn nuốt nàng.
Thiệu Vanh duỗi tay nhéo nhéo huyệt Thái Dương, muốn loại đi ý loạn trong đầu.
Kỳ dịch cảm, thân thể và tinh thần đều trở nên suy yếu,
Tình dục bị tin tức tố đặc biệt khơi mào vẫn cứ nhảy lên nóng bỏng ở bụng dưới, Thiệu Vanh chỉ có thể dời đi lực chú ý tiếp tục nhẫn nhịn.
Nàng dừng bước chân,
Ngẩng đầu nhìn con phố náo nhiệt trước mắt.
Màn đêm dần buông xuống, đầu phố sáng lên những ngọn đèn đủ màu, thắp sáng đêm đen.
Bao năm qua chỉ biết ở trong quân bộ huấn luyện và thực chiến.
Gần như chưa từng nhìn kỹ thành phố này.
Bởi vì xung quanh có quân bộ bảo vệ, trung tâm Đông Nguyên Thành rất đỗi phồn hoa.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, không chỉ bán một ít vật dụng thường thấy hàng ngày mà còn xuất hiện mấy tiệm trà sữa chỉ có trước thời chiến.
Thiệu Vanh dừng chân trước một cửa hàng.
Bảng giá trong cửa hàng cao cắt cổ làm nàng líu cả lưỡi, đã từng là đồ uống giá rẻ, bây giờ đã ở cái mức người bình dân chẳng thể mua nổi.
Nàng lắc lắc đầu, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
"Tỷ tỷ!"
Một tiếng kinh hô vui sướng vang lên sau lưng.
Thiệu Vanh hơi dừng bước,
Nhưng ngẫm lại, hẳn là không phải kêu nàng, chân dài liền tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó,
Một bóng hình từ sau vòng qua trước, sau đó chuẩn xác nhào vào trong lòng nàng.
"Tỷ tỷ! Sao chị không để ý tới em!"
Thiệu Vanh bất ngờ bị ôm lấy, mùi sữa nhàn nhạt tràn ngập xoang mũi, làm thần kinh căng thẳng của Alpha dần dịu đi.
Nàng cúi đầu nhìn xuống.
Một đôi mắt hạnh cong cong rũ xuống sóng mắt lưu chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo ngẩng lên, nhìn nàng cười.
"Ơ......" Thiệu Vanh có chút kinh ngạc, không ngờ các nàng lại gặp nhau,
"Là Mộ Nguyệt hả."
"Em còn tưởng chị quên em rồi chứ, nhắn tin cho chị mà chẳng thấy trả lời."
Mộ Nguyệt rất bất mãn, nhíu mũi giả vờ tức giận.
Thiệu Vanh cũng không ngờ lại tình cờ gặp nhau,
Có chút chân tay luống cuống nói: "Không phải cố ý đâu, tôi tưởng là......"
Thiếu nữ cắt ngang lời giải thích của nàng: "Được rồi em biết rồi."
"Vừa rồi nhìn thấy chị, em còn tưởng nhận sai người, không ngờ......"
Lông mi đen dài cong vút chạm vào nhau, đảo mắt một vòng trên người Alpha.
"Hì, cho chị uống này."
Mộ Nguyệt bắt lấy tay Thiệu Vanh, nhét vào tay nàng một ly trà sữa ấm áp.
Thiệu Vanh vừa định cự tuyệt,
Mộ Nguyệt liền giơ ly trà sữa trên tay kia, "Ly kia là đặc biệt mua cho chị, em cũng có này~"
"Tỷ tỷ ở đây làm gì vậy? Sao lại đi một mình?"
Thiệu Vanh nội liễm cong môi nói: "Cũng không có gì, chỉ tùy ý đi một chút, giải sầu thôi."
"Khéo thật ~" Mộ Nguyệt chủ động dùng tay trái đang rảnh nắm tay phải Alpha,
"Em cũng vậy."
"Chúng ta đi chung đi~"
"Ha......"
Nước ấm lao ra khỏi vòi hoa sen.
Rơi xuống đánh vào cơ thể rắn chắc của Thiệu Vanh, đánh vào làn da chấm chấm hồng hồng.
Nữ Alpha một tay chống vách tường, mất tự nhiên cong eo, liên tục thở dốc.
Tóc xõa trên vai, phần đuôi tóc ướt nước dính lên da thịt như rong biển.
"Hức a......"
Thiệu Vanh ngẩng đầu rướn cái cổ dài, gân cổ căng đến thô to.
Tay phải điên cuồng tuốt nhục hành chỗ chân tâm.
Quy đầu thấm nước đã bị xoa đỏ au.
Bị lòng bàn tay thô ráp không ngừng cọ xát, đáng thương phun không ra một sợi tinh dịch.
"Ưm hừ...... Không được, bắn không ra......"
Nàng hít hít mũi, đầu vai run nhè nhẹ, cảm thấy một chút ủy khuất khó hiểu.
Vào kỳ dịch cảm, cảm xúc khó hiểu kia bị phóng đại gấp mấy lần.
"Sao mình lại bị chướng ngại bắn tinh chứ......"
Thiệu Vanh cúi đầu nhìn nhục hành vẫn căng phồng nóng bỏng, nàng cứ ngỡ chứng bệnh của mình đã khỏi, nhưng xem ra vẫn chưa khỏi hẳn.
Không có Omega an ủi.
Cả người nàng lại khó chịu như trước.
"Đáng ghét......"
Thiệu Vanh vỗ một cái vào thứ dựng đứng trước mặt, cái đồ khúc thịt không chịu nghe lời, vỗ cái chát làm nàng kêu rên.
(Cái đầu nào đó: Ê )
Nàng đành phải lấy khăn tắm lau mình sạch sẽ, ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng ngủ,
Chu Diệp đã sớm rời đi,
Giường đệm dơ loạn cũng đã được sửa sang lại, đổi thành ga trải giường trắng tinh phẳng phiu.
Chu Diệp dù mất đi thân phận phó quan, vào phút cuối vẫn tận hết chức trách của mình.
Làm Thiệu Vanh trầm mặc, nói không ra lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng thay bộ đồ huấn luyện mới,
Áo bó sát người ngắn tay cùng quần dài vận động, áo đen quần đen để hình dáng chỗ nào đó không dễ bị nhìn thấy.
Sau đó mở cửa đi ra ngoài,
Không khí trong lành thổi vào mặt thật sảng khoái.
......
Thiệu Vanh rời khỏi ký túc xá mới phát hiện, bây giờ mới chỉ là chạng vạng.
Bầu trời vàng xám lác đác mây bay, mặt trời đang dần chìm xuống, một nửa đã ẩn dưới chân trời. Nàng cưỡi motor rời khỏi quân bộ, chạy vào trung tâm thành trấn.
"Hô......"
Nàng vùi mặt vào cổ áo thẳng đứng của áo khoác, bước đi không mục tiêu trên đường phố.
Những việc xảy ra hôm nay làm nàng cảm thấy bực bội,
Chu Diệp, Lâm Chân, Tiểu Nhã và Sài phu nhân,
Quá khứ và hiện tại đan xen, gợi lại đớn đau trong tâm trí.
Cảm xúc khó thể tự kiềm chế như cắn nuốt nàng.
Thiệu Vanh duỗi tay nhéo nhéo huyệt Thái Dương, muốn loại đi ý loạn trong đầu.
Kỳ dịch cảm, thân thể và tinh thần đều trở nên suy yếu,
Tình dục bị tin tức tố đặc biệt khơi mào vẫn cứ nhảy lên nóng bỏng ở bụng dưới, Thiệu Vanh chỉ có thể dời đi lực chú ý tiếp tục nhẫn nhịn.
Nàng dừng bước chân,
Ngẩng đầu nhìn con phố náo nhiệt trước mắt.
Màn đêm dần buông xuống, đầu phố sáng lên những ngọn đèn đủ màu, thắp sáng đêm đen.
Bao năm qua chỉ biết ở trong quân bộ huấn luyện và thực chiến.
Gần như chưa từng nhìn kỹ thành phố này.
Bởi vì xung quanh có quân bộ bảo vệ, trung tâm Đông Nguyên Thành rất đỗi phồn hoa.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, không chỉ bán một ít vật dụng thường thấy hàng ngày mà còn xuất hiện mấy tiệm trà sữa chỉ có trước thời chiến.
Thiệu Vanh dừng chân trước một cửa hàng.
Bảng giá trong cửa hàng cao cắt cổ làm nàng líu cả lưỡi, đã từng là đồ uống giá rẻ, bây giờ đã ở cái mức người bình dân chẳng thể mua nổi.
Nàng lắc lắc đầu, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
"Tỷ tỷ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tiếng kinh hô vui sướng vang lên sau lưng.
Thiệu Vanh hơi dừng bước,
Nhưng ngẫm lại, hẳn là không phải kêu nàng, chân dài liền tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó,
Một bóng hình từ sau vòng qua trước, sau đó chuẩn xác nhào vào trong lòng nàng.
"Tỷ tỷ! Sao chị không để ý tới em!"
Thiệu Vanh bất ngờ bị ôm lấy, mùi sữa nhàn nhạt tràn ngập xoang mũi, làm thần kinh căng thẳng của Alpha dần dịu đi.
Nàng cúi đầu nhìn xuống.
Một đôi mắt hạnh cong cong rũ xuống sóng mắt lưu chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo ngẩng lên, nhìn nàng cười.
"Ơ......" Thiệu Vanh có chút kinh ngạc, không ngờ các nàng lại gặp nhau,
"Là Mộ Nguyệt hả."
"Em còn tưởng chị quên em rồi chứ, nhắn tin cho chị mà chẳng thấy trả lời."
Mộ Nguyệt rất bất mãn, nhíu mũi giả vờ tức giận.
Thiệu Vanh cũng không ngờ lại tình cờ gặp nhau,
Có chút chân tay luống cuống nói: "Không phải cố ý đâu, tôi tưởng là......"
Thiếu nữ cắt ngang lời giải thích của nàng: "Được rồi em biết rồi."
"Vừa rồi nhìn thấy chị, em còn tưởng nhận sai người, không ngờ......"
Lông mi đen dài cong vút chạm vào nhau, đảo mắt một vòng trên người Alpha.
"Hì, cho chị uống này."
Mộ Nguyệt bắt lấy tay Thiệu Vanh, nhét vào tay nàng một ly trà sữa ấm áp.
Thiệu Vanh vừa định cự tuyệt,
Mộ Nguyệt liền giơ ly trà sữa trên tay kia, "Ly kia là đặc biệt mua cho chị, em cũng có này~"
"Tỷ tỷ ở đây làm gì vậy? Sao lại đi một mình?"
Thiệu Vanh nội liễm cong môi nói: "Cũng không có gì, chỉ tùy ý đi một chút, giải sầu thôi."
"Khéo thật ~" Mộ Nguyệt chủ động dùng tay trái đang rảnh nắm tay phải Alpha,
"Em cũng vậy."
"Chúng ta đi chung đi~"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro